Không phải chỉ là chuẩn bị gặp một con khổng tước thối, một con sói ngốc với một con báo đầu đất thôi sao, vì sao người phụ nữ này phải cố ý ăn mặc chải chuốt lộng lẫy như vậy!
Anh cũng biết người phụ nữ này có bề ngoài đẹp, nhưng anh cũng không hề coi trọng dung mạo, mấy ngày đầu khi cô tới ở đây, anh ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng cảm thấy lười.
Từ sau khi anh đưa cô trở về từ khu vực không an toàn, luôn cảm thấy cô nhìn thuận mắt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là thuận măt mà thôi.
Bây giờ người phụ nữ này sau khi trang điểm tỉ mỉ ăn mặc chải chuốt một phen, thật sự cảm thấy toàn thân cô đẹp rực rỡ giống như đang phát sáng!
Chỉ liếc mắt một cái anh đã phát hiện cô không giống với bình thường.
Đại bạch hổ trước kia tuy rằng là một thẳng nam vô tâm với tình yêu, nhưng tốt xấu gì anh vẫn từng nghe nói qua câu cổ ngữ “Thiếu nữ vì người yêu mến mình mà điểm trang”.
Sau khi Liên Thanh Nhuy đến đây, thú nhân giống đực hình người mà cô đã được gặp qua cũng chỉ có con khổng tước thối hay cợt nhả kia thôi.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ người phụ nữ này có ý gì với con khổng tước thối kia à?!
Còn về phần con sói ngu cùng với con báo đầu đất kia thì cô căn bản chưa từng gặp được, hai tên kia cũng giống như anh, trừ khi lấy tốc độ chứng cuồng hóa tăng thêm gấp mười lần làm cái giá phải trả, nếu không thì sẽ không hóa lại được thành hình người, có lẽ cô ấy sẽ không hướng về hai tên đó.
Đại bạch hổ lập tức nóng nảy, vội vàng đứng lên thuấn di vọt tới, thân hổ chặn ngang cửa cầu thang không cho Liên Thanh Nhuy đi xuống.
Đại bạch hổ tỏ vẻ rất khó chịu hướng về phía Liên Thanh Nhuy gầm nhẹ: “Grừ…”
Quay trở lên, thay quần áo khác ngay! Ăn mặc kiểu như vậy là đang muốn quyến rũ ai đây hả?!
Cho dù anh không muốn cùng cô sinh mấy con hổ con thì cô cũng vẫn là người bạn đời hợp pháp trên danh nghĩa của anh đấy!
Anh không ngại mấy năm sau lúc cô rời khỏi tinh hệ ZK thì tìm đối tượng khác, dù sao thì đến lúc đó ngay cả lý trí của mình anh cũng không thể khống chế được, tuổi thọ cũng không còn được mấy năm, cũng không thể chỉ bởi vì đoạn quan hệ vợ chồng giả dối này mà trì hoãn cô nương người ta cả đời được.
Nhưng đại bạch hổ lại không thể chịu đựng được người phụ nữ này ở này trước mặt anh bắt đầu phát triển “màu xuân thứ hai”, ngay khi anh còn sống sờ sờ ở chỗ này!
Không có bất kỳ một giống đực nào sẽ thích một mảng thảo nguyên xanh ngát ở trên đỉnh đầu như vậy!
Liên Thanh Nhuy không hiểu vì sao đại bạch hổ lại phản ứng kịch liệt như vậy, cũng không biết anh muốn biểu đạt cái gì, nhưng mơ hồ vẫn cảm giác được con mèo lớn đang có cảm xúc “không hài lòng” cùng với “giận dữ” gì đó.
Có phải đây là bởi vì có khách tới nhà nên anh không vui sao?
Cũng đúng thôi, quan hệ của đại bạch hổ cùng với người em họ màu mè khổng tước kia có vẻ cũng không hợp nhau lắm, một lời không hợp liền đánh nhau rồi.
Cô vội vàng bước nhanh xuống cầu thang, đưa tay muốn trấn an hổ, tiện thể còn muốn sờ soạng bé cưng nhà mình một chút, dịu dàng hỏi: “Bảo bối Đại Bạch Bạch làm sao thế?”
Liên Thanh Nhuy vốn cho rằng đại bạch hổ sẽ né tránh sự đụng chạm của cô giống như thường ngày, ai ngờ lần này cô thể mà lại có thể sờ tới được – thật sự sờ được, sờ tới đùi hổ rắn chắc da lông bóng loáng mịn màng của Đại Bạch Bạch!
Hạnh phúc đến quá nhanh, Liên Thanh Nhuy cực kỳ am hiểu chuyện thuận thế ôm cột bò lên, vội vàng nghiêng người dựa vào đại bạch hổ, duỗi hai tay ra muốn ôm chầm lấy, cố gắng dán toàn bộ thân thể lên trên ôm chầm lấy hổ: “Oa! Đại Bạch Bạch đừng có động đậy, để cho tôi ôm một chút đi mà! Một chút thôi cũng được!”
Đại bạch hổ đương nhiên không thèm nghe lời cô, đem cái đầu lông xù húc tới, đầu cúi xuống, dùng đỉnh đẩu hổ chặn lấy thân thể người phụ nữ này, muốn đuổi cô đi lên trên lầu.
Nhưng mà sau một khắc, đại bạch hổ phát hiện xúc cảm này hình như không đúng lắm…
Có vẻ như hơi mềm thì phải…
Liên Thanh Nhuy dở khóc dở cười, liên tục trốn ra phía sau: “A, Đại Bạch Bạch, anh là đồ sắc hổ, tôi muốn sờ anh một chút cũng không cho, thế mà anh lại dám tập kích ngực tôi à?”
Đại bạch hổ cả người cứng đờ: …???
Không không không, tôi không phải là một con sắc hổ gì đó…