Sau khi Thẩm Tử Ngữ lấy được tư cách tiến vào Tiên Nữ Tinh thì trong lòng cô càng lúc càng nhiều nghi hoặc.
Mặc dù Triệu Chí Vũ không đủ khả năng trị hết bệnh cho cô, nhưng cô chưa bao giờ hoài nghi trình độ y thuật của ông ta. Nếu như y thuật của ông ta kém cỏi thì đã không có tư cách đứng tại chỗ này để kiểm tra sức khỏe cho những người muốn tiến đến Tiên Nữ Tinh rồi.
Trước đó Triệu Chí Vũ đã từng nói Thẩm Tử Ngữ không thể tiếp tục tu luyện võ thuật, vậy thì chắc chắn cô không có cách nào tu võ nữa. Thế nhưng trên thực tế, cô chẳng những có thể tiếp tục luyện tập mà vẫn luôn cảm thấy sức khỏe bản thân mình chẳng có gì trở ngại cả.
- Tử Ngữ, lẽ ra anh nên sớm đưa đan dược cho em mới đúng, anh không nghĩ tới sau khi thông qua Võ Mộc Đường liền tiếp tới kiểm tra sức khỏe luôn.
Từ lúc Dung Đào trông thấy Thẩm Tử Ngữ bước ra liền hơi nhíu mày, nhìn thấy bộ dáng không có biểu tình gì có thể gọi là vui vẻ của Thẩm Tử Ngữ, Dung Đào bèn suy đoán có lẽ cô ấy đã thất bại.
- Đan được cần bao lâu mới có hiệu quả vậy anh?
Thẩm Tử Ngữ chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không nói mình đã thông qua bài kiểm tra.
- Hẳn là cần vài ngày lận, qua mấy ngày nữa em lại tới kiểm tra là được.
- Em biết rồi, cám ơn anh nhé.
Sau khi trả lời xong, Thẩm Tử Ngữ liền tạm biệt Dung Đào rồi nhanh chóng rời khỏi đó để đi tìm dì Phương. Căn cứ vào thời điểm bác Triệu nói bệnh của cô có chuyển biến xấu, không thể tu võ được nữa, thì lúc cô hồi phục chắc chắn là khoảng thời gian cô nằm viện trước khi tiến vào Viện võ học rồi. Giai đoạn đó có một lần cô hôn mê sâu, phải nằm trên giường điều trị, lúc đó đã xảy ra những gì chỉ có dì Phương mới là người biết rõ nhất.
…
Một đạo khí tức cực nóng trong khoảnh khắc ngắn trải rộng toàn thân Địch Cửu, hắn cũng cảm nhận được chân nguyên trong cơ thể tăng lên gấp hai lần. m thanh nhẹ mảnh từ phía bên trong Địch Cửu không ngừng vang lên, giờ khắc này ngũ quan của hắn cảm nhận được vô cùng rõ ràng chân nguyên tiến triển không chỉ một bậc.
“Răng rắc!” Linh thạch trong tay vỡ vụn thành tro, Địch Cửu không khỏi kích động đứng lên, nếu không phải giờ phút này đang ở trên thuyền thì hắn đã cuồng hống một phen rồi.
Hắn vốn cho rằng việc đột phá Luyện khí tầng ba sẽ rất khó, nhưng không ngờ có được linh thạch trong tay thì chuyện này trở nên phá lệ dễ dàng vô cùng.
Tính toán lại một chút thì thời gian hắn từ Luyện khí tầng hai tấn cấp lên Luyện khí tầng ba còn chưa tới mười ngày, linh thạch cũng mới chỉ dùng hết ba khối.
Xem ra bảy viên linh thạch còn lại có thể giúp hắn đột phá luôn Luyện khí tầng bốn cũng nên.
Đối với tu luyện mà nói thì linh thạch quả nhiên là vật cực tốt.
Địch Cửu ước chừng sắp đến Hội đấu giá rồi, vậy nên hắn bèn dành thời gian sửa soạn một phen để đi ra ngoài.
Từ lúc lên thuyền, đây là lần đầu tiên Địch Cửu bước chân ra khỏi phòng.
