Mặc dù tên chùa rất bá đạo, hơn nữa còn là quốc tự của nước Vu Điền, chỉ xét riêng quy mô có thể sánh vai với hai ngôi chùa nổi danh trong thiên hạ là Vân Lâm và Bạch Mã, nhưng xét theo khí phái còn thua kém rất nhiều. Hiện nay thiên tử thờ phụng Phật giáo, chùa lớn tại Trung Nguyên hương khói liên miên không dứt, nhưng Phật giáo ở Tây Vực lại chú trọng khổ hạnh, không thể ăn cơm no, không được mặc quần áo ấm, chỉ có khổ hạnh mới nhận được đại công đức. Đại Phạm Âm này gánh theo một chữ ‘khổ’ đừng nói nguy nga lộng lẫy như chùa chiền lớn ở Trung Nguyên, quả thật chẳng khác nào phủ một lớp đất, rách rưới như lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Nhưng ngoài cửa ngôi chùa rách rưới này lại xuất hiện một cỗ kiệu, còn là một cỗ kiệu nóc vàng kim, trên cỗ kiệu còn khắc một con thần điểu cưỡi gió màu vàng, trông rất sống động, cứ như có thể lập tức cưỡi mây bay lên. Cỗ kiệu do bốn người cao to vạm vỡ cùng khênh, đi phía trước bọn họ là hai vị mặt mày như ngọc, thân hình gầy gò, bên hông treo một thanh kiếm tinh xảo. Vị bên trái tuổi tác trẻ hơn một chút, nhìn những hòa thượng vẻ mặt đau khổ đi qua bên cạnh bọn họ, không khỏi giễu cợt: “Ở Thiên Khải cũng thấy không ít hòa thượng, ai nấy chỉ hận không thể dùng chỉ vàng làm cà sa, nhưng những hòa thượng này lại trông như không được ăn cơm no vậy.”
“Ngươi thì biết gì.” Vị tuổi lớn hơn đi bên phải hừ lạnh nói: “Hòa thượng ở Tây Vực này chú trọng khổ hạnh, nếu ngươi cưỡng ép bọn họ mặc quần áo đẹp, bọn họ còn trách ngươi phá việc tu hành của họ đấy.”
“Ài, bọn họ lải nhải cái gì trong miệng vậy?” Thiếu niên bên trái không buồn để ý tới hắn, vẫn dùng ánh mắt tò mò nhìn những hòa thượng này.
“Chắc là Nam Mô A Di Đà Phật gì đó thôi, hòa thượng mà, ngoài ra còn đọc gì nữa.” Thiếu niên bên phải chú ý lắng nghe một chút, nhưng phát hiện khác với mình nghĩ.
“Là Án Ma Ni Bát Mê Hồng.” Đột nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên từ trong kiệu, nhưng âm thanh hơi chói tai, khó lòng nhận ra là nam hay nữ.
“Cái gì cơ, sư phụ, ngài đọc lại đi.” Thiếu niên bên trái nghe thấy mấy âm tiết kỳ quái này, lập tức hiếu kỳ.
“Phật giáo trong thiên hạ tuy cùng xuất phát từ một mạch, nhưng lại phân chia tông phái bất đồng. Nhất là ba mươi hai Phật quốc ở Tây Vực này có pháp tông. ‘Án Ma Ni Bát Mê Hồng’ mà ngươi vừa nghe thấy chính là Lục Tự Đại Minh Chú, còn gọi là Lục Tự Chân Ngôn. Có Phật tông cho rằng sáu chữ này có gia trì và từ bi vô tận của chư phật, là biểu hiện âm thanh từ bi và trí tuệ của chư phật, đọc một lần cũng như đọc kinh cả trăm ngàn lần, có thể tích công đức vô thượng.” Người trong kiệu có vẻ nghiên cứu nhiều về Phật giáo.
“Thế à, con thấy đám hòa thượng này lười biếng thôi, không muốn đọc kinh văn dài dòng nên bịa ra.” Thiếu niên khinh thường nói.
