“Ta nói này Vô Tâm hòa thượng, sao đi theo ngươi tới đâu cũng gặp nhiều cao thủ nhất đẳng như vậy? Hơn nữa hình như lúc nào cũng sắp đánh nhau đến nơi?” Giọng nói của Tiêu Sắt gần như lộ vẻ tuyệt vọng.
“Cao thủ nhất đẳng? Đánh nhau?” Lôi Vô Kiệt nhìn những người trong sân, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Tiêu Sắt che trán: “Lôi môn dẫu sao cũng là đại thế gia trên giang hồ, sao lại đẻ ra một tên ngu ngốc như ngươi...”
“Ai đến vậy?” Người trong kiệu quay lưng về phía bọn họ, chỉ nghe thấy có người đang nói chuyện chứ không thấy được bọn họ bèn lên tiếng hỏi.
“Sư phụ, là bọn họ. Đúng như trinh thám đã nói, ngoài hòa thượng kia ra có hai thiếu niên mặc quần áo đỏ và mặc áo hồ cừu.” Linh Quân đáp.
“Ồ.” Người trong kiệu không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng đáp.
“Tiêu Sắt, ngươi xem tình huống ra sao?” Lôi Vô Kiệt phát hiện bầu không khí có vẻ khác thường bèn hỏi Tiêu Sắt.
“Rất rõ ràng, trước đó đám người bên cỗ kiệu đang đánh nhau với đám hòa thượng này, sau đó đánh được một nửa thì chúng ta tới.” Tiêu Sắt vẫn luôn quan sát nóc của cỗ kiệu kia, đáp rất thờ ơ.
“Sau đó thì sao?” Lôi Vô Kiệt vẫn nghi hoặc.
“Sau đó bọn họ phát hiện, ơ, không cần đánh nữa, con cá lớn sẽ tới giờ đã tới!” Tiêu Sắt đáp chẳng vui vẻ gì.
“Cái lớn? Chỉ chúng ta à?” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hiểu ra.
“Không!’ Tiêu Sắt kéo Lôi Vô Kiệt lại, nhảy sang bên cạnh tránh xa Vô Tâm ra. “Cá lớn chỉ là hắn thôi!”
Vô Tâm mỉm cười vỗ vỗ ống tay áo, nhưng lại không giống một hòa thượng ăn chay niệm phật, mà giống một đào kép chuẩn bị phấn son ra sân: “Làm phiền đại tổng quản chưởng hương đại nội đi ngàn dặm xa xôi tới tìm tiểu họa thượng ta, thật vinh hạnh!”
Hai võ tăng hộ vệ nghe vậy kinh hãi, cùng nhìn về phía phương trượng, nhưng lão hòa thượng kia vẫn đứng đó lắc đầu. Hòa thượng râu dài lại chẳng hề kinh ngạc, chỉ sửng sốt nhìn Vô Tâm.
“Quả nhiên là hắn...” Lúc này Tiêu Sắt hơi nhíu mày.
“Đại tổng quản chưởng hương là ai?” Lôi Vô Kiệt vốn quen với những câu chuyện của các anh hùng trên giang hồ, lúc này lại thấy đầu óc mơ hồ.
“Hàng năm khi hoàng đế phía Bắc cúng tế, sau lưng hắn sẽ có bốn thái giám, một người trong đó cầm bảo kiếm trấn quốc, một người cầm ngọc tỷ truyền quốc, một người cầm điển tịch luật pháp, người cuối cùng bưng lư hương thanh hoa. Bốn vị đại tổng quản này cùng với thái giám bạn học lớn lên cùng hoàng thượng, được gọi là ngũ đại tổng quản. Thái giám chưởng kiếm phụ trách canh phòng hoàng cung, thái giám chưởng ấn trợ giúp xử lý công văn, thái giám chưởng sách phụ trách cai quản điển tịch Tàng Thư lâu, còn thái giám chưởng hương mới được triều đại này thiết lập, phụ trách cai quản chùa chiền của hoàng gia. Mỗi người đều có quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là cao thủ đại nội nhất lưu.” Tiêu Sắt nói.
“Tiêu huynh đúng là uyên bác!” Hiếm khi thấy Lôi Vô Kiệt gọi một tiếng Tiêu huynh chân thành.
“Ta là ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang, mấy chuyện vặt vãnh giang hồ, lầu các triều đình, không gì ta không biết.” Tiêu Sắt lộ vẻ đắc ý.
“Vậy ngươi nói xem người bên cạnh hoàng đế chạy xa như vậy làm gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
"Thái giám chưởng hương trên danh nghĩa là giám thị chùa chiền của hoàng gia, nhưng vị trí Hồng Lư Tự Khanh quản lý sự vụ Phật giáo, Đạo giáo đã để trống nhiều năm, thời gian vừa qua vẫn luôn do hắn kiêm nhiệm. Chùa chiền trong thiên hạ ko đâu ko nằm trong giám thị của hắn. Chẳng qua thật ko ngờ hòa thượng này lại quan trọng đến vậy, ngay thái giám chưởng hương cũng ko ngại đi xa ngàn dặm tới bắt hắn. Xem ra thân phận của hắn tuyệt đối ko chỉ đơn giản là đệ tử của Vong Ưu." Khi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nói chuyện, rốt cuộc người trong kiệu cũng có hành động. Cho dù là lúc đối mặt với một đao uy thế vô thượng của hòa thượng râu dài kia người trong kiệu vẫn không hề nhúc nhích, nhưng khi nghe thấy lời của Vô Tâm, rốt cuộc người trong kiệu cũng có động tĩnh. Hắn vừa di chuyển, đại hán đứng bên phải cỗ kiệu cũng hành động theo, hắn cúi gập người trên đất, nhô lưng lên, người trong kiệu đi một đôi giày tím, giẫm lên lưng người cao to kia đi xuống.
Tiêu Sắt hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi hừ cái gì...” Lôi Vô Kiệt nhìn người trong kiệu một cái, lập tức hiểu rõ. Tiêu Sắt không muốn thua trong mọi chuyện, đặc biệt là không muốn thua kém về tướng mạo, nhưng người trong kiệu lại đẹp tới quá mức! Mặt mày như ngọc, phong độ lỗi lạc, cặp mắt phượng mang theo vẻ quyến rũ khó tả thành lời, tuy rằng tóc mai hai bên đã hoa râm lộ ra tuổi của hắn, nhưng lại càng khiến hắn có thêm vẻ thần tiên. Một tay hắn cầm chuỗi phật châu nhỏ và dài, ngón tay thon thả vê nhẹ, một tay nâng thanh trường kiếm bên hông, như lúc nào cũng có thể rút kiếm.
“Đại tổng quản.” Vô Tâm chắp tay cúi đầu hành lễ.
“Đừng gọi đại tổng quản, chỉ có vị trong cung kia mới có thể gọi đại tổng quản.” Người nói cười khẽ, chỉ lên trời với vẻ thâm sâu.
“Cẩn Tiên công công.” Vô Tâm đổi cách xưng hô, vẫn rất cung kính.
Thế nhưng Cẩn Tiên công công vẫn không nhận, hắn cười lắc đầu một cái: “Ngươi cung kính như vậy lại khiến ta không quen. Tà tăng áo trắng uống rượu trò chuyện vui vẻ với ta năm xưa đâu rồi?”
“Uống rượu nói chuyện vui vẻ?” Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn nhau một cái, chẳng trách Vô Tâm nhìn thấy hòa thượng say xỉn kia là sải bước đuổi theo, hóa ra là gặp người đồng đạo.
“Khi đó ngươi tới tìm ta là để uống rượu, lần này ngươi tới tìm ta là để bắt. Đâu có giống nhau.” Vô Tâm cười, con ngươi lạnh lẽo.”
