Liệt Hỏa Oanh Lôi và Vô Lượng Thiên Tôn, một luồng sáng đỏ một luồng sáng tím, hai luồng kiếm chiêu hội tụ thành một kiếm vô cùng bá đạo.
Nhưng một kiếm lại đánh hạ chúng, lúc này Lý Hàn Y lại cố tình đổi sang một chiêu kiếm cực mỹ lệ cực ôn nhu.
Lôi Vô Kiệt vừa phóng một kiếm ra, gần như mất đi tri giác.
Lý Phàm Tùng cắn răng, liều mạng dẫn theo kiếm khí nhưng chỉ thấy hoa bay khắp trời, hai luồng kiếm khí của bọn họ căn bản không cách nào phá vòng vây.
Thư đồng Phi Hiên rốt cuộc không chống đỡ nổi, quỳ rạp xuống đất, Đại Long Tượng khí lập tức tản đi.
Kiếm khí của Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng cũng đã tiêu tan không còn một mống, hai người đều sức cùng lực kiệt, trường kiếm tuột tay rơi ra, lơ lửng bên cạnh Lý Hàn Y.
”Vẫn đánh không lại.” Lôi Vô Kiệt cười khổ một tiếng.
“Vị huynh đài này, ngươi từng nghe nói tới Long Tưu chưa?” Lý Phàm Tùng đột nhiên hỏi.
“Long Tưu là gì?” Lôi Vô Kiệt không hiểu.
“Long Tưu là một thác nước lớn trong núi Thanh Thành, cách mặt đất mấy trăm trượng, sâu cũng tới vài trăm trượng, đổ xuống giữa hai ngọn núi, hình dáng như mấy trăm con rồng lớn màu trắng đang phun nước. Từ núi Thanh Thành nhìn xuống luôn thấy trên mặt nước so tới mấy trăm cái cầu vồng, còn mấy trăm con rồng lớn đó lật mây làm mưa trong cầu vồng. Chênh lệch giữa chúng ta và kiếm tiên có lẽ là Long Tưu và dòng duối nhỏ.” Lý Phàm Tùng giải thích.
“Huynh đài thật có nhã hứng, lúc này còn nói có sách, mách có chứng.” Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Huynh đài có biết chúng ta sắp chết rồi không?”
“Chết thế nào?” Lý Phàm Tùng nghi hoặc.
“Ngã chết chứ sao!” Lôi Vô Kiệt thở dài.
Hai người lại ngã từ trên không trung xuống.
Đường Liên cất bước chạy như điên về phía hai người.
“Đường Liên, với công lực của ngươi không ngăn nổi.” Tư Không Trường Phong thở dài, nói với Lý Hàn Y trên không trung: “Hàn Y!”
Lý Hàn Y hừ lạnh một tiếng, cánh tay khẽ cử động, hoa trà bay lượn khắp trời ập xuống, bao phủ lấy Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng. Hai người vẫn ngã cái rầm xuống đất, hoa sơn trà tan rã, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Không chết à?” Lôi Vô Kiệt nói chậm rãi.
“Hắn đã cứu chúng ta?” Lý Phàm Tùng ngẩng đầu, lại thấy một vệt sáng hồng, một vệt sáng tím đang bay về phía mình, kêu thảm một tiếng: “Chạy!”
Vừa dứt lời, thanh kiếm gỗ đào đã nhắm thẳng vào ấn đường của hắn, thanh Sát Phố kiếm cũng ép thẳng tới trước mặt Lôi Vô Kiệt.
Lý Hàn Y chậm rãi hạ xuống đất, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Còn Tư Không Trường Phong, Đường Liên, Tiêu Sắt, Phi Hiên và Tư Không Thiên Lạc đều chạy tới đây.
“Ai da, Hàn Y, đừng giận đừng giận. Nổi giận với bọn nhỏ làm gì.” Tư Không Trường Phong giơ thanh trường thương gạt một cái, hất hai thanh kiếm kia xuống đất.
Lý Hàn Y đi tới vài bước: “Các ngươi muốn gặp ta?”
Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng nhìn nhau một cái, vội vàng gật đầu.