Hắn đứng ở mép thuyền, nhìn ngắm đại dương mênh mông được gió thổi đến gợn sóng. Vừa mới bước vào Luyện khí tầng thứ ba, giờ khắc này Địch Cửu cảm nhận được lồng ngực của mình có một trận hoả diễm kích động không thôi. Chỉ cần cho hắn thêm thời gian, hắn rất nhanh sẽ đột phá Trúc cơ.
Hắn chỉ vừa mới kết hợp Luyện khí tầng hai với Địch thị đao pháp đã có thể nhẹ nhàng xử lý Địa cấp giả như Giả Bất Liễu. Dựa vào sự phân chia đẳng cấp võ sư của Đại lục Á Luân thì với thực lực bây giờ của hắn, hẳn là đã có thể đánh thắng Đại võ sư rồi.
Chờ sau này hắn đạt tới Trúc cơ thì Võ Vương còn tư cách nói chuyện với hắn sao? Nếu có thể thành công, vậy thì hắn sẽ tìm biện pháp quay trở về Đại lục Á Luân, báo thù thay Địch gia, sau đó an tâm truy tìm tiên đạo cho chính mình.
- Xin chào, cho tôi hỏi là còn bao lâu nữa mới đến nơi vậy?
Sau khi bình tĩnh lại, Địch Cửu hướng mắt nhìn một nhân viên đang đứng cách đó không xa, vẫy vẫy tay hỏi.
Nhân viên nọ nhanh chóng kính cẩn bước tới, đáp:
- Thưa ngài, còn cỡ hai ngày nữa tàu Tiên Nữ số bảy sẽ tới Hội đấu giá ạ.
- Ồ, cám ơn cậu nhé.
Địch Cửu khoát khoát tay, ra hiệu cho tên nhân viên rời đi rồi trở lại gian phòng bao của mình, đem đồ đạc thu thập một chút, lấy mấy món đồ trọng yếu đặt vào bên trong bọc nhỏ, sau đó đeo lên lưng rồi khoá cửa phòng đi ra ngoài.
Địch Cửu dự định đi một vòng quanh thuyền, mặc dù nhìn con thuyền này có vẻ rất an toàn nhưng đối hắn mà nói, đồ vật quan trọng như vậy vẫn nên mang theo bên người mới là tốt nhất.
Xuyên qua hành lang rộng lớn, từ đại sảnh đi về phía trước, Địch Cửu trông thấy một cái thang lầu xoay tròn hướng lên tầng ba. Tại cửa cầu thang, còn có bảng hướng dẫn đi đến quán bar, cửa hàng, rạp hát, thậm chí là sân bóng rổ…
Ánh mắt Địch Cửu rơi vào bên trên hai chữ sòng bạc.
Đánh cược với hắn mà nói là việc cực kỳ quen thuộc. Nhớ năm đó ở thành phố Minh Châu, hắn máu me đến mức không người nào tại đó dám chơi cùng hắn nữa.
Không người nào dám chơi không phải vì đỗ thuật của hắn đứng đầu Minh Châu, trên thực tế đỗ thuật của hắn cũng không phải là nhất đẳng, cho dù hắn đã từng đi theo Đổ vương của Minh Châu thành học tập đi nữa thì cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Sở dĩ không ai nguyện cược cùng hắn, đó là vì ở bất luận cái sòng bạc nào, chỉ cần hắn tới chơi sẽ không có bất kì ai dám gian lận.
Vì Địch Cửu là loại người nếu lần thứ nhất hắn thua một trăm, lần thứ hai hắn sẽ cược hai trăm, thua hai trăm, lần thứ ba hắn liền cược bốn trăm. Nhiều nhất một lần hắn đã từng đem cả ngôi nhà của mình ra cược luôn. Lúc đó sòng bạc cũng chỉ có thể để cho hắn thắng.
Coi như là hắn thua đi nữa cũng không ai dám tới tịch thu nhà hắn. Hậu trường sòng bạc có hung ác đến bao nhiêu, chỉ cần dám bước tới cửa nhà Địch Cửu, một khắc sau chắc chắn sẽ bị lão cha Địch Sâm của Địch Cửu san bằng. Cho dù bọn họ không gian lận, Địch đại tướng quân đã mở miệng nói anh gian lận thì chính là anh gian lận.
