Triệu Lệ Quyên nghi ngờ nhìn Thượng Ất đang đứng sau cửa, không biết có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên bà ta cảm thấu cánh cửa kia giống như miệng của một con quái vật, vô cùng nguy hiểm, có những tia khí lạnh không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Có điều rất nhanh sau đó, Triệu Lệ Quyên lắc đầu tự giễu, đi theo hai người cảnh sát kia vào.
Vị cảnh sát cao cao có tên là Chi Đông, vị cảnh sát lùn tên là Hàn Ngũ, đều là người mà Hàn Phương tìm đến để giúp đỡ. Bình thướng hai người này phụ trách những vụ án hình sự lớn, nghe nói thủ đoạn vừa cứng rắn, vừa độc ác, đối xử với tội phạm rất tàn nhẫn, những người chết trong tay hai người bọn họ ít nhất cũng năm, ba người. Nghe chuyện của Triệu Lệ Quyên, Chu Đông và Hàn Ngũ vô cùng tức giận, chủ động xin đi giết giặc, mang theo súng đi tìm Thượng Ất gây chuyện. Không ngờ được rằng Thượng Ất không làm theo lẽ thường, không nói gì đã trực tiếp đá bay Hàn Phương, càng nằm ngoài dự đoán của mọi người hơn là Thượng Ất lại chủ động mời mọi người vào nhà để nói chuyện, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch mà bọn người Triệu Lệ Quyên đã bày sẵn.
“Hừ, lát nữa cho mày đẹp mặt!”
Thấy Triệu Lệ Quyên gật đầu đồng ý, Hàn Ngũ miễn cưỡng cất còng tay đi, hung hăng trừng Thượng Ất một cái. Dáng người Hàn Ngũ vừa lùn vừa cường tráng, vẻ mặt hung dữ. Bởi vì thường xuyên truy bắt tội phạm, phản ứng và tốc độ của hắn ta nhanh hơn người bình thường rấy nhiều, không ngờ lại không thể bắt được Thượng Ất. Lúc đi ngang qua Thượng Ất, trong lòng Hàn Ngũ âm thầm nảy sinh ý xấu, nhất định phải tìm cơ hội đánh cho đối phương vài cái, để cho hắn biết, đắc tội với mình thì sẽ có hậu quả gì.
“Trần Phóng, anh với mấy vị khách này có chuyện cần nói. Em với con đi ra ngoài một chút đi, khoảng 20 phút sau, mọi chuyện sẽ giải quyết xong.”
Sau khi vào phòng, Thượng Ất vô cùng bình tĩnh nghĩ cách để Trần Phóng rời khỏi nhà, chuyện này là một loại bản năng chiến đấu trong vô thức của hắn. Khi tận thế, trước khi chiến đấu, trừ khi gặp phải đối thủ mà mình không thể đánh lại được, trong tình huống bình thường, Thượng Ất đều để cho Trần Phóng mang theo con đi ẩn nấp trước. Như vậy thì cho dù chiến đấu thất bại, Thượng Ất sẽ không do dự một mình chạy trốn, càng không bị phân tâm, lo lắng cho vợ con, có thể một lòng chiến đấu.
Bây giờ Thượng Ất đã chuẩn bị tốt để chém giết, Trần Phóng vừa rời khỏi, Thượng Ất sẽ dùng thời gian ngắn nhất chiến đấu để giải quyết chuyện này. Đương nhiên, nếu như đối phương phản khách quá kịch liệt thì… Thượng Ất cũng không ngại giết người.
Đáng tiếc, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, vừa nghe được lời nói của Thượng Ất, Hàn Phương, Phùng Viện đang dắt díu nhau ở bên cạnh lập tức mở miệng nói.
“Không được, cô ta không thể đi, mọi chuyện đều có liên quan đến cô ta, nếu không phải cô ta bế theo thằng nhỏ khóc rống lên chọc đến chị Triệu thì làm sao có chuyện như bây giờ. Anh cảnh sát à, không thể thả người đàn bà này đi được, còn phải bắt cô ta lại!”
“Chuyện này tôi… Bọn tôi cũng đâu có làm gì đâu, là do mấy người đến đây gây chuyện đấy chứ, anh cảnh sát, mọi chuyện tôi nói đều là sự thật.”
Trần Phóng là người hiền lành, tính cách hơi mềm yếu, có cánh sát đứng đó, lại có bọn người Triệu Lệ Quyên gây chuyện, việc này khiến cho Trần Phóng không biết phải làm sao cả. Cô cố gắng giải thích từ đầu đến cuối mọi chuyện với Chu Đông, Hàn Ngũ, lại bị Thượng Ất vươn tay cắt ngang.
“Bà xã, em không cần giải thích, vô dụng thôi. Em không nhìn ra sao, bọn họ hôm nay đến đây chính là nhằm vào nhà chúng ta. Tôi nói có đúng không, anh cảnh sát?”
Thượng Ất bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Đông, Hàn Ngũ, trong mắt dường như không có chút cảm xúc nào cả nhưng trong lòng đang tính toán nên giải quyết chuyện này như thế nào.
“Chàng trai, cậu rất thông minh. Cậu đã đoán đưuọc rồi thì chúng ta nói thắng với nhau đi. Có hai điều kiện, thứ nhất, nhận lỗi với ba người bọn họ, bồi thường hai triệu tiền thuốc men. Thứ hai, tôi muốn lấy chuyện cậu đánh người bị thương để bắt cậu, tạm giam mười lăm ngày. Như thế nào, nghe rõ chưa?”
