Bị một người phụ nữ mới vừa quen không được mấy ngày, tuyệt đối không hề thân thiết gì hết đột nhiên ôm chặt lấy đầu, thậm chí còn sờ soạng đầu hổ mấy lần nữa, đại bạch hổ - đường đường chính là thượng tướng các hạ - cảm giác vô cùng xấu hổ, thân thể cứng đờ một hồi lâu rồi lại lập tức nổi bão.
Anh phải dùng sức lực nhẫn nại cực lớn mới có thể khắc chế giữ lại lý trí, không để cho tinh thần cuồng hóa cùng dục vọng giết chóc bản năng của thân thể này vung móng vuốt một phát, đem cái người phụ nữ trước mắt này biến thành một cái bánh thịt.
Nhịn xuống, nhịn xuống, chỉ có một người đầu bếp như vậy thôi! Nếu đập chết rồi thì sau này cũng không thể nào ăn thịt (chín) uống canh (nóng), ăn ngon uống sướng nữa!
Thân làm một con hổ không có cách nào biến trở lại thành hình người, anh chẳng còn cái gì có thể nhớ nhung cùng hy vọng nữa, cũng chỉ còn lại một chút dục vọng ăn uống ấy mà thôi.
Đại bạch hổ hít sâu một hơi, nhanh chóng quay đầu lui ra, chạy ra ngoài biệt thự, trực tiếp đi đến khu vực không an toàn chuẩn bị đi săn một lúc để phát tiết cảm xúc tức giận bùng nổ trong đầu lúc này.
Còn đối với kế hoạch huấn luyện nữ tráng sĩ đầu bếp dũng mãnh thì…tạm thời đặt sang một bên cái đã.
Người phụ nữ kia bây giờ yếu gà như vậy mà còn có thể nghĩ ra đủ loại thủ đoạn để có thể dính chặt lên người anh chiếm tiện nghi như vậy, nếu như lúc này anh còn đích thân huấn luyện cho cô ấy nữa thì còn không phải là mỗi ngày đều tạo điều kiện cho cô ấy chiếm tiện nghi của anh hay sao?
Khuôn mặt đại bạch hổ ngưng trọng, mắt hổ u ám, không khỏi nhớ lại những chuyện trước kia…
Cha của anh cũng là một quân nhân, quân hàm thượng tướng, những trước khi anh còn chưa kịp sinh ra thì ông ấy đã gặp phải lỗ sâu không gian ở trên chiến trường và mất tích.
Mẹ của anh sau khi sinh ra anh hiếm khi ôm ấp vỗ về anh, luôn lấy những tiêu chuẩn yêu cầu khắt khe nhất để anh phải phấn đấu.
Một đứa trẻ không có cha muốn có một chỗ đứng ở Hoắc gia thì càng phải cố gắng hơn gấp bội.
Lúc anh mới sinh ra, tinh thần lực cấp A đã được coi là rất xuất sắc nhưng cũng không phải là người đứng đầu, thiên tài đứng đầu vừa sinh ra đã là cấp S.
Anh chẳng qua chính là không có chỗ dựa vững chắc cùng với không có đường lui, còn mang theo kỳ vọng cao như núi của mẹ mình, không thể không cố gắng gấp bội.
Khi người khác vui chơi, anh đang huấn luyện; khi người khác kết bạn, anh đang huấn luyện; khi người khác nói chuyện yêu đương, anh đã từng nhiều lần lịch luyện vào sinh ra tử.
Liều mạng từ lúc còn nhỏ đến lúc lớn lên, ngoại trừ thời gian ngủ cần có, anh gần như chưa từng có thời gian rảnh rỗi, chính sự nỗ lực như vậy mới có thể đối lấy được tinh thần lực cấp S cùng với thể chất cấp S.
Anh cũng không phải là thiên tài xuất sắc nhất, anh chỉ là nỗ lực hơn gấp mười, gấp trăm lần so với những thiên tài xuất sắc hơn anh, mới có thể đuổi kịp được bọn họ.
Nhưng điều này vẫn chưa đủ, ngay cả khi ở cùng một trình độ, họ còn có chỗ dựa vững chắc còn anh thì không, họ không có gánh nặng và áp lực, anh thì lại có.
Mẹ của anh luôn hy vọng anh có thể ưu tú giống như cha của anh, trở thành người thừa kế một đời này của Hoắc gia.
Thậm chí mẹ của anh còn hy vọng anh còn có thể ưu tú hơn cả cha mình, bởi vì bà ấy tin rằng cha anh vẫn chưa chết, hy vọng rằng một ngày nào đó anh có thể tìm thấy ông ấy từ một nơi nguy hiểm nào đó và đưa ông ấy trở về.
Hoắc Hàn Diệp còn có thể làm gì được nữa? Anh chỉ có thể đem khoảng thời gian vốn dành cho nghỉ ngơi siết chặt lại, tất cả thời gian đều dùng vào việc huấn luyện, dùng trên chiến trường.
Anh dựa vào máu và mồ hôi của mình, từng bước từng bước leo lên trên, một lần lại một lần chạy trốn từ trong chỗ chết, tăng lên tới tinh thần lực cùng với thể chất cùng đạt cấp SS, trở thành một người còn lợi hại hơn so với những thiên tài đứng đầu cấp S khi mới sinh ra.
Anh đã làm được, anh trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Hoắc gia, trở thành người thừa kế Hoắc gia.
Tuy nhiên anh cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, không phải là không gì không làm được.