“Vì sao?” Lý Hàn Y ngoắc ngón tay, thanh kiếm gỗ đào bay tới trong tay hắn. “Thanh kiếm này tên là gì?”
“Tự mình đẽo gỗ đào ra, còn chưa đặt tên, không thì mời Kiếm Tiên đặt đi?” Lý Phàm Tùng cười bồi nói.
Ngón tay Lý Hàn Y vung lên, kiếm gỗ đào rơi xuống đất, đứt thành từng khúc: “Lười đặt.”
Lý Phàm Tùng không dám đau lòng,chỉ gật đầu lia lịa: “Kiếm tiên nói chí phải.”
“Sao ngươi muốn gặp ta?” Lý Hàn Y hỏi.
Lý Phàm Tùng do dự trong chốc lát rồi nói: “Cái này... nghe sư phụ nhắc tới đại danh của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên nhiều lần cho nên hâm mộ. Lần này theo lệnh sư phụ ra ngoài du lịch, muốn gặp tiền bối một chút.”
“Giờ gặp rồi chứ?” Ánh mắt Lý Hàn Y lạnh băng.
“Gặp rồi, gặp rồi. Không hổ danh kiếm tiên, vãn bối bái phục.” Lý Phàm Tùng vội vàng nói.
“Nếu gặp rồi, còn không mau cút đi?” Lý Hàn Y vung tay áo, đánh bay Lý Phàm Tùng ra ngoài.
Phi Hiên hừ lạnh một tiếng, vung tay phải lên, đưa Lý Phàm Tùng lên trên con ngựa già đầy vẻ mệt mỏi kia.
“Đại Long Tượng lực?” Lý Hàn Y nhíu mày.
Phi Hiên không để ý tới hắn, xoay người dẫn ngựa đi ra phía ngoài thành.
Lý Phàm Tùng ngồi trên lưng ngựa phun liền ba ngụm máu tươi nhưng nụ cười lại chẳng hề tắt: “Lần này tới Tuyết Nguyệt thành, thật sự đáng giá!”
“Tiểu sư thúc, thiếu chút nữa ngươi bị người ta đánh chết, còn nói đáng giá cái gì? Bị đánh tới hỏng cả đầu rồi à?” Phi Hiên trợn mắt với hắn.
Lý Phàm Tùng cười nói: “Có thể đối mặt chính diện với một kiếm của Kiếm Tiên mà không chết, còn hơn luyện kiếm mấy năm, đạo lý này mà ngươi còn không hiểu, sau này làm sao học được Vô Lượng kiếm?”
“Xì, vừa rồi nếu không nhờ Đại Long Tượng công của ta, ngươi đã ngã chết từ lâu rồi.” Phi Hiên khinh thường nói: “Vừa rồi Thương Tiên còn nói, ta mới là cao thủ chân chính.”
“Cao thủ? Sau này ngươi sẽ là tiên nhân. Cao thủ thôi mà ngươi cũng vui à?” Lý Phàm Tùng nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Phi Hiên cũng lặng lẽ kéo dây cương, một thư sinh một thư đồng này chậm rãi đi ra khỏi thành.
Tư Không Trường Phong nhìn bóng dáng hai người, cảm thán: “Lứa này của núi Thanh Thành phân chia võ vận, thiên vận vừa vặn. Xem ra về sau núi Thanh Thành sẽ đoạt mất một nửa giang hồ này từ tay Tuyết Nguyệt thành.”
“Thế thì đã sao?” Lý Hàn Y lại nhìn sang Lôi Vô Kiệt hỏi: “Vậy còn ngươi, vì sao ngươi muốn gặp ta?”
“Khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp sư phụ ta một lần!” Lôi Vô Kiệt đột nhiên quỳ xuống.
“Lôi Oanh?” Lý Hàn Y cười lạnh một tiếng: “Hắn muốn gặp ta?”
“Sư phụ đang mắc bệnh nặng, không còn sống lâu nữa. Lôi Vô Kiệt cả gan, khẩn cầu Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên gặp mặt sư phụ một lần.” Lôi Vô Kiệt quỳ xuống không đứng lên.
Ánh mắt Lý Hàn Y hơi dao động trong khoảnh khắc, nhưng lại lập tức trở lại vể bình tĩnh: “Lôi Oanh sắp chết?”
“Đúng!” Lôi Vô Kiệt cúi đầu.
“Được, ta đi. Nhưng ta có một điều kiện.” Lý Hàn Y ngoắc tay, Sát Phố kiếm bay tới trên tay hắn.
“Không được!” Lôi Vô Kiệt giơ tay muốn cản. “Sát Phố kiếm là thứ sư phụ ta yêu mến nhất...”
Lý Hàn Y vẽ ra một đóa kiếm hoa. “Sao nào, ngươi tưởng ta cũng định chặt đứt Sát Phố kiếm như lúc phá hủy thanh kiếm gỗ đào kia à?”
Lôi Vô Kiệt chỉ nói: “Kính xin kiến tiên hạ thủ lưu tình.”
Lý Hàn Y vung tay, cắm thanh Sát Phố kiếm này lên đầu tường Hạ Quan thành: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi làm đệ tử của ta. Khi nào ngươi tiếp được ba kiếm của ta, lấy thanh Sát Phố kiếm này về. Ta sẽ theo ngươi đi gặp Lôi Oanh.”
Làm đệ tử của Lý Hàn Y? Làm đệ tử của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên?
Tuyết Nguyệt thành có ba vị thành chủ, Bách Lý Đông Quân nhận Đường Liên làm đồ đệ, Tư Không Trường Phong truyền thụ thương pháp cho con gái duy nhấtw, chỉ có mình Kiếm Tiên - Lý Hàn Y bao năm qua vẫn không nhận đồ đệ, trước nay cũng không để lộ ý định thu nhận đồ đệ.
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, không biết nên trả lời ra sao. Tuy hắn vẫn luôn đùa bỡn gọi Đường Liên là đại sư huynh nhưng thực ra không có ý định gia nhập Tuyết Nguyệt thành, càng không định trực tiếp bái Kiếm Tiên Lý Hàn Y làm sư phụ.
Tư Không Trường Phong thấy Lôi Vô Kiệt còn đần ra ở đó, cười nói: “Chẳng phải giờ đã hành lễ bái sư rồi sao? Cứ gọi thẳng là sư phụ đi.”
Lý Hàn Y nhìn ra vẻ do dự trong mắt hắn: “Ngươi không muốn?”
Lôi Vô Kiệt vội vàng lắc đầu: “Kiếm Tiên kiếm thuật thông thần, Lôi Vô Kiệt vốn đã ngưỡng mộ, được bái làm môn hạ của kiếm tiên là chuyện cầu còn chẳng được. Nhưng chuyện lớn cỡ này, vẫn phải thông báo với sư phụ một tiếng...”
“Ngươi đang nói, trước tiên gặp sư phụ ngươi đã rồi hãng nói tới chuyện bái sư. Ngươi có biết hành động đó của ngươi gọi là gì không?” Ánh mắt của Lý Hàn Y lạnh băng.
“Trên chiêu bạc có một cách gọi.” Tiêu Sắt khoanh tay trong áo, lười biếng nói: “Tay không bắt sói.”
Đường Liên vội vàng la lên: “Vô Kiệt, bái vào làm môn hạ của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên là chuyện muôn vàn người luyện kiếm chỉ có cầu cũng chẳng được, đừng do dự nữa.”
Lôi Vô Kiệt trầm ngâm một lát, đột nhiên dập đầu liền ba lần, hành lễ bái sư rồi ngẩng đầu lên nói: “Đệ tử Lôi Vô Kiệt bái vào làm môn hạ của Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên. Sau khi ta thu hồi Sát Phố kiếm, về Lôi gia bảo cùng sư phụ, nếu sư phụ Lôi Oanh trách cứ, xin lấy cái chết tạ ơn truyền nghề của hai vị ân sư.”
“Thằng ngốc.” Tiêu Sắt lại mắng một tiếng không nặng không nhẹ.
Lý Hàn Y quay người, im lặng một lát rồi nói: “Thay quần áo đi, ngày mai tới sau núi gặp ta.”
