Mười mấy năm trước, lúc Hoắc tiểu tử vừa mới tiến vào quân đội, còn là lính ở dưới tay anh ta. Năm đó anh ta còn thừa dịp đại bạch hổ vừa mới trưởng thành, cũng không ít lần đem đại bạch hổ mới lớn chà đạp trên mặt đất.
Ừm, cũng có thể coi như là phong thủy luân chuyển.
Đối với sói tuyết là cấp trên, đồng đội từ ngày xưa, đại bạch hổ rốt cuộc cũng không có cách nào ra tay quá nặng.
Hơn nữa, anh chủ động để ba con hàng này tới đây, ngoại trừ muốn để công khai thân phận của Liên Thanh Nhuy trước mặt mấy vị đại lão cấp SS đứng đầu trên tinh cầu ZK-001 này, anh còn có một vài ý niệm khác trong đầu…
Nếu như Liên Thanh Nhuy nguyện ý, ngoài việc cung cấp nguyên liệu nấu ăn đã tinh chế cho anh, thỉnh thoảng cũng sẽ cung cấp một ít nguyên liệu nấu ăn đã tinh chế cho mấy vị thú nhân cấp SS khác, để cho họ được tăng thêm hy vọng được khôi phục lại hình người.
Tiến vào tinh cầu ZK-001 này, nếu ngay cả một chút hy vọng cũng không có, tuyệt đại bộ phận thú nhân đều sẽ rơi vào kết cục hoàn toàn đánh mất lý trí và trở thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc mà thôi.
Còn có một bộ phận thú nhân có chỉ số cuồng hóa được duy trì ở mức ổn định, nhưng cũng là vĩnh viễn không thể khôi phục được hình người, như vậy thì lại càng dày vò hơn.
Bọn họ đã từng là thú nhân, ai lại cam tâm sau này chỉ có thể làm thú vật?
Hoắc Hàn Diệp lúc này còn có thể trấn trụ được bọn họ, nhưng anh lại không dám cam đoan là anh có thể trấn trụ được tất cả những thú nhân khác trên tinh cầu ZK-001 này, anh cũng không thể nhìn chằm chằm người phụ nữ này 24/24, anh cũng thường xuyên cần ra ngoài để chém giết để phát tiết bớt cảm xúc cuồng hóa giận dữ trong đầu mình.
Cho nên, nếu như Liên Thanh Nhuy nguyện ý thỉnh thoảng cung cấp cho mấy người này một ít thức ăn đã được tinh chế, bọn họ cũng sẽ tự nguyện che chở, cung cấp một nơi ở ổn định cho Liên Thanh Nhuy trên tinh cầu này.
Đương nhiên, cái này cần phải bàn đến điều kiện, cũng không thể để cho trị liệu sư bé nhỏ của anh làm việc không công được.
Đại bạch hổ lại một lần nữa ngồi xổm xuống, không kiên nhẫn gầm lên một tiếng, ý tứ chính là đừng có bày ra mấy trò lộn xộn nữa, nếu như muốn kiếm một chén canh thì phải đứng đắn đàm phán điều kiện, xuất ra thành ý tới nói chuyện.
Trong sân lúc này có lông sói, lông hổ, lông báo cùng bay múa ở dưới ánh mặt trời.
Liên Thanh Nhuy đầu tiên là ngây người, sau đó nhìn một đám lông đang bay múa thành một đoàn, cô nghiêm túc nghĩ: … Có thể thu thập toàn bộ số lông này để làm một quả bóng bằng lông thật, không được để lãng phí.
Chờ cho đại bạch hổ cùng với sói tuyết “luận bàn” xong và dừng lại, Liên Thanh Nhuy liền cười hòa giải nói: “Được rồi, cũng không cần phải náo loạn như vậy đâu, tất cả mọi người đều là hàng xóm cả, tôi biết mọi người ở đây cũng chỉ là muốn thỉnh thoảng đến đây cọ cơm thôi. Cái này thì dễ thương lượng, chỉ cần trả đủ tiền là được, dù sao thì Đại Bạch Bạch và tôi cũng phải vất vả chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rất tốn thời gian tốn công sức, vợ chồng chúng tôi mở cửa hàng làm chút kinh doanh nhỏ muốn thu một chút phí vất vả cũng là hợp lý hợp tình đúng không?”
Tai hổ của đại bạch hổ run lên, xem ra người phụ nữ này cũng không phải quá ngu ngốc, cũng không bị con báo tâm cơ kia dùng lời ngon ngọt dụ dỗ mê hoặc, cũng không bị biểu hiện trung thành của con sói tuyết ngu ngốc kia lừa gạt.
Nhưng mà…Cửa hàng vợ chồng kinh doanh nhỏ là sao? Đây là cái quỷ gì vậy?
Rõ ràng bọn họ chỉ là một đôi vợ chồng plastic.
Đại bạch hổ nghĩ thầm trong đầu, cũng không trực tiếp phủ nhận những lời cô nói, anh không muốn ở trước mặt người ngoài mà không lưu lại một chút mặt mũi nào cho cô.
Cũng là để phòng ngừa những kẻ tâm cơ không cần để ý mặt mũi giống như con hàng Lôi Kim Bảo này thừa dịp vắng vẻ xông vào.
Mặc dù chỉ là vợ trên danh nghĩa nhưng tuyệt đối cũng không thể bị thú khác cướp đi được, nếu không thì mặt mũi của chiến thần đế quốc biết đặt ở chỗ nào.
Đại bạch hổ phối hợp đi đến bên cạnh Liên Thanh Nhuy ngồi xổm xuống, ý đồ tạo nên hình ảnh “tình cảm vợ chồng chúng ta kỳ thật rất tốt, không cho phép bất cứ thú nhân trơ trẽn nào chen chân vào trong”.