“Ảo diệu của Phật môn đâu phải thứ tên tiểu đồng nhà ngươi có thể hiểu được. Bá Dong, không được lỗ mãng.” Mặc dù lời nói nghiêm nghị nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa, dường như không có ý trách mắng thật.
Thiếu niên được gọi là Bá Dong kia vẫn nghe lời im lặng, ngược lại thiếu niên bên phải lên tiếng: “Vẫn là sư phụ hiểu chuyện của Phật môn này.”
“Thật ra ta mong mình không hiểu, nếu không đã chẳng bị đại giám phái tới vùng đất hoang vu này. Linh Quân, theo tin tức vừa đưa tới, hắn đến đâu rồi?” Người trong kiệu nói.
“Theo do thám báo cáo lại, hôm qua đã chạy khỏi Mỹ Nhân trang. Trên đường còn gặp phải mã tặc hung ác nhất Tây Vực, nhưng vẫn không vây khốn được hắn, giờ đã đi tới biên giới nước Vu Điền rồi.” Thiếu niên bên phải tên Linh Quân trả lời.
“Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta...” Người trong kiệu cười nói.
“Nhưng mà...” Linh Quân do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng.
“Nhưng gì?” Người trong kiệu ngạc nhiên: “Nói tiếp đi.”
“Hắn không đi một mình.” Linh Quân nói.
“Hả?” Giọng nói của người trong kiệu mang thêm chút ý cười: “Đường Liên cũng đi theo à? Chẳng lẽ bị thuyết phục?”
“Không phải Đường Liên, là hai thiếu niên, một người mặc quần áo đỏ, một người mặc áo hồ cừu, tạm thời chưa biết thân phận của bọn họ.” Linh Quân trả lời đúng sự thật.
Người trong kiệu trầm ngâm đôi chút rồi nói: “Đúng là coi thường hòa thượng này rồi, nghe nói hắn sẽ bị đưa tới Cửu Long tự, đám đại giám lập tức phái chúng ta lên đường, có thể đám đại giám không biết sự lợi hại của hòa thượng này. Mặc dù Tuyết Nguyệt thành lợi hại đấy, nhưng nếu Tam Tôn không tự mình xuất thủ cũng chẳng thể ngăn nổi hắn. Cho nên ta tới đây chờ hắn, không ngờ hắn lại tìm được người giúp giữa đường. Quần áo đỏ, áo hồ cừu, ta không nghĩ ngay ra được là ai, chẳng lẽ là đệ tử mới của Tuyết Nguyệt thành?”
“Nhắc tới Tuyết Nguyệt thành, rõ ràng đại giám đã thông báo cho bọn họ, vì sao còn phải phái chúng ta tới?” Bá Dong hỏi.
“Người của Tuyết Nguyệt thành dẫu sao vẫn là người trong giang hồ, người trong giang hồ làm việc vẫn luôn nghiêng theo cảm tính. Đại giám không yên tâm.” Người trong kiệu thở dài: “Nhưng hòa thượng này rất khó đối phó, hơn nữa tính khí lại rất kỳ quái.”
“Nhưng sao sự phụ lại đoán hắn sẽ đến Đại Phạm Âm tự này?” Linh Quân đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lúc lên đường sư phụ thường nhắc tới Đại Phạm Âm Tự ở nước Vu Điền, dường như hiểu rõ mọi thứ như lòng bàn tay.
“Hắn muốn tới đây để tìm một người.” Người trong kiệu nói.
"Ai?"
“Chẳng phải đang định vào gặp à.” Người trong kiệu hắng giọng một cái: “Khởi kiệu.”
Một tăng nhân mặc trường bào cũ nát từ trong chùa đi ra, dựng một bàn tay lên cung kính khoanh tay với bọn họ, chắc là tăng nhân tiếp khách trong ngôi chùa này.
Tăng nhân tiếp khách dẫn bọn họ vào trong cửa, nhưng không hỏi câu nào, chẳng qua lúc dẫn bọn họ tới chính giữa sân đột nhiên dừng lại.
