Đạo gia có vị thần tên là Đông Cực Thanh Hoa đại đế, nhân gian gọi là Thái Ất Thiên Tôn, dưới trướng Thiên Tôn có một con sư tử chín đầu tên là Cửu Linh Nguyên Thánh. Tục truyền Thái Ất Thiên Tôn có thể biến hồ máu tượng trưng cho nghiệp quả và nghiệp lực địa ngục hóa thành ao sen. Một tiếng gầm của sư tử chín đầu dưới trướng có thể mở cánh cửa địa ngục Cửu U, cũng là tầng sâu nhất dưới địa ngục. Còn Thái Ất Cửu Sư quyết lại là bí pháp chí thượng của đạo gia, có thể mời lực lượng của Cửu Linh Nguyên Thánh. Người đạo pháp nông cạn khi ra tay có tiếng sư tử gầm, khi đạt được một chút thành tựu có thể hóa thành ảo ảnh sư tử. Còn tới như Triệu Ngọc Chân vừa ra tay đã có sư tử giáng thế, đạo pháp đã gần như nối liền với thiên đạo.
Tạ Thất Đao nhíu chặt lông mày, trầm ngâm nói: “Mộ gia nghiên cứu bí pháp mấy chục năm, thế nhưng đứng trước đạo pháp chính thống của núi Thanh Thành, có nhìn thế nào cũng thấy khí thế yếu đi mấy phần.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Đạo pháp hay kiếm thuật của Triệu Ngọc Chân đều là người đứng đầu núi Thanh Thành trong trăm năm trở lại đây. Ngươi chỉ thấy đạo pháp nhưng còn phải phòng bị kiếm thuật hơn thế nữa.”
Trong lúc đang nói, Triệu Ngọc Chân đã cầm kiếm đi tới trước mặt bọn họ, ảo ảnh sử tử kia cũng lao thẳng về phía Tạ Thất Đao. Tạ Thất Đao vung quyền ngăn cản, trong tay hắn không còn trường đao, buộc phải dùng quyền làm đao, xuất ra là quyền nhưng lại dùng đao pháp. Quyền này vung tới đánh thẳng vào ảo ảnh sư tử kia. Lại nghe tiếng gầm của sư tử làm chấn động cả núi Lạc Lôi. Tạ Thất Đao bị ép phải lui lại, nổi giận quát lớn: “Súc sinh!” Lại thấy đại gia trường đột nhiên xuất hiện, tay lóng lánh ánh đen, một chưởng dán lên trán ảo ảnh sư tử kia.
Ảo ảnh lập tức tiên tan.
Bên phía kia, Triệu Ngọc Chân đã cầm Đào Hoa kiếm giao chiến vài chục chiêu với Tô Mộ Vũ. Hắn thấy đại gia trường Ám Hà xuất một chưởng, khẽ cau mày than nhẹ: “Diêm Ma chưởng?” Hắn hơi chần chờ, chỉ thấy mười bảy lưỡi đao sắc của Tô Mộ Vũ lại lao về phía mình. Triệu Ngọc Chân nâng kiếm ngăn cản, thân hình nhảy lên trên. Hắn cười nói: “Kiếm của ngươi rất tốt. Ngươi là Chấp Tán Quỷ của Ám Hà? Ta chưa từng xuống núi nhưng cũng nghe tên của ngươi.”
“Ta không dùng kiếm.” Tô Mộ Vũ nhảy lên theo: “Là hung khí.”
“Không phải kiếm mà là hung khí, cũng là một kiến giải.” Triệu Ngọc Chân gật đầu, vung nhẹ Đào Hoa kiếm trong tay lên, một trong tay lên, một ánh đỏ lướt qua, ép cả đại gia trường, Tạ Thất Đao và Tô Mộ Vũ đang định hợp lực lao tới trở về.
Triệu Ngọc Chân hạ xuống đất, thở dài một tiếng: “Thật khó đối phó.”
Bên kia Tạ Thất Đao đã đầu đầy mồ hôi, tay cầm kiếm của Tô Mộ Vũ hơi run run. Vừa rồi khi giao chiến với Lý Hàn Y hai người bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, giờ lại lập tức giao thủ với Đạo Kiếm Tiên Triệu Ngọc Chân, cho dù là gia chủ của Ám Hà cũng cảm thấy mệt mỏi. Chỉ có đại gia trường có vẻ chưa dùng toàn lực, ánh mắt hắn đảo qua Đường môn tam lão. Vừa rồi ba người Đường Ẩn, Đường Liệt, Đường Nguyệt Lạc đều chưa ra tay. Mặc dù vừa rồi khi đối phó với Lý Hàn Y bọn họ đã dùng hết Phật Nộ Đường Liên mạnh mẽ nhất, nhưng với tính tình luôn nhất quán của Đường môn, chắc chắn bọn họ còn thủ đoạn nào khác. Thế nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, không trông mong gì vào sự giúp đỡ của họ.
“Xưa nay thiên hạ luôn cho rằng trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, kiếm thuật của Cô Kiếm Tiên đứng đầu, vì một mình hắn ở trong một thành, khí phách thiên hạ vô song. Thế nhưng ta vẫn cho rằng kiếm của Đạo Kiếm Tiên mới là đệ nhất thiên hạ.” Đại gia trường đột nhiên nói: “Hôm nay may mắn chứng kiến, nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.”
“Kiếm của ta có phải đệ nhất thiên hạ hay không, không quan trọng.” Triệu Ngọc Chân cười một tiếng: “Dù sao ta cũng không dễ rút kiếm.