Chỉ có Tư Không Trường Phong đứng cạnh hắn mới thấy, lúc này khóe mắt của Kiếm Tiên bễ nghễ thiên hạ đã hơi ướt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Chỉ là một giọt nước mắt của kiếm tiên.
Tư Không Trường Phong thở dài: “Người sinh giữa đất trời, chợt lại như khách xa.”
“Ngươi lắm mồm quá.” Lý Hàn Y vung thanh Thiết Mã Băng Hà lên, ngự kiếm bay đi.
Giọng nói vẫn còn vọng lại: “Ước định đã thành.”
“Vạn núi chẳng ngăn!” Lôi Vô Kiệt đáp lại câu này xong, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lần leo các kinh thiên động địa này rốt cuộc cũng vẽ một nét chấm tròn. Các trưởng lão và đệ tử chạy ra quan sát trận chiến đều trở về trong điện của mình, các tiểu thương trong thành chỉ cảm thấy cuộc đời này được chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đã không còn gì tiếc nuối, vừa bàn tán tiên nhân cưỡi hạc dẫn thiên lôi đánh xuống kia lợi hại hơn hay kiếm tiên cuốn sạch hoa sơn trà trong thành lợi hại hơn, vừa giải tán ra bốn phía. Chỉ có Tiêu Sắt, Đường Liên và Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt còn ở lại tại đó.
Tiêu Sắt vỗ Đường Liên: “Đại sư huynh nghe ta nói này, sư đệ ngươi nợ ta tám trăm lượng, hay là ngươi trả nợ cho ta đi, cũng tiện để ta về Tuyết Lạc sơn trang.”
“Ta không có tiền.” Đường Liên đáp rất dứt khoát.
“Vậy ai có tiền?” Tiêu Sắt hỏi.
“Đang ở trước mặt ngươi đấy.”Đường Liên lắc nhẹ đầu sang phía Tư Không Trường Phong.
Tư Không Trường Phong mỉm cười: “Đúng vậy, tất cả tiền bạc phí tổn của Tuyết Nguyệt thành đều do ta phụ trách.”
Tiêu Sắt giơ tay phải ra: “Tám trăm lượng.”
Tư Không Trường Phong lại trực tiếp bỏ qua câu này: “Ta nghe Đường Liên nói, ngươi tên Tiêu Sắt?”
“Sao nào?” Lông mày Tiêu Sắt nhíu lại.
“Tên hay.” Tư Không Trường Phong gật đầu.
“Đừng có nịnh bợ, tiền nên trả vẫn phải trả, ta đang vội lên đường.” Tiêu Sắt không kiên nhẫn nói.
“To gan! Có tin ta lấy thương gõ chết ngươi không!” Tư Không Thiên Lạc tức giận vung trường thương trong tay lên.
Tư Không Trường Phong mỉm cười gạt thương của con gái ra: “Tiền, đương nhiên sẽ trả, chẳng qua chỉ muốn mời Tiêu huynh đệ vào thành ở lại một thời gian ngắn. Trong lòng tại hạ còn chút nghi hoặc, muốn mời Tiêu huynh giải đáp.”
“Ta không đi theo thì sao, ngươi định dùng vũ lực cưỡng bức ta à?” Tiêu Sắt cười lạnh nói.
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Đương nhiên là không. Nói thật, muốn mời Tiêu huynh đệ vào thành, đúng là ta có ý riêng.”
“Ý riêng gì?”
“Trường Phong bất tài, muốn nhận Tiêu huynh đệ làm đồ đệ.”
“Cái gì?” Tiêu Sắt kinh ngạc, Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc bên cạnh càng kinh hãi, sợ rằng mình nghe lầm, vội vàng hỏi: “Ngươi (cha) nói gì vậy?”
“Trường Phong bất tài, muốn nhận Tiêu huynh đệ làm đồ đệ.” Tư Không Trường Phong cắm trường thương lên mặt đất, quỳ một gối xuống.
Khác với lúc Lý Hàn Y thu đồ đệ, tư thế thu đồ đệ của Tư Không Trường Phong thật sự khiêm tốn quá mức.
Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đều tưởng hắn điên rồi, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc đó của hắn, hai người không dám nhiều lời, chỉ đưa mắt nhìn nhau.