“Đại hòa thượng, sao không đi nữa?” Bá Dong hỏi hắn.
“Phương trượng.” Tăng nhân tiếp khách không để ý tới hắn, chỉ cung kính chắp tay hành lễ về phía trước.
Bá Dong và Linh Quân ngẩng đầu, chỉ thấy trước điện có ba hòa thượng, người chính giữa râu tóc bạc trắng, gương mặt già nua, tăng bào trên người mặc dù mộc mạc nhưng ít nhất không có chỗ nào phải vá víu, chắc là phương trượng trong lời tăng nhân tiếp khách. Hai hòa thượng bên cạnh to cao khác thường, một người đeo một chuỗi tràng hạt một trăm lẻ tám viên, một người cầm một thanh giới đao lớn, diện mạo cả hai đều rất kiên nghị, mang theo chính khí lẫm liệt.
“Sao vậy?” Người trong kiệu hỏi.
“Hòa thượng bên trái tu luyện Định Châu Hàng Ma Thần Thông, có bảy thành công lực, hòa thượng bên phải tu luyện Phá Giới đao, có tám thành công lực. Hòa thượng chính giữa kia... có vẻ không biết võ công.” Bá Dong tuy tuổi còn nhỏ nhưng chỉ nhìn một cái đã nhận ra võ công của ba người phía trước.
“Pháp Lan Tôn Giả, từ khi tạm biệt ở Thiên Khải thành đã mười mấy năm không gặp.” Người trong kiệu mở miệng trước, giọng nói đầy cung kính.
Pháp Lan Tôn Giả kia chi chắp tay hành lễ, không trả lời.
"To gan!" Linh Quân tức giận.
“Không sao.” Người trong kiệu mở miệng ngăn cản: “Không phải Pháp Lan tôn giả bất kính, chẳng qua hắn không nói được mà thôi.”
“Ơ... Người câm?” Bá Dong và Linh Quân đều cảm thấy kinh ngạc. “Phương trượng này... lại là một người câm.”
Hai võ tăng kia nghe vậy gương mặt thoáng chút tức giận, nhưng Pháp Lan Tôn Giả chỉ cười khẽ, có vẻ không để ý.
“Tôn giả, ta tới đây là muốn tìm một người.” Người trong kiệu ngữ khí nhún nhường, nhưng không hề có ý định xuống kiệu.
Pháp Lan Tôn Giả nghe vậy bèn lắc đầu.
“Tôn giả, trong tay ta có thư viết tay của quốc chủ nước Vu Điền các ngươi.” Người trong kiệu cười nói.
Pháp Lan Tôn Giả vẫn lắc đầu.
“Tôn giả, ngươi giấu người kia đã mười hai năm rồi, lần này ngươi không giấu được nữa đâu.” Giọng điệu người trong kiệu vẫn ôn hòa.
Lần này ngoại trừ lắc đầu ra, Pháp Lan Tôn Giả còn vung nhẹ ngón tay, theo ngón tay hắn vung khẽ, trên mặt đất từ từ hiện lên một hàng chữ.
“Tâm Ý Hỗn Nguyên Khí Công!” Bá Dong nhận ra môn nội công thần thông đỉnh cấp của Phật môn này.
Người trong kiệu lại có vẻ không hề kinh ngạc, không vén rèm lên chỉ nói rất sâu xa: “Tôn giả viết chữ trên mặt đất? Thế nhưng lần này ta không muốn đọc.” Hắn vung nhẹ tay lên, rèm cửa bay lên rồi hạ xuống trong nháy mắt. Bá Dong đưa mắt nhìn lại, hàng chữ của Pháp Lan Tôn Giả trên mặt đất còn chưa hiện ra hết đã bị xóa sạch.
“Ta nói rồi, lần này ngươi không giấu được.” Giọng điệu người trong kiệu nặng thêm vài phần.
Pháp Lan Tôn Giả thở dài một tiếng, vẫn lắc đầu như trước.