“Lệnh mà vị ở trong cung đã ra, ta không thể không nghe, nhưng ta vẫn có thể bảo vệ cái mạng này cho ngươi.” Cẩn Tiên công công bước từng bước một về phía trước.
“Đi đến đấy thôi.” Vô Tâm đột nhiên nói.
Cẩn Tiên công công dừng bước, nhìn Vô Tâm với vẻ hứng thú.
“Dọc con đường này, Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long Tự, Hồng Lư tự, thậm chí Thiên Ngoại Thiên đều tới tìm ta, mỗi người trong bọn họ đều nói sẽ không giết ta. Cho nên điều kiện mà ngươi nói có vẻ không có gì đặc biệt.” Vô Tâm nói.
“Người của Thiên Ngoại Thiên gặp ngươi rồi?” Thần sắc của Cẩn Tiên công công hơi đổi.
“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu. Đều là người đã lâu không gặp.” Vô Tâm trả lơi lạnh nhạt.
“Ngươi không đi với bọn họ à?” Tay của Cẩn Tiên công công vẫn đặt lên chuôi kiếm.
“Ta còn tâm nguyện chưa dứt.”Ánh mắt Vô Tâm không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía sau lưng Cẩn Tiên công công.
“Xem ra ta lựa chọn chờ ngươi ở đây không hề sai.” Cẩn Tiên công công cười nói.
“Lựa chọn của ngươi không sai, nhưng chắc chắn ngươi đoán sai ý định của ta.” Vô Tâm nói.
“Ồ? Không phải ngươi tới giết hắn à?” Cẩn Tiên công công quay người nhìn về phía hòa thượng râu dài.
“Phật Đà từ bi, người xuất gia đâu thể vọng động sát niệm.” Vô Tâm thản nhiên đáp.
“Ta không muốn động thủ với ngươi.” Cẩn Tiên công công thở dài.
“Ta cũng không muốn. Thiên hạ đều biết trong ngũ đại tổng quản, võ công của đại tổng quản đứng hạng hai, còn hơn một bậc so với đại tổng quản chưởng kiếm.” Vô Tâm nói.
“Nhưng vừa rồi ngươi nói sai mất một câu rồi.”
“Vô Tâm ngu muội, dám hỏi là câu nào?”
“Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Thiên Ngoại Thiên, ta khác với bọn họ, nếu lần này ta không dẫn ngươi đi được. Như vậy ta sẽ không hề do dự giết chết ngươi!” Cuối cùng Cẩn Tiên công công đặt vững lên chuôi kiếm.
“Được!” Vô Tâm nhảy lên một cái, hai tay áo giương ra như cánh, trường bào phất phới như thần nhân. “Mời công công xuất kiếm!”
Rốt cuộc Cẩn Tiên công công cũng rút thanh kiếm của hắn ra, ngay khoảnh khắc hắn rút kiếm, mỗi người trong chùa đều có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Đó là một thanh kiếm bốc lên sương giá, mũi kiếm chỉ vào đâu, nơi đó lập tức đóng băng!
“Ta nhớ ra rồi! Ta từng nghe tới người này, hắn là...” Lôi Vô Kiệt đột nhiên hô lớn. Đúng vậy, hắn từng nghe nói. Hắn được nghe người này không chỉ là nhân vật trong triều đình, hắn từng rất nổi danh trên giang hồ!
“Tay phải sát sinh, một kiếm vừa xuất, gió tuyết khô héo. Tay trái từ bi, niết nhẹ phật châu, hồn bay phách diệt.” Tiêu Sắt gật đầu: “Khi còn là thiếu niên ngũ đại tổng quản từng nhận lệnh rời khỏi hoàng cung xông xáo giang hồ, mỗi người đều có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ. Đúng vậy, quả thật ngươi từng nghe tới hắn. Hắn chính là Phong Tuyết Kiếm - Trầm Tĩnh Chu!”