- Tiền cô cống nạp là nhiều nhất, đem cái chuôi đao này cầm đi đi. Tương lai có thể mời tôi xuất thủ giúp cô, người khác chỉ có thể mời tôi tới chữa bệnh một lần, nhưng cô thì không có cái hạn chế này.
Địch Cửu nhìn cô gái vẫn chưa rời khỏi kia, chỉ chỉ vào phần chuôi đao còn lại, nói.
- Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu mạng.
Vũ Cẩn Hải cung kính khom người cảm tạ, cô hiểu rõ sau khi Địch Cửu giết Giả Duyên thì vận mệnh của mình sau này có bao nhiêu thê thảm. Nhưng Địch Cửu lại đứng trước mặt nhiều người như vậy mà bảo vệ cô, mặc dù vẫn còn rất nhiều nguy hiểm chờ đợi ở phía trước, nhưng so ra đã là an toàn hơn rất nhiều rồi. Chỉ cần Vũ Cẩn Hải cô có thể lợi dụng tốt cơ hội cùng tài nguyên trước mắt này thì việc trốn qua một kiếp cũng không phải là chuyện không có khả năng.
- Cái tên này không tệ đâu.
Địch Cửu thuận miệng nói một câu rồi đánh ra một đạo hoả cầu lên người Giả Duyên, sau đó đứng lên mang bao lớn vào chuẩn bị rời đi. Nói không tệ, là bởi vì Vũ Cẩn Hải đã giúp hắn lấy được bốn cái hộp ngọc của Giả Duyên mà thôi.
Trông thấy Địch Cửu xoay người bước qua, Vũ Cẩn Hải xoa xoa mồ hôi trên trán theo bản năng, cô cứ nghĩ hôm nay ắt hẳn phải chết, không ngờ cái mạng này vẫn còn giữ được.
Vào thời điểm Địch Cửu đi tới cửa, hắn chợt nhớ đến một chuyện bèn xoay đầu lại hỏi:
- Cô có biết Tiên Nữ Tinh sắp cử hành Hội đấu giá không?
- Dạ biết ạ.
Vũ Cẩn Hải khom người đáp.
Địch Cửu trong lòng vui mừng, quả nhiên đúng như hắn đoán, Vũ Cẩn Hải biết về Hội đấu giá này:
- Vậy cô có biết nó được cử hành ở nơi nào không?
- Địa điểm được ghi ngay trên vé ạ. Chỗ này của tôi có một tấm lấy từ Giả Duyên đây, mời ngài xem qua.
Bên trên vé vào cửa có ghi rõ địa điểm sao? Địch Cửu tự nhủ trong lòng, vé thì hắn cũng có một tấm, nhưng vì sao hắn lại không thấy được.
- Cho tôi mượn xem tấm vé một chút.
Địch Cửu quay người lại, cau mày nói.
- Dạ đây ạ.
Vũ Cẩn Hải mò tìm trong túi quần vài lần, sau đó Địch Cửu trông thấy cô ta lấy ra một cái túi tiền màu xanh nho nhỏ được chế tác khá là tinh xảo.
Vũ Cẩn Hải mở túi tiền màu xanh rồi lấy ra một tấm vé vào cửa.
Không đúng, Địch Cửu nhìn thấy đấy rõ ràng không phải là vé vào cửa giống hắn, mà là một tấm thẻ ra vào.
Hắn nhận lấy tấm thẻ trên tay Vũ Cẩn Hải xem xét, thẻ ra vào này nhỏ hơn một vòng so với thẻ căn cước. Phía trên ghi rõ ngày tổ chức Hội đấu giá như địa điểm, số phòng bao…
Lại còn là phòng bao, tấm vé vào cửa mà Tằng Bắc Tử giao cho hắn trước đó chỉ có mỗi thời gian ở phía trên mà không có địa điểm.
- Trước đây tôi cũng có một tấm vé, nhưng vì sao lại không có địa điểm nhỉ?
Địch Cửu thuận miệng hỏi. Chắc chắn cô nàng này sẽ biết thông tin về buổi đấu giá nhiều hơn so với hắn.
- Thưa tiền bối, vé vào cửa của Hội đấu giá được phân làm ba loại, loại thứ nhất chính là vé dành cho phòng bao, loại thứ hai là vé bình thường, phía trên hai loại vé này đều ghi rõ địa điểm thi đấu. Loại thứ ba chính là vé kèm theo, vé này chỉ có thể đi chung với vé phòng bao và vé bình thường mới được vào cổng, không thể đơn độc tiến vào được, cho nên phía trên mới không cần ghi rõ địa điểm.
Thế mà hắn lại bị nữ nhân kia đùa giỡn, trong lòng Địch Cửu vô cùng khó chịu. Nói cách khác, bởi vì vé này của hắn là vé kèm theo, cho nên dù hắn có dạy đao thứ hai cho Tằng Bắc Tử hay không thì đều cần phải có cô ấy mới được vào cửa. Đơn độc một người tiến vào, không cần nghĩ cũng biết kết quả.
Có thể tưởng tượng sau khi hắn tiến vào sàn đấu giá thì chỉ có thể ngồi chung một chỗ với cô ấy hoặc là ngồi ở chỗ dành cho vé đi kèm. Đây không phải là kết quả mà hắn mong muốn thấy được.
- Tiền bối, vé vào cửa của Hội đấu giá này bất luận người nào đều có thể sử dụng. Ngài từ Thuỵ Sĩ đi máy bay đến trạm trung chuyển của Tiên Nữ Tinh ở Hải Đảo cũng được, hoặc ngài cũng có thể trực tiếp ngồi tàu số bảy từ bến tàu tại Vịnh Giang Bắc, đi tàu Tiên Nữ số bảy, chỉ là ngồi thuyền phải tốn một ít thời gian, cần đi ngay bây giờ mới kịp ạ.
Vũ Cẩn Hải nhìn ra được tâm tình của Địch Cửu đang không tốt lắm, cũng phát hiện Địch Cửu rất cần vé vào cửa của Hội đấu giá.
- Tốt, lần này đa tạ cô, hôm nay tôi nhận của cô một cái ân tình. Trong tương lai, chỉ cần cô lấy cái chuôi đao kia ra thì vô luận chuyện lớn nhỏ gì tôi đều có thể nhận lời giúp cô.
Địch Cửu nói xong liền cấp tốc đi nhanh ra khỏi phòng họp.
Nếu không phải do hắn may mắn hỏi thăm thêm một chút thì bản thân sẽ không chút phòng bị tiến thẳng tới Hội đấu giá, cứ thế mà bị người khác nắm trong tay. Cho dù hắn có lấy được tiền cũng không có đất dụng võ.
Địch Cửu vốn sinh ra trong gia đình phú quý, đối với tiền tài căn bản không để ý quá nhiều. Bất đắc dĩ lần này hắn phải đi tới Hội đấu giá, không thì hắn cũng lười quan tâm tới.
Mặc dù việc này mang tính chất bắt buộc nhưng lời hắn đã hứa thì chắc chắn sẽ thực hiện. Trong tương lai, nếu thật sự có người đem theo những đồ vật đó tới tìm, Địch Cửu nhất định sẽ xuất thủ theo đúng lời đã nói.
Hiện tại muốn đi tới Vịnh Giang Bắc rất đơn giản, chỉ cần bay một chuyến là được.
Hai ngày sau, Địch Cửu đã tới nơi. Vừa đến hắn liền thấy ngay được bến tàu mình đang tìm.
Phía trên thẻ của Hội đấu giá có ghi rất rõ ràng, đi Hội đấu giá ở Tiên Nữ Tinh phải đi tàu Tiên Nữ số bảy.
Địch Cửu xốc lại tinh thần rồi hướng về bên đó mà đi.
Dù trên lưng Địch Cửu đeo một cái bao cũ nát nhưng cả người hắn thoạt nhìn vẫn rất sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái. Sau khi Địch Cửu xuất ra vé vào cửa, ngay lập tức hắn được nghênh tiếp một cách kính cẩn lên căn phòng có tầm nhìn hướng ra biển.
Căn phòng vô cùng lớn, điều này làm Địch Cửu cực kỳ hài lòng. Sau khi bảo tiếp tân đi ra ngoài, hắn liền kiểm tra trong phòng có camera hay không.
Tìm kiếm hồi lâu cũng không phát hiện ra bất kỳ thiết bị ghi hình nào, xem ra cái tàu này cũng đáng để tín nhiệm.
Giờ phút này Địch Cửu mới dám bỏ cái bao lớn xuống rồi lấy bốn cái hộp cướp được từ chỗ Giả Duyên ra. Hai cái khá lớn, hai cái còn lại thì nhỏ hơn một chút.