Lời của người trong kiệu đầy bất đắc dĩ: “Mười hai năm trước tông chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi đến tìm sư tôn của ngươi là Ma Kha Tôn Giả thỉnh cầu hỏi chuyện thiên đạo, mặc cho Diệp ĐỈnh Chi uy hiếp ra sao, kiếm khí như nước thủy triều, ông ấy vẫn chỉ lắc đầu. Trước tiên không nói tới Phật pháp, ngươi lắc đầu như vậy quả thật có phong phạm của Ma Kha Tôn Giả. Linh Quân, Bá Dong!”
Hai tiếng niên đáp lời, rút kiếm. Hai võ tăng bên cạnh Pháp Lan Tôn Giả cũng lập tức bước lên phía trước một bước, một người tay vê tràng hạt, một người vung thanh giới đao, đều trợn tròn hai mắt, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
“Ta tới gặp các ngươi trước!” Bá Dong quát lên một tiếng, rút kiếm đâm về phía võ tăng cầm giới đao. Võ tăng không hề do dự, nâng giới đao đánh tới.
Phá Giới đao được đặt tên là Phá Giới tức là đại khai sát giới, cho nên nghe nói bộ đao pháp này khác với thần thông bình thường của Phật gia, tất cả đều là thế công, hung ác chính xác uy mãnh. Võ tăng kia đã chìm đắm trong Phá Giới đao đã nhiều năm, có tám thành công lực, là cao thủ nhất lưu trong Đại Phạm Âm tự này. Nhưng thiếu niên trước mặt chắc chỉ mới mười ba mười bốn tuổi mà lại không hề nhượng bộ dưới uy thế của Phá Giới đao. Phá Giới đao chỉ công không thủ, hắn cũng chỉ công không thủ.
Nhưng so với uy thế mạnh mẽ bá đạo của Phá Giới đao, kiếm của Bá Dong lại có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn đạp một cái lên thân Phá Giới đao, nhảy lên một cái hạ xuống sau lưng võ tăng, không buồn nhìn về phía sau đã đâm thẳng một kiếm về sau lưng, ép võ tăng kia lui lại vài bước.
“Ngươi!” Võ Tăng kia trợn trừng hai mắt, hắn thấy đối phương chỉ là một thiếu niên, hơn nữa trên người còn có lệnh của quốc chủ, cho nên khi xuất thủ lưu lại đường sống. Thế nhưng kiếm vừa rồi của thiếu niên này lại cực kỳ tàn nhẫn, vừa rồi nếu mình bất cẩn một chút thôi, e rằng ngay mạng sống cũng chẳng còn.
“Hòa thượng, thấy rồi chứ, thứ ta dùng tên là Từ Bi kiếm. Từ Bi kiếm còn giết người, Phá Giới đao kia của ngươi lại lưu lại chút đường sống?” Bá Dong múa thành một đóa hoa kiếm, giễu cợt.
Võ tăng giận dữ lại vung thanh Phá Giới đao, lần này uy thế đã khác hẳn lúc trước. Linh Quân đứng bên cạnh quan sát trận chiến chỉ cảm thấy đao khí tung hoành, chỉ tới hơi gần sẽ bị đao khí chém bị thương. Thế nhưng Ba Dong đối mặt với Phá Giới đao này lại như đao khí càng mạnh mẽ, hắn chơi càng vui vẻ, vừa né tránh vừa kêu: “Phá Giới đao, trảm hồng trần! Phải như vậy chứ!”
Lúc này nhìn lại, Phá Giới đao đã ép Bá Dong chỉ có thể né tránh khắp nơi, nhưng chỉ có võ tăng kia âm thầm kêu khổ. Phá Giới đao của hắn có uy thế cực lớn, nhưng tiêu hao cũng cực lớn. Nếu trong ba mươi chiêu không thể nào bắt được đối thủ, tới sau sẽ không còn sức lực để tiếp tục nữa. Nếu trong vòng trăm chiêu giao chiến vẫn không có kết quả, như vậy cuối cùng mình sẽ phải kiệt sức mà chết. Nhưng thân pháp của Bá Dong này lại rất nhẹ nhàng, dường như định tránh đủ một trăm chiêu này.