Chu Đông nói xong thì lấy một điếu thuốc đốt lên đặt ở một bên miệng, đôi mắt tam giác như rắn độc nhìn chằm chằm vào Thượng Ất, vô cùng bình tĩnh. Không biết có chuyện gì xảy ra, Chu Đông cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi này hơi quen mắt, trong lòng không biết tại sao hơi nôn nóng. Cái cảm giác này khiến cho Chu Đông không thoải mái, theo bản năng, hắn ta nghĩ rằng người trước mắt này không đơn giản như mình nghĩ.
“Đã rõ! Nhưng mà vị cảnh sát này, tôi nghĩ tôi cần thương lượng với anh một chuyện.”
Thượng Ất vừa nói vừa đứng dậy, đẩy gạt tàn thuốc trên bàn về phái Chu Đông, sau đó nói tiếp.
“Mấy người kéo người đến nhà tôi gây chuyện như thế này, chẳng lẽ chỉ vì hai triệu thôi sao? Nếu không thì như thế này đi, tôi cho mấy người thêm một triệu, anh để tôi đạp thêm ba người đàn bà đê tiện này một cái được không?”
“Mày nói cái gì? Mẹ nó, mày giỡn với bọn tao à?”
Nghe xong lời Thượng Ất nói, Hàn Ngũ đứng dậy, mở năm cái ngón tay như cà rốt chộp tới Thượng Ất.
“Tôi không đùa giỡn với mấy người, mà là muốn nói cho mấy người biết, đôi khi không nên bị biểu hiện trước mắt lừa gạt, Thượng Ất tôi không phải là con cừu non mặc cho mấy người bắt nạt!”
Nhấn mạnh từng chữ một, giọng điệu Thượng Ất giống như một cơn gió lạnh mang theo hơi lạnh thấu xương, đồng thời, có một lực đè nén khổng lồ ở dưới chân Thượng Ất lập tức bộc phát, khiến cho Thượng Ất giống như một con chim ưng trong mây đánh thẳng về phía ngực Hàn Ngũ.
Sức mạnh khiến cho người khác sợ hãi! Một cú đánh hoàn mỹ khiến người khác phải ca ngợi! Một cú đánh uy lực đến mức không thể tưởng tượng được!
Thượng Ất hoàn toàn không quan tâm đến khí tức cuồng bạo và lực lượng khổng lồ ở bắp chân đang gây ra vết thương chằng chịt. Sau khi trùng sinh, thân thể Thượng Ất còn rất yếu, vẫn không thể thích ứng hoàn toàn với cách bộc phát sức mạnh to lớn này, có điều Thượng Ất biết rõ, nếu mình không sử dụng cách chiến đấu tự mình hại mình như thế này, đối phương là một cảnh sát cường tránh như trâu sẽ không bị đánh bại trong nháy mắt. Không thể giải quyết người cảnh sát lùn này trong một chiêu, vậy thì trong vòng ba giây, người cảnh sát cao kia sẽ rút súng ra bắn vào người hắn.
Rất may mắn, bản năng chiến đấu của Thượng Ất lại có hiệu quả một lần nữa. Khi bàn tay của Thượng Ất đã nhấn sâu vào vị trí dạ dày của người cảnh sát lùn, đối phương chỉ kịp cảm thấy cả người run rẩy, sau đó bỗng nhiên ngã xuống đất ngất đi, hoàn toàn mất đi ý thức.
“Khốn nạn! Mẹ nó, mày dám đánh lén cảnh sát?”
Chu Đông phản ứng rất nhanh, hắn ta không đến xem vết thương của Hàn Ngũ mà lập tức đứng dậy, cong tay lại, rút súng, nhàm bắn, không tới vài giây đồng hồ đã hoàn thành một loạt động tác tiêu chuẩn để đối phó với kẻ địch. Không thể không thừa nhận, là một cảnh sát hình sự nổi danh dày dạn kinh nghiệm, phản ứng của Chu Đông không thể nào bắt bẻ được, chỉ tiếc là hôm nay, người hắn ta gặp lại là Thượng Ất, một người đàn ông đến từ địa ngục thời tận thế.
Giờ phút này, Thượng Ất và Chu Đông cách nhau ít nhất ba thước, nếu như bây giờ người cầm súng trong tay là mình, Thượng Ất nhất định sẽ bắn về phía đối phương cả chục viên đạn. Thượng Ất tin rằng đối phương cũng làm được chuyện này, cho nên Thượng Ất không quay đầu lại, mà thuận thế xoay hai cánh tay, hất mạnh về phía sau, ở giữa hắn và Chu Đông có một cái bàn trà bằng gỗ, phía trên có cái gạt tàn thủy tinh chứa đầy tro, tro thuốc lập tức bay lên, đổ về phía Chu Đông.
“Mắt của tao!”
Trước mắt Chu Đông đều mơ hồ, cái gạt tàn thuốc bay lên hất hết tro thuốc vào mặt hắn ta. Trong nháy mắt, Chu Đông cảm thấy hai mắt bỏng rát, trong miệng cũng khó chịu, trong lòng lạnh ngắt.
“Làm sao hắn có thể làm được? Rõ ràng hắn đưa lưng về phía mình, tại sao có thể hất đám tro thuốc này về phía mình? Nhớ ra rồi, vừa rồi hình như hắn tự tay đẩy cái gạt tàn đến gần chỗ mình, hơn nữa theo góc độ và phương hướng điều chỉnh của hắn ta thì…”
Nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, trong lòng Chu Đông càng thêm lạnh lẽo.