Nhưng một khi rút kiếm, vậy trời long đất lở!
Triệu Ngọc Chân đột nhiên chỉ kiếm lên trời, tay phải vung mạnh thanh kiếm gỗ đào, chỉ thấy thanh kiếm gỗ đào bỗng hóa thành vài chục thanh. Hắn cười với Tô Mộ Vũ: “Ngươi có tám thanh kiếm sắc đã là tuyệt học trong thiên hạ, ta có ba mươi sáu thanh kiếm gỗ đào, ngươi thấy sao?”
Tô Mộ Vũ cau mày, mắng: “Hư ảo!”
Triệu Ngọc Chân mặt không đổi sắc nói: “Phật gia có câu, tất cả mọi thứ đều là hư ảo.”
“Vậy đạo gia nói sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Tất cả mọi thứ, ngoài tiểu tiên nữ ra, đều là hư ảo.” Triệu Ngọc Chân nhướn mày: “Là ta nói.”
“Ta chính là đạo!” Triệu Ngọc Chân đột nhiên vung tay, ba mươi sáu thanh kiếm ập thẳng xuống đầu đám người. Nhưng kiếm không đánh về phía bọn họ, chỉ bao vây tầng tầng lớp lớp.
“Đây là?” Đại gia trường cau mày.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Triệu Ngọc Chân khép lại, đặt lên mép, đột nhiên hét: “Vô Lượng kiếm trận, lên!”
Đột nhiên, giữa không trung lại xuất hiện vô số kiếm gỗ đào, phủ kín trời đất, che khuất mặt trời! Triệu Ngọc Chân nhảy lên một cái, bước lên một thanh kiếm gỗ đào trong số đó, đưa mắt nhìn xuống đám người, như tiên nhân giáng thế.
“Chẳng qua là thủ thuật che mắt của Đại Giác, tưởng dọa được chúng ta chắc?” Tạ Thất Đao cả giận nói.
“Là đạo pháp, cũng là kiếm thuật.” Đại gia trường lên tiếng: “Đúng là chỉ trong khoảng khắc một người không thể lấy ra nhiều binh khí như vậy được, nhưng chúng nó không phải là hư ảo, chúng cũng không phải là kiếm.”
“Là kiếm khí.” Tô Mộ Vũ nói tiếp.
“Kiếm, đi!” Triệu Ngọc Chân chợt quát lên.
Những thanh kiếm gỗ đào phủ kín bầu trời đánh thẳng về phía đám người.
Đại gia trường Ám Hà, gia chủ Ám Hà Tô gia, gia chủ Ám Hà Tạ gia, Đường môn Đường Ẩn, Đường Liệt, Đường Nguyệt Lạc. Sáu người này mỗi người đều là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đều được tôn là cao thủ nhất đẳng. Thế nhưng giờ khắc này dưới Vô Lượng kiếm trận của Triệu Ngọc Chân lại yếu ớt như gián dế!
Lý Hàn Y nằm bên cạnh nhìn Triệu Ngọc Chân đạp kiếm bay trên không, bỗng ngây dại.
Năm xưa cô dùng một chiêu kiếm giúp Triệu Ngọc Chân đang bế quan dưỡng thương ngăn cản Lôi Oanh đã đại thành Sát Phố kiếm. Hơn nữa khi biết tình yêu của Lôi Oanh, lại dùng một chiêu với hắn. Chính là chiêu kiếm ấm áp nhất chốn nhân gian mà bản thân vừa sử dụng - Xuân Phong Lai. Cô nói lúc nào Lôi Oanh có thể sử dụng kiếm thuật như vậy mới có tư cách tìm mình. Cô không ngờ câu nói này của mình lại khiến Lôi Oanh tự cầm tù mình bao năm. Lần này cô xuống núi, một là vì gặp mặt Lôi Oanh một lần, xem bệnh tình của hắn ra sao, hai là vì xin lỗi vì câu nói năm xưa của mình, khuyên bảo Lôi Oanh một chút. Dù sao năm đó cô chứng kiến kiếm của Triệu Ngọc Chân, cũng yêu Triệu Ngọc Chân. Còn Triệu Ngọc Chân chính là mục đích khác trong lần rời thành này của cô. Vốn cô định sau khi tới Lôi gia bảo sẽ đến núi Thanh Thành. Cô chờ đợi đã hơn mười năm, không muốn đợi nữa, rốt cuộc xuống núi hay không xuống núi dẫu sao cũng phải có một đáp án. Không ngờ rằng đáp án này lại tự đi tới trong thời khắc cô đối mặt với sinh tử.
Bọn họ gặp nhau không nhiều, tổng cộng mới chỉ ba lần.
Mỗi lần đều coi là tuyệt thế như vậy!
Ngoài ba trăm dặm, một đạo nhân áo bào trắng đang lao nhanh đi. Đạo nhân kia râu tóc bạc phơ nhưng mặt mày như ngọc, lướt nhanh trên bình nguyên, thần thái phấn chấn như tiên nhân cưỡi gió. Hắn nhìn về phía nam, thấy phía xa có hào quang lấp loáng, kiếm khí mãnh liệt, hơi nhíu mày.
“Nhật trung tắc di, nguyệt doanh tức khuy, vật cực tất phản thịnh cực nhi suy.”
(Tạm dịch: Mặt trời lên cao rồi lại xuống, mặt trăng tròn rồi lại khuyết, vật cực ắt sẽ phản, sau cực thịnh ắt sẽ suy.)