“Sư huynh!” Hòa thượng cầm tràng hạt nhìn ra huyền cơ trong đó, bước tới muốn trợ giúp.
“Người xuất gia mà cũng cậy nhiều bắt nạt ít à?” Linh Quân cười một tiếng khinh thường, cầm kiếm chặn hắn lại.
“Tránh ra!” Võ tăng cầm tràng hạt tức giận.
“Được thôi, ta tránh đây.” Linh Quân cười một tiếng, nhẹ nhàng nhảy một cái, hạ xuống sau lưng võ tăng cầm tràng hạt, đặt thanh kiếm lên bả vai hắn. “Ta tránh rồi đấy nhé!”
Võ tăng cầm tràng hạt gầm lên, bả vai lắc một cái, hất thanh kiếm của Linh Quân ra, chuỗi tràng hạt trong tay bổ xuống, nghe nói người luyện Định Châu Hàng Ma Thần Thông, một trăm lẻ tám viên tràng hạt trên tay mỗi viên đều có lực lượng hàng long phục hổ. Linh Quân không dám đón đỡ, vội vàng thối lui về phía sau, chuỗi tràng hạt đánh nát phiến đá trên mặt đất.
“Hòa thượng, lần sau phải đánh cho chuẩn nhé. Nếu không đã chẳng giữ được người còn phá cả miếu của mình đấy.” Linh Quân chẳng hề sợ hãi, cười nói.
Võ tăng cầm tràng hạt không nói gì, bàn tay nhanh chóng vê tràng hạt, miệng lẩm bẩm gì đó. Võ tăng cầm đao thấy vậy kinh hãi, lập tức xuất đao ép lui Bá Dong, bước trở về bên cạnh võ tăng cầm tràng hạt.
“Phục!” Võ tăng cầm tràng hạt quát lớn một tiếng, chuỗi tràng hạt trong tay lập tức nổ tan, âm thanh nội ứng sấm rền, một trăm lẻ tám viên tràng hạt theo tiếng động bắn ra, mang theo uy thế vô thượng tấn công về phía hai người.
“Đây chính là Định Châu Hàng ma Thần Thông, ngược lại có phần giống Vạn Thụ Phi Hoa của Đường môn.” Ba Dong thở dài nói.
“Bày Trận!” Linh Quân cũng lùi tới bên cạnh Bá Dong, hô lớn.
Bá Dong ném kiếm trong tay ra theo tiếng hô, song chưởng cùng đánh vào lưng của Linh Quân. Linh Quân nhận lấy kiếm mà Bá Dong vứt xuống, song kiếm trong tay múa lên điên cuồng, vung kiếm khí vô hình thành một vòng tròn, cố gắng ngăn cản những tràng hạt kia.
“Không ngờ ta chuyên tu Niệm Châu Hàng Ma Thần Thông hai mươi năm nhưng lại không địch nổi hai tên tiểu đồng.” Hòa thượng cầm tràng hạt cười khổ, đòn thế đó mang theo khổ học hai mươi năm của hắn, sau đòn đó hắn đã không còn sức tái chiến.
Thế nhưng Linh Quân và Bá Dong cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy trước ngực như dời sông lấp biển, máu nóng trào lên, nếu không chống kiếm xuống đất thậm chí không đứng nổi.
“Ồn ào... ồn ào chết mất thôi... Sao hôm nay Đại Phạm Âm tự lại... lại có nhiều người thế.” Một giọng nói say khướt đột nhiên vang lên, Bá Dong và Linh Quân vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước mắt lóe lên, người nọ đã lướt đến trước mặt hai người.
“Thân pháp như vậy...” Trong lòng Bá Dong lạnh buốt, không nói nốt nửa câu sau: Gần như ngang tài ngang sức với sư phụ.