Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 70: Rượu hoàn thành (thượng) (1)

Chương 70: Rượu hoàn thành (thượng) (1)



Từ khi Xương Bình vào thu tới nay, thời tiết coi như không tệ.

Ngoại trừ ngẫu nhiên có nhiều sương mù, cũng có mưa to tầm tã, nhưng phần lớn thời gian đều là bầu trời xanh ngàn dặm, ánh nắng tươi sáng.

Dương Thủ Văn lên ngựa ở ngoài Dương phủ, thân hình vừa mới ngồi vững vàng thì thấy Dương Thừa Liệt chống trượng từ trong phủ đi ra.

- Hủy Tử, đeo cái này.

Ông ta vừa nói xong, đưa bảo đao Đoạn Long cho Dương Thủ Văn.

Dương Thủ Văn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Thừa Liệt.

- Cây đao này giống với cây Hổ Thôn, đều là ông con để lại cho con.

- Trước kia đầu óc con không tỉnh táo, ta sử dụng thanh đao này, nhoáng một cái đã vài năm. Hiện giờ con đã bình phục, vừa lúc vật về đúng chủ. Con đường sau này của con còn rất dài, có thể dùng để phòng thân, cũng đừng quên lời dạy bảo của a ông con khi còn sống.

Trên mặt Dương Thừa Liệt tươi cười, nhìn qua rất bình tĩnh.

Nhưng dưới dung nhan bình tĩnh, Dương Thủ Văn lại thấy được vẻ chờ mong, một tia tự hào.

Hắn gật đầu, tiếp nhận bảo đao Đoạn Long, cũng không nói thêm gì.

- Cha, con đi trước... Có chuyện thì sai người đến Hổ Cốc Sơn tìm con, cha ở trong thành phải cẩn thận một chút.

- Đi đi.

Hai cha con không nói với nhau quá nhiều, nhưng từ trong ánh mắt của nhau đều cảm nhận được sự quan tâm của đối phương.

Dương Thủ Văn cầm dây cương, giục ngựa đi.

Ở phía sau hắn, Tống thị và Thanh Nô cũng lên xe ngựa.

Nhưng Tống thị lại ngăn cản Tống An, bình tĩnh nói:

- Tống An, ngươi ở lại trong thành chăm sóc A Lang.

- Bác...

Tống An cả kinh, vừa muốn nói điều gì. Nhưng bị Tống thị trừng mắt, lời nói ra đến khóe miệng lập tức nuốt trở vào.

Gã biết Tống thị chắc chắn đã nhìn thấu chuyện đêm qua.

Đây là đang cảnh cáo gã, cũng là trừng phạt gã.

Phải biết rằng, nếu như không có chỗ dựa Tống thị ở Dương phủ thì Tống An gã chẳng là gì cả.

Dương Thừa Liệt trầm mặc ít lời, nhưng lại là một chủ nhân cực kỳ khắc nghiệt. Ở lại Dương phủ, nói toạc ra chính là muốn cho gã biết quy củ.

Trong lòng Tống An hiểu được, từ hôm nay trở đi, trong Dương phủ này ngoại trừ vợ chồng Dương Thừa Liệt thì người có thể làm chủ nhân chân chính là Dương Thủ Văn, không có quan hệ gì với Tống gia. Tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng Tống An cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

Nếu không phải gã làm việc vì Dương Thừa Liệt thì làm sao có thể đứng vững ở Tống gia được?

Không có Dương gia, riêng chỉ là lao dịch cũng đủ để khiến gã sứt đầu mẻ trán. Tống thị đang cảnh cáo gã, gã là người của Dương gia, không phải là người của Tống gia.

- A nương!

- Ngươi câm miệng.

Lên xe, Dương Thanh Nô muốn cầu xin cho Tống An.

Nàng đương nhiên không thể hiểu được nguyên nhân ẩn sâu trong đó, chẳng qua là cảm thấy không có Tống An, sau khi đến Hổ Cốc Sơn cảm thấy rất không thoải mái.

- Hổ Cốc Sơn là chỗ của đại huynh ngươi, đến đó ngươi phải nghe theo chỉ bảo của đại huynh.

- Ngoài ra, ở đó có Dương thẩm nương chăm sóc là đủ rồi, Tống An đi chỉ thêm phiền phức. Con phải thành thật, khoảng thời gian gần đây, Xương Bình có chút không yên ổn. Cha con để chúng ta đi Hổ Cốc Sơn, cũng là muốn đại huynh con bảo vệ an toàn.

- Tên ngốc như hắn…

- Thanh Nô, nếu lại để ta biết được con bất kính với đại huynh thì cũng đừng trách ta áp dụng gia pháp đấy.

Dương Thanh Nô ngậm miệng lại.

Nàng cắn môi, dựa vào thùng xe, nhìn xuyên thấu qua bức màn ra phía ngoài, chỉ thấy tên Dương a si bình thường bị nàng khinh thường, đang cưỡi ngựa nắm đao, đi theo xe ngựa. Đầu hắn đội mũ, áo bào trắng, ngồi trên lưng ngựa, đắm chìm trong ánh mặt trời, lại lộ ra một loại hàm súc khó nói nên lời. Dương Thủ Văn không mập, tại thời xem cái đẹp là cao mập trắng thì không coi là anh tuấn. Nhưng khuôn mặt có đường cong dịu dàng kia, ở dưới ánh mặt trời có một loại đẹp mắt khó tả. Nhìn như nho nhã, nhưng lại oai hùng. Mạnh mẽ và tuấn mỹ dịu dàng hòa vào một, làm cho lòng người không khỏi tán thưởng.

Hừ, làm bộ làm tịch!

Dương Thanh Nô buông rèm xe xuống, trong miệng nói thầm một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy tên đại huynh này dường như cũng không phải rất đáng ghét.

Xe ngựa đi tới Tây Môn, từ bên đường đột nhiên nhảy ra một người.

Dương Thủ Văn đang trình lệnh bài thông hành cho các dân tráng ở cửa thành, chợt nghe một tiếng ngựa hí ở phía sau.

Con ngựa kéo xe bị kinh hãi, hí dài một tiếng, đột nhiên ngửa móng đứng thẳng lên. Khi nó sắp phát cuồng, Dương Thủ Văn tiến lên, bắt được dây cương, một cánh tay dùng sức kéo xuống dưới, trong miệng phát ra một tiếng quát khẽ.

Con ngựa kia liều mạng giãy dụa, lắc đầu vẫy đuôi.

Nhưng Dương Thủ Văn gắt gao ghìm chặt cổ của nó, khiến nó dùng sức như thế nào cũng không thể đi được nửa bước.

Giãy dụa trong chốc lát, ngựa dần dần bình tĩnh.

Một tay của Dương Thủ Văn vòng cổ nó, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve lông nó, trong miệng phát ra thanh âm an ủi nhỏ nhẹ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch