Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 2: Sinh năm Thánh Lịch (thượng) (2)

Chương 2: Sinh năm Thánh Lịch (thượng) (2)
Mặc dù chỉ là một chức vụ từ cửu phẩm trở xuống, nhưng cũng liệt vào hàng có phẩm cấp. Xương Bình là một huyện thành, nhân khẩu chưa tới ba nghìn hộ, lại cũng hơn một vạn người. Cả huyện thành, ngoài Huyện lệnh, Huyện thừa và Chủ bộ ra, chức quan của Dương Thừa Liệt là lớn nhất, xảy ra chuyện này cũng khiến cho Dương Thừa Liệt cảm thấy vô cùng mất mặt.

Dương Thừa Liệt, vốn là con cháu của Hoằng Nông Dương thị.

Trong trí nhớ của Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt vốn là một quan quân, sau đó cũng không biết vì sao, chuyển nhà tới Xương Bình.

Mẹ đẻ của Dương Thủ Văn, hình như cũng là xuất thân con nhà giàu có.

Nhưng sau khi sinh hạ Dương Thủ Văn không lâu sau đã qua đời, cũng khiến cho Dương Thủ Văn từ nhỏ đã không có mẹ rồi.

Sau đó, Dương Thừa Liệt lại tái giá ở Xương Bình, cưới một người phụ nữ họ Tống, sau đó lại sinh hạ được một người con trai và một người con gái nữa.

Tổ phụ của Dương Thủ Văn là một đạo sĩ, không thích sống trong thị trấn, do đó đã định cư ở dưới Hổ Cốc Sơn.

Do đầu óc Dương Thủ Văn từ nhỏ đã không tốt, lại cộng thêm mẫu thân sau khi hắn ra đời không lâu thì qua đời. Vì thế cho nên Dương Thừa Liệt cho rằng hắn là tai họa, cũng không yêu mến hắn, cho nên Dương Thủ Văn từ nhỏ đã sống cùng với tổ phụ.

Hai năm trước, cũng chính là lúc Dương Thủ Văn 15 tuổi, tổ phụ ốm chết.

Sau đó, Dương Thủ Văn một mình sống ở điền trang phía dưới Hổ Cốc Sơn. Mặc dù không nhận được sự quan tâm của Dương Thừa Liệt, nhưng cũng vẫn tiêu diêu tự tại. Dù sao, điền trang này là chức điền của Dương Thừa Liệt, dựa vào hai trăm mẫu chức điền phía dưới Hổ Sơn Cốc này, Dương Thủ Văn cũng đủ đầy, không phải lo lắng tới cơm ăn áo mặc…. Về phần nuôi bò, thì từ nhỏ hắn đã tạo thành thói quen với ông nội rồi.

Một con bò mất đi, đối với Dương Thừa Liệt mà nói không là gì cả.

Nhưng vấn đề là, toàn bộ trên dưới Cao Bình đều biết Dương Thừa Liệt ông đã nuôi một đứa con trai đần độn. Trước đây mọi người ngầm hiểu trong lòng, có thể làm như không biết sự tồn tại của Dương Thủ Văn. Nhưng bài hát thiếu nhi này xuất hiện chẳng khác nào mở cái nắp ra, khiến cho Dương Thừa Liệt mỗi lần đi họp đều bị mọi người cười chê. Mặc dù có một số người không có ác ý gì, nhưng lại khiến cho trong lòng Dương Thừa Liệt hình thành một sự ấm ức. Do đó, Dương Thừa Liệt ngày càng lạnh nhạt hơn với Dương Thủ Văn.

Dương Thủ Văn đần độn, không cảm nhận được đầy rẫy ác ý xung quanh.

Nhưng Dương Thủ Văn sau khi tỉnh táo, lại có thể cảm nhận được, đằng sau bài hát thiếu nhi này còn ẩn chứa đầy ác ý.

Cặp lông mày dày dặn nhướn lên, hắn liếc nhìn một đứa trẻ bên khe suối, lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ lại đánh nhau với đám tiểu tử mặc tã này sao? Chúng không hiểu ác ý ẩn chứa đằng sau bài hát này, chỉ cảm thấy rất thú vị, cho nên mới truyền nhau hát liên tục. Chẳng lẽ hắn còn có thể túm chúng lại đánh cho một trận hay sao?

Bất đắc dĩ thở dài, Dương Thủ Văn nhặt một hòn đá bên cạnh lên ném, quăng về phía những đứa trẻ đó.

Đám trẻ con cười đùa tản ra, không bao lâu sau đã bu lại bên bờ suối, vừa hát vừa trêu đùa đàn bò.

Lúc này, từ trên đỉnh núi vang tới một hồi tiếng vó ngựa.

Dương Thủ Văn quay đầu lại nhìn, thì thấy trên đường núi phía tây xuất hiện mấy con ngựa, đang phi nhanh về phía này.

Kỵ sĩ cưỡi ngựa đó, người mặc áo đen, trên đầu đội nón tre đen. Viền nón rủ xuống một vòng khăn lụa đen, che phủ khuôn mặt của họ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được. Hổ Cốc Sơn này là nhánh còn lại của Yến Sơn, thuộc một phần Quân Đô Sơn. Mỗi ngày người từ Cư Dung Quan và Cô Trúc qua lại không ít, càng không nói tới trung thu tháng tám vừa rồi.

Hàng năm vào lúc này, là thời khắc náo nhiệt nhất của Xương Bình.

Mấy năm trước vì người Khiết Đan làm loạn, khiến cho Xương Bình lạnh lẽo không ít. Còn năm nay, về cơ bản thì quốc thái dân an, không có chiến sự gì xảy ra, cho nên Xương Bình cũng đã náo nhiệt trở lại. Đặc biệt là năm ngoái ở phía tây bắc Xương Bình đặt thêm Ky Mi Châu, người Hồ từ đông bắc chuyển tới ngày càng nhiều, cũng có thể xem như là Xương Bình của năm nay còn náo nhiệt hơn năm ngoái.

Cho nên Dương Thủ Văn chỉ thấy một đội kỵ sĩ, cũng không cảm thấy đáng chú ý.

Hắn phủi bụi trên người, bước từ sườn núi đi xuống.

Đúng lúc này, bên bờ suối bỗng vang lên tiếng thét chói tai, theo sau đó là tiếng khóc lóc vang lên….





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch