Ai cũng không biết là sau khi vợ con của Hoàng Long chết, thứ giúp hắn ta tiếp tục sống chính là sự tưởng niệm đối với con trai. Có điều Hoàng Long lại hoảng sợ phát hiện ra là dù hắn ta cố gắng ghi nhớ hình dáng của con trai cỡ nào thì khuôn mặt từng rất quen thuộc trong đầu lại càng lúc càng mơ hồ.
Cho tới ngày hôm nay, khi ôm Nhạc Nhạc, bộ dạng của Hoàng Nhạc Nhạc lại đột nhiên hiện ra trong đầu hắn ta, hình ảnh vô cùng rõ ràng, sinh động như thật.
Nhìn Nhạc Nhạc trong lòng mình, Hoàng Long càng nhìn càng cảm thấy đây chính là con trai Hoàng Nhạc Nhạc của mình. Nhắc tới cũng lạ, vốn dĩ Nhạc Nhạc còn đang khóc không ngừng nhưng khi đến trong ngực Hoàng Long thì lập tức nín khóc, hai cánh tay mềm nhỏ giơ lên cao cao, cố gắng sờ gương mặt Hoàng Long, thỉnh thoảng nhóc còn nở một nụ cười ngọt ngào. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng ấm áp và hạnh phúc, Trần Phóng vốn còn đang lo lắng cũng bắt đầu yên lòng hơn.
Trần Phóng có thể cảm giác được người đàn ông trầm tĩnh, thon gầy và sự dịu dàng đầy mắt nay thật sự rất thích Nhạc Nhạc, người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ không làm tổn thương con trai cô.
“Thượng Ất, tôi không hiểu tại sao anh lại muốn làm thế nhưng Hoàng Long tôi là người có bản lĩnh, tôi có thể cảm nhận được sự chân thành của anh. Chuyện vắc - xin cứ để tôi lo, còn Lợi Hổ bên kia thì anh cũng yên tâm đi! Chỉ cần Hoàng Long tôi còn sống thì sẽ không kẻ nào có thể tổn thương đến một người nào trong gia đình anh đâu! Trưa mai, vắc - xin sẽ được đưa đến đúng giờ!”
Nói xong, Hoàng Long nhìn Nhạc Nhạc một cái thật lâu, nâng tay lên giao nhóc cho Trần Phóng rồi quay người rời đi. Ngay sau đó, trong bóng đêm truyền tới từng đợt tiếng cười vui vẻ, thanh thúy, còn Nhạc Nhạc đang nằm trong lòng mẹ thì tò mò nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Ngày một tháng bảy chính là thời điểm đầy sức sống nhất của một năm, trong thời gian này, chìm chóc xung quanh ngậm nhánh cây về xây tổ trứng, thú vật thì tìm kiếm bầu bạn để sinh con, mà con người cũng lấy quần áo đẹp nhất ra để mặc trên người, có đôi có cặp mà trò chuyện thỏ thẻ với nhau. Tất cả sinh vật đều dùng dáng vẻ đẹp nhất của mình để tô điểm cho mùa lá xanh hoa đỏ này nhưng lại không hề phát hiện rằng giờ phút này, trên bầu trời Trái Đất, một cỗ lực hấp dẫn quỷ dị đang chậm rãi tập trung lại, đàm mây bắt đầu biến đổi thành các hình dạng bất quy tắc. Còn vài giờ nữa thôi, ngôi sao băng thần bí hủy diệt thế giới sắp tới, sau đó Địa Cầu này sẽ biến thành Địa Ngục nhân gian.
Thượng Ất ngẩng đầu quan sát tầng trời xanh thẳm như mới được gột rửa, ánh mắt của hắn cũng thâm thúy mà bình thản như bầu trời kia. Thời khắc cuối cùng rốt cuộc cũng tới rồi, mọi thứ có thể như kế hoạch hay không thì chưa thể biết được, hắn cũng đã cố gắng hết sức rồi, chỉ còn phải xem vận may của mình thế nào thôi.
Nghĩ tới đây, Thượng Ất nở một nụ cười chân thành chào hỏi khách khứa xung quanh. Trong phòng có mười mấy người, tất cả đều là kách tới dự đầy tháng của con trai hắn. Trong đó có Hạ Hoành Ngưu, Đỗ Giai Tuệ, Bành Lỵ dẫn đầu và toàn bộ bạn thời đại học của Trần Phóng đều có mặt, tổng cộng có tám người. Ngoài ra, Bành Lỵ còn dẫn theo bạn trai Vương Vĩ, một bạn học nam khác tên Triệu Thần dẫn theo bạn gái tên Tôn Nguyệt Kiều tới. Như thế, tính cả một nhà ba người Trần Phóng thì trong đại sảnh hiện nay có tổng cộng mười ba người, chỉ trong chốc lát đã khiến không khí vô cùng náo nhiệt.
Nhìn đồng hồ chỉ mười một giờ trưa, Thượng Ất đưa tay ra hiệu để mọi người im lặng, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Hôm nay là đầy tháng con trai Nhạc Nhạc của tôi, cảm ơn mọi người đã tới đây! Nhưng mà…”
Thượng Ất ngẩng đầu nhìn Hạ Hoành Ngưu có dáng người mập mạp, sau đó lại dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua mỗi người tại đó, đảm bảo mọi người đều đã uống rượu champagne mình đã tỉ mỉ chuẩn bị thì hắn mới chậm rãi mở miệng nói tiếp.
“Nhưng mà, tôi tin tưởng các vị đang ở đây hiện tại chủ yếu là bởi vì tò mò hơn! Trong lần họp lớp trước, tôi đã từng vì Trần Phóng mà không thèm để ý vung tiền như rác, lại đang ở tại căn biệt thự trong khu nhà xa xỉ nhất thủ đô. Nhất định là các vị đang suy đoán chuyện có phải như lời Hạ Hoành Ngưu nói, cho rằng Thượng Ất chỉ là một đứa con phá của, là một tên công tử bột quần là áo lượt, không đáng để Trần Phóng giao phó cả đời đúng không?”
“Chắc chắn là không phải, tôi tin anh, cũng tin tưởng ánh mắt của Trần Phóng hơn! Trần Phóng cố lên, cậu phải thật hạnh phúc để cho bọn họ thấy, tranh thủ sang năm sinh thêm một cục cưng nữa, làm đám cóc mơ mộng hão huyền tức chết luôn, hừ!”
Đỗ Giai Tuệ có tính nóng nảy lớn tiếng la lên, đồng thời cô ấy cũng nhìn về phía Trần Phóng để ra hiệu, dáng vẻ vừa khoa trương vừa buồn cười, chọc một đám đều cười to và nhao nhao nhìn Hạ Hoành Ngưu. Hạ Hoành Ngưu thấy Đỗ Giai Tuệ trào phúng, so sánh mình với con cóc thì trong miệng bất mãn “Hừ” một tiếng rồi hơi ngửa đầu lên uống sạch rượu trong ly, vẻ mặt sau đó càng thêm khó nhìn.
“Ha ha, cám ơn lời chúc phúc của mọi người! Tôi và Trần Phóng cũng thật sự muốn sinh thêm một đứa nữa nhưng chúng tôi…”
Thượng Ất đang cười nói thì đột nhiên ngoài cửa có một nam một nữ tiến vào, một giọng nói thanh thúy xen lẫn kêu ngạo của phụ nữ đột ngột vang lên, hấp dẫn tầm mắt của mọi người: “Thượng Ất thời khắc quan trọng như vậy sao anh không mời em thế? Chẳng lẽ em không có tư cách nhìn thấy hạnh phúc của hai người sao.”
“A, cô gái này là… Vương Duyệt đúng không?”
“A, đúng là Vương Duyệt rồi! Sao cô ta lại tới đây? Có ai trong lớp chúng ta thông báo cho cô ta à?”
“Mình nhớ là khi còn đi học thì Vương Duyệt là bạn gái cũ của Thượng Ất đấy! Ai nha, lần này có kịch hay để xem rồi!”
Một đám huyên nào ồn ào, bàn tán ầm ĩ, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên náo nhiết.
Đám người Hạ Hoành Ngưu cũng nhận ra người tới, người phụ nữ xinh đẹp, diễm lệ như đóa hoa đang nở này chính là tình địch thời đại học của Trần Phóng - Vương Duyệt, bạn gái cũ của Thượng Ất. Giờ phút này, người phụ nữa đó mặc một bộ váy dài hoa lệ, quanh thân lộng lẫy rực rỡ,, cô ta ung dung, tự tin đi thẳng tới chỗ Thượng Ất.
“Thượng Ất, đã lâu không gặp, chắc anh chưa quên em chứ?”
Môi đỏ răng trắng, mặt như phù dung, mái tóc ngắn ngang tai có màu sắc mê người, chiếc cổ trắng nõn như ngọc mang theo một chút hương thêm. Nhìn gương mặt quen thuộc trong trí nhớ, Thượng Ất không thể không thừa nhận là Vương Duyệt còn mê ngươi hơn trong ký ức của hắn. Người phụ nữ này tựa như một đóa hoa hồng có gai, cả người tản mát ra đầy sự quyến rũ, xinh đẹp và còn có khí chất bá đạo.
“Vẫn chưa, ngồi đi!” Thượng Ất mỉm cười, cánh tay ôm đầu vai Trần Phóng khép chặt hơn một chút như là không hề thấy tay ngọc nhỏ dài mà Vương Duyệt chủ động vươn ra.
“À, anh vẫn như xưa nhỉ, cả ngày đều là bộ dáng tránh người ngàn dặm, anh sợ em ăn hết anh luôn à?” Bị Thượng Ất cự tuyệt công khai, Vương Duyệt cũng không hề tức giận, ngược lại còn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trần Phóng.
“Đã lâu không gặp rồi nhỉ em gái! Không ngờ cậu cũng đã sinh con rồi, cậu cầm mảnh ngọc bội này đi, đây là lễ gặp mặt của người dì là mình đây! Nếu cậu không lấy thì mình sẽ giận đấy!”
“Vương Duyệt, cậu… mình không thể nhận đồ của cậu được!”
Khí thế của Vương Duyệt bức người, vẻ ngoài lại yêu diễm, mỹ lệ, còn tính cách của Trần Phóng thiện lương mà lại có chút nhát gan.
Thời còn đi học, Trần Phóng cũng chỉ có thể đi theo Vương Duyệt làm lá xanh, chưa từng chủ động đi cạnh tranh nhan sắc. Hiện tại, cô thấy Vương Duyệt đưa một khối ngọc bối điêu khắc thành hình Quan Âm lóng lánh, tản mát ra sự quý giá, Trần Phóng nhất thời không biết nên làm sao, cô đành phải nhìn về phía Thượng Ất xin giúp đỡ.