WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 4: Dương Nhị Lang (thượng) (2)

Chương 4: Dương Nhị Lang (thượng) (2)
Cũng may không xảy ra chuyện gì, bằng không sẽ lại lan truyền những lời đồn không hay, đến lúc đó cháu lại gặp xui xẻo.

Dương Thủ Văn nói xong, ánh mắt hơi đỏ lên.

Tái sinh mười bảy năm, tuy rằng mười bảy năm này đần độn, vô duyên cớ lãng phí mười bảy năm, nhưng vẫn khiến Dương Thủ Văn cảm nhận được niềm vui vẻ khác. Dương Thừa Liệt không ưa hắn, nhưng ông nội lại coi hắn như báu vật.

Nói thật, mười bảy năm qua hắn cũng không chịu khổ cực gì, ngược lại được ông nội rất quan tâm, sống vô ưu vô lo. Thần hồn của hắn bế tắc, không thể cảm nhận được những ác ý chung quanh, ngày ngày vui vẻ, cũng vô cùng đơn thuần.

Luyện công, tập võ, chăn trâu, nghe ông nội kể chuyện xưa...

Mười bảy năm trôi qua, khiến hắn trong lúc vô tình, đã dung nhập vào thời đại này.

- A Súc Nô giờ đã tốt rồi, sẽ không bao giờ đau đầu nữa.

Tuy nhiên, cháu không cảm thấy vui vẻ, bởi vì gần đây cháu luôn mơ một giấc mơ cổ quái, mơ thấy một cô gái gọi cháu là “phò mã.”

Hì, ông nói xem có phải cháu suy nghĩ lung tung không?

Nói xong, hắn quỳ xuống, lạy ba lạy trước linh vị, sau đó đứng lên, nói:

- Bất kể thế nào, những gì ông dạy cháu, A Súc Nô sẽ không quên, sau này sẽ chuyên cần rèn luyện. Thím đối xử với cháu rất tốt, Ấu Nương cũng rất biết điều khéo léo, giờ còn biết học giặt quần áo. Ừm, hôm nay nói đến đây thôi, ông cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Hàng ngày đứng trước linh vị ông nội tâm sự với ông, đã thành thói quen của Dương Thủ Văn.

Lúc trước đầu óc hắn không rõ ràng, hắn thường làm như thế, hiện tại đầu óc hắn đã sáng tỏ hắn cũng không thay đổi thói quen này.

Ra khỏi phòng, hắn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Đúng lúc này, bên chính đường có thanh âm vọng đến, theo đó là tiếng khóc của Ấu Nương.

Trong lòng Dương Thủ Văn căng thẳng, chạy nhanh đến chính đường.

Trước hiên cửa, một chậu nước bị hất đổ trên đất, nước chảy lênh láng, khiến cho trên hiên cửa ướt sũng nước.

Ấu Nương ngồi trong vũng nước đọng, đang khóc to.

Mà một thiếu niên đang đứng dưới hiên cửa, lớn tiếng quát mắng Dương thị.

- Tiện tỳ ngươi làm việc giỏi nhỉ, sao lại đặt chậu nước ở cửa thế, còn làm bẩn cả y phục của ta… Ngươi có biết y phục này của ta vừa mới may không, giá trị ba trăm văn tiền, ngươi đền nổi sao? Còn ngươi nữa, nhóc con còn dám khóc, ta bán ngươi đi bây giờ.

Thiếu niên kia hùng hùng hổ hổ, Dương thị thì sợ hãi không dám thốt lời nào.

Nghe nói sẽ bán mình đi, Ấu Nương ngừng khóc, ngồi đó nhìn thiếu niên, thỉnh thoảng nức lên.

Trong lòng Dương Thủ Văn trào lên lửa giận.

Hắn lao ra chính đường, ôm bổng Ấu Nương lên.

- Ồ, đây chẳng phải là đại huynh ngốc nghếch của ta sao?

Không đợi Dương Thủ Văn mở miệng, thiếu niên lại giành nói:

- Đại huynh, ngươi dạy hai tiện tỳ này kiểu gì vậy, chẳng có quy củ chút nào cả. Ta gõ cửa nửa ngày cũng không ai ra đón tiếp, còn muốn bản thiếu gia phải tự mình mở cửa, đúng là càn quấy mà.

Tuy nhiên cũng phải thôi, ta quên mất đại huynh ngươi… Bằng không, ta thấy đại huynh cũng đã có đầu óc trở lại rồi, bán hai tiện tỳ này đi, đại huynh có thể thoải mái hơn.

Ấu Nương nghe nói sẽ bán mình đi, sợ hãi ôm chặt cổ Dương Thủ Văn.

- Hủy Tử ca ca, Ấu Nương ngoan, Hủy Tử ca ca đừng bán Ấu Nương đi nhé. Ấu Nương rất nghe lời mà.

A Súc Nô là nhũ danh của Dương Thủ Văn.

Tuy nhiên nhũ danh này là trước khi bài đồng dao xuất hiện, chỉ có Dương Thừa Liệt và Dương Đại Phương là có thể gọi. Dương Thủ Văn còn có một nhũ danh là Hủy Tử, thông dụng hơn, Dương Ấu Nương quen gọi hắn là Hủy Tử ca ca.

Thiếu niên kia luôn miệng gọi đại huynh, nhưng trong giọng nói lại không có chút ý tứ kính trọng nào.

Y tên là Dương Thụy, là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Dương Thủ Văn, năm nay mười ba tuổi.

Lúc Dương Thừa Liệt tái giá, từng có ý tân phụ phù chính. Tuy nhiên Dương Đại Phương lại không đồng ý, mới khiến cho chuyện này vẫn kéo dài tới hiện tại. Từ nhỏ Dương Thụy đã bộc lộ trí tuệ, rất được Dương Thừa Liệt yêu thích, tuy nhiên trên lưng y gánh vác thanh danh con vợ kế cũng làm cho ông ta không vui.

Dương Thủ Văn nhìn y, hỏi:

- Dương Thụy, ngươi tới làm gì?

- Ta tới làm gì? – Dương Thụy cười hắc hắc:

- Đúng là nực cười, đây là nhà ta, vì sao ta không thể đến đây?

Nói xong, Dương Thụy nhấc chân bước lên hiên cửa.

Nhưng không đợi chân còn lại của y đặt lên, Dương Thủ Văn đột nhiên nhấc chân đá một cước vào ngực y.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.