Cho đến cuối cùng, trên cơ bản không có sòng bạc nào dám cùng Địch Cửu đánh cược nữa. Còn có người nào ghét bỏ bản thân mình nhiều tiền, dám cùng Địch lão Cửu ở Minh Châu thành chơi chứ hả?
Cho nên mỗi lần Địch Cửu đến nơi, ông chủ đều chỉ có thể cười cười xin lỗi, sau đó tìm một người chuyên môn cao tới cược cùng Địch Cửu, để cho hắn thắng một món tiền nhỏ. Về sau, Địch Cửu cảm thấy việc này không có gì thú vị nữa, còn không bằng cùng Khúc Tiểu Thụ đi uống rượu.
Bây giờ Địch gia đã diệt môn, hắn lưu vong đến vị diện của kiếp trước, lần nữa trông thấy sòng bạc trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác thân thiết.
Tựa hồ như trở về cảnh tượng lúc hắn cùng Khúc Tiểu Thụ ở Minh Châu thành ngang dọc khắp nơi, chỉ là không biết bây giờ người bạn nối khố kia của hắn có còn sống tốt không.
Địch Cửu trực tiếp hướng về phía sòng bạc tiến lên trên.
Hiển nhiên những chỗ như sòng bạc so với địa phương khác càng náo nhiệt hơn rất nhiều, trông thấy số lượng người ở bên trong, Địch Cửu thậm chí hoài nghi có phải hay không hết gần nửa số người trên thuyền đều đến đây.
Phía trên cửa ra vào sòng bạc có bốn chữ cực kỳ bắt mắt, Tiên Thiên Sòng Bạc.
- Tiên sinh, ngài ít nhất phải có đủ mười vạn liên minh tệ để đổi thẻ đánh bạc thì mới được tiến vào.
Địch Cửu còn đang nhìn ngó khắp nơi thì bỗng có một vị nhân viên ôn hoà tiến tới nhắc nhở hắn.
Địch Cửu dừng lại, hắn nhìn thấy một cái bảng ghi rõ quy định đi vào sòng bạc.
Điều kiện để vào được chia làm ba cấp độ, tại tầng hắn đang đứng được gọi là Sơ cấp tràng, phía trên có ghi rõ, muốn vào Sơ cấp tràng phải có hơn mười vạn liên minh tệ mới có thể được phép tiến nhập.
Tầng thứ hai là Trung cấp tràng, phải có ít nhất một trăm vạn liên minh tệ mới được đi lên. Tầng thứ ba là Cao cấp trận, phải đủ khả năng đổi ít nhất một ngàn vạn liên minh tệ trở lên.
Địch Cửu lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho nhân viên ở quầy phục vụ, nói:
- Giúp tôi đổi một tỷ liên minh tệ thành thẻ đánh bạc đi.
Trông thấy tầng thứ ba bắt buộc phải có một ngàn vạn trở lên, Địch Cửu liền nghĩ tới sẽ kiếm tiền ở chỗ này. Mấy năm đánh cược ở Minh Châu thành, đổ thuật của hắn mặc dù không chắc chắn đã tiến bộ đến trình độ nào, nhưng cũng không phải dạng tầm thường có thể so sánh được; cộng thêm việc bây giờ hắn đã tiến vào Luyện khí tầng ba, thính lực cùng nhãn lực sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc đánh bạc này.
- À… Vâng thưa tiên sinh.
Nhân viên đứng sau quầy phục vụ kính cẩn nhận lấy thẻ ngân hàng của Địch Cửu.
Người tới chỗ này đổi một tỷ liên minh tệ để lấy thẻ đánh bạc không phải không có, nhưng số lượng tuyệt đối là đếm trên đầu ngón tay, một năm may mắn lắm cũng chỉ gặp được một hai người. Người trước mặt này chỉ là một cậu thanh niên ăn mặc bình thường, đeo thêm cái túi nhỏ, vậy mà vừa ra tay đã đổi liền một tỷ liên minh tệ thẻ đánh bạc, nhân viên phục vụ căn bản không thể ngờ tới.
Cậu nhân viên nọ cung kính hỏi:
- Xin hỏi, ngài có cần lấy thêm cái bao lớn để đựng thẻ đánh bạc hay không?
Địch Cửu đã nhìn thấy các loại mệnh giá thẻ được ghi ở phía trên bảng nội quy, từ một trăm đến một trăm triệu đều có. Hắn tới nơi này chính là muốn thắng tiền, thế nên vô cùng dứt khoát nói:
- Lấy cho tôi mười thẻ đánh bạc một trăm triệu là được.
- ….Vâng ạ.
Nhân viên phục vụ vốn có lòng tốt muốn nói cho Địch Cửu biết mười cái thẻ đánh bạc này chẳng mấy chốc sẽ bốc hơi sạch, chi bẳng đổi ít một chút, lấy một trăm thẻ một ngàn vạn thì hơn. Cũng may nhân viên phục vụ vẫn còn nhớ chức trách của mình, không dám nói nhảm thêm câu nào nữa.
Thời gian Địch Cửu dừng lại để đổi thẻ đánh bạc tuy rất ngắn, nhưng bên cạnh cũng có không ít người liếc mắt nhìn qua, dù sao người muốn đổi thẻ đánh bạc mệnh giá một trăm triệu cực kỳ hiếm thấy.
* * *
Địch Cửu vừa vào tới Cao cấp tràng ở tầng thứ ba liền được một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp tươi cười chào đón:
Nếu không phải tới đây vì muốn kiếm tiền, Địch Cửu sẽ không mất nhiều thời gian cho việc đánh bạc đâu.
- Chính là xúc xắc đó ạ, mời tiên sinh theo tôi vào trong.
Bình thường trong phòng bạc đa số đều là bàn dài, người chia bài đơn độc đứng riêng một chỗ, những người tham gia chơi sẽ đứng ở phía đối diện. Cái bàn Địch Cửu được dẫn đến lại thiết kế thành hình vuông, một góc là người chia bài, ba góc còn lại do các người chơi khác chiếm giữ.
Ở giữa bàn thả xúc xắc được cắt ra một cái khe hở, đường biên giới này vốn dùng để chống gian lận.
Giờ phút này trên bàn đã có sáu người, ngoại trừ người chia bài đang đứng ra thì hai bên tổng cộng ngồi ba người, một bên ngồi hai người. Phương hướng Địch Cửu đi đến vẫn chưa có ai ngồi cả.
Xem ra chỗ này là chừa lại cho mình, Địch Cửu nhẹ gật đầu với thiếu nữ đã dẫn mình vào rồi bước đến chỗ đó, hắn đoán rằng việc mình mua một tỷ thẻ đánh bạc đã được truyền đi rồi, cho nên mới có chỗ trống này dành cho hắn.
Địch Cửu vừa ngồi xuống, vị thiếu niên tóc dài ngồi bên cạnh liền thấp giọng bảo:
- Anh bạn à, tốt nhất anh đừng nên ngồi ở chỗ này.
- Ồ, vì sao vậy?
Bây giờ Địch Cửu mới vỡ lẽ ra, thì ra chỗ này không phải dành cho hắn.
- Ha ha.
Thiếu niên tóc dài cười rộ lên, lộ ra một nửa hàm răng đen, đáp:
- Sòng bạc có câu nói: cái mông ngồi ở đối diện chỉ có thua chứ không thắng (đồi diện người chia bài). Cái mông ngồi ở góc đối, muốn thua cũng không thua nổi.
- Nguyên lai là như vậy à, cám ơn nhé.
Địch Cửu thuận tiện thảo luận một câu, đồng thời nói lời cảm tạ, thế nhưng vẫn ngồi phịch xuống như cũ.
Nhìn thấy Địch Cửu không tin mình, thiếu niên tóc dài cũng chỉ có thể im lặng lắc đầu. Nhưng mà rất nhanh hắn liền ngây mặt ra, bởi vì hắn thấy thẻ đánh bạc được Địch Cửu lấy ra đều là mệnh giá một trăm triệu.