Lúc đầu, vào thời điểm khi đem mấy cái hộp bỏ vào bọc, Địch Cửu vẫn chưa để ý đến chúng nó mấy. Hiện tại khi xem xét toàn bộ bốn cái hộp thì hắn mới phát hiện, thì ra tất cả đều được làm bằng ngọc. Không biết cái tên vương bát đản này có bao nhiêu tiền nữa? Chưa kể đến đồ vật bên trong có giá trị như thế nào, chỉ bằng bốn cái hộp này cũng đã là một khoản tiền không nhỏ rồi.
Địch Cửu cầm cái hộp nhỏ nhất lên, sau khi mở ra liền nhìn thấy một viên đá so với trứng chim cút thì lớn hơn một chút, còn phát ra ánh sáng màu đỏ nhu hoà rất đẹp mắt nữa.
“Đây là Phấn Hồng Toản…” Địch Cửu kinh ngạc không thôi. Hắn cầm viên kim cương lên quan sát cẩn thận. Nếu đặt viên kim cương này ở nước Tề thì không biết sẽ bị bao nhiêu người tranh đoạt nữa.
Vậy này là thứ tượng trưng cho địa vị, phú quý cùng xa hoa.
“Rõ là đồ tốt nha!” Dù hắn đối với kim cương không có yêu thích gì đặc biệt, thế nhưng nhìn lướt qua hắn vẫn có thể chắc chắn đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm. Chỉ nhìn vào giá trị của viên kim cương này thì ắt hẳn đã phải vượt qua một tỷ liên minh tệ rồi.
Địch Cửu bỏ viên kim cương vô hộp đựng lại rồi tiếp tục mở cái hộp tiếp theo ra.
Một đạo ánh sáng lam sắc hoa mỹ tràn ra trước mắt hắn, bởi vì đã nhìn thấy viên kim cương màu đỏ ngay trước, thế nên lần này không khó để Địch Cửu ngay lập tức nhận ra được thứ đang tỏa ánh sáng lấp lánh trước mắt hắn đây chính là Lam Toản.
Viên kim cương màu xanh này lớn hơn một chút, có thể ước chừng lớn bằng quả trứng gà.
Khó trách Giả Bất Liễu cất giấu hai trân bảo ấy cẩn thận như vậy. Nếu để người ta phát giác ra được ông ta đang nắm giữ cả đôi kim cương này, khéo nhất định phải trải qua sự kiện đẫm máu mất.
Từ khi ở đây phát hiện được mỏ kim cương, thương nhân đến khai thác nơi này nhiều vô số. Hắn cũng không tin hai viên kim cương lớn như vậy vừa vặn đều được đào lên từ mỏ của Giả Duyên.
Vô luận là như thế nào đi nữa, đối với Địch Cửu mà nói thì Hồng Toản và Lam Toản đều là tiền.
Địch Cửu cất kỹ Lam Toản đi rồi tiếp tục mở ra hộp ngọc thứ ba hơi lớn hơn một chút, một mảnh ánh sáng trắng xóa nhu hòa trải rộng, bên trong có chứa khoảng mười vật hình tròn lớn chừng quả trứng gà.
Đây đều là kim cương trắng sao? Địch Cửu trong lòng vui mừng khôn xiết. Nhiều như thế này, nếu bán đi thì kiếm được bao nhiêu tiền đây hả?
Nhưng rất nhanh Địch Cửu liền phát hiện mình nhìn nhầm rồi, cái này căn bản không phải là kim cương trắng, những thứ màu trắng có ánh sáng nhu hòa ấy không hiểu sao lại làm cho Địch Cửu cảm nhận được một loại linh khí. Không sai, chính là linh khí!
Địch Cửu thử lấy một viên ra, đặt trên lòng bàn tay, cỗ linh khí thanh khiết từ lòng bàn tay lập tức thẩm thấu đến toàn thân thể làm hắn thoải mái đến muốn rên rỉ thành tiếng. Địch Cửu thử vận chuyển Đại Hành Môn Lục một chút liền cảm nhận được một vòng chu thiên cấp tốc hình thành.
Cái này so với bình thường hắn tu luyện không chỉ nhanh hơn mấy chục lần đâu nhỉ?
Đây là linh thạch sao? Trong Đại Hành Môn Lục không có giới thiệu về linh thạch, nhưng bên trong bản bí mật Võ Vương đã từng nhắc qua. Đối với tổ tiên Địch gia mà nói, những viên linh thạch này là bảo bối chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, khó mà tin được chỉ trong một lần mà hắn đã có được những mười viên.
Lần này đúng là gặp may mà, linh thạch so với kim cương không biết quý giá hơn gấp bao nhiêu lần nữa.