Bộ dạng kia giống như là đang nói: Không cần tìm cái cớ đường hoàng như vậy, cô đừng có mơ tưởng sờ được một sợi lông trên người lão tử!
Liên Thanh Nhuy: “…A, không được sờ lông của anh, tâm tình của tôi rất không tốt, không có tâm trạng làm việc, không muốn tinh chế nguyên liệu nấu ăn, cũng không muốn nấu cơm.”
Liên Thanh Nhuy tiếp tục tức giận nói: “Mấy người Tiết Lãng cùng với Lôi Kim Bảo tốt xấu gì cũng trả một số tiền lớn để tôi làm cơm, còn gia tộc anh cho gia tộc tôi lợi ích gì đó thì bản thân tôi hoàn toàn không hưởng được một chút gì cả. Anh ngay cả việc cho tôi sờ một chút cũng không chịu, vậy thì vì cái gì mà muốn tôi mỗi ngày phải tinh chế nguyên liệu nấu ăn cho anh ăn?”
Đôi mắt hổ sâu thâm trầm của đại bạch hổ nhìn chằm chằm Liên Thanh Nhuy, tinh thần lực khủng bố trên người theo uy áp tỏa ra bên ngoài.
Người phụ nữ này thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi, thế mà lại dám uy hiếp anh nữa!
Liên Thanh Nhuy nhìn sắc mặt đại bạch hổ không tốt lắm, nhiệt độ xung quanh người đại bạch hổ giống như là hạ xuống thêm mấy độ, bộ dáng giống như không khống chế được cảm xúc tức giận nóng nảy…
Cô sợ hãi lui về phía sau hai bước, yếu ớt sửa lại lời nói: “Ách, nếu như anh thực sự không muốn cho tôi sờ thì làm phiền anh sau này khi ra ngoài đi săn có thể mang về đây cho tôi một con thú lông xù gì đó để làm thú cưng được không? Ví dụ như mấy con mèo tuyết gì đó, tôi thích nhất là loại có lông trắng tinh, hình thể nhỏ nhắn đáng yêu một chút để tôi có thể ôm ngủ…”
Khí áp trên thân đại bạch hổ lập tức lại thấp hơn vài phần.
Mấy con mèo tuyết là một loại dị thú cấp E, thịt vừa chua vừa chát rất khó ăn, nhưng bởi vì bộ dáng nó đẹp mắt đáng yêu nên được nhiều người nuôi để làm thú cưng. Có không ít người cam tâm tình nguyện làm quan xúc phân của mèo tuyết, còn rất vui vẻ nữa, tự xưng chính là nô lệ của mèo…
Cho nên người phụ nữ này luôn tìm mọi thủ đoạn để ôm anh, sờ anh, chiếm tiện nghi của anh…chính là đang xem anh như một con thú cưng à?!!!
Hơn nữa, anh đường đường chính là một thiết vũ dực hổ đỉnh cấp, ở trong mắt cô đại khái còn không bằng một con mèo tuyết nữa?!!!
Đại bạch hổ cảm giác như hít thở không thông, rốt cuộc không thể kìm nén được sự nóng nảy cùng với tức giận đang tràn đầy trong lồng ngực…
Sau một khắc, Liên Thanh Nhuy bị một sức mạnh thật lớn đánh úp, thế giới trước mặt cô đột nhiên quay cuồng long trời lở đất…
Cô cô cô, cô lại bị đại bạch hổ một chân vung lên đè ngã xuống đất!
Kế tiếp, có phải cô sẽ giống như khổng tước, báo nhỏ, sói tuyết bị đè chặt ở trên mặt đất chà đi chà lại rồi một cước đánh bay ra ngoài không?!
Liên Thanh Nhuy sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Dừng một chút, Liên Thanh Nhuy cảm giác chân hổ đang đè mình xuống có gì đó không đúng, lại mở to mắt, lại đối mặt với đôi mắt song đồng một ánh đỏ một băng lam của đại bạch hổ, yếu ớt mở miệng đề nghị: “Đại Bạch Bạch, anh tức giận muốn đánh tôi cũng được, dù sao thì tôi cũng không thể phản kháng được, chỉ là…Anh có thể đổi chỗ đặt chân khác được không…”
Liên Thanh Nhuy đề nghị vô cùng chân thành.
Đại bạch hổ cúi đầu nhìn xuống, móng vuốt của mình đang đặt trên…ngực của người phụ nữ này.
Xúc cảm mềm mại mà co giãn…vô cùng đàn hồi.
Lập tức toàn thân hổ của đại bạch hổ đều không tốt:…??!!
Không, anh chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc mà thôi, tuyệt đối không phải là muốn đánh cô ấy!
Làm sao anh có thể tiến hành bạo lực gia đình với người vợ là con người chỉ có thể chất cấp D của mình chứ?
Còn về phần đùa giỡn lưu manh với cô ấy thì càng không có khả năng!!!
Đại bạch hổ vô cùng phiền não, nghĩ không ra được biện pháp nào tốt để giải quyết, chỉ đành đem bàn chân lông xù của mình thu lại rồi lại cẩn thận thu hồi móng vuốt sắc bén của mình, nhẹ nhàng đặt đệm thịt trong lòng bàn chân của mình tiếp xúc với lòng bàn tay của cô.
A, cho cô sờ móng vuốt cũng được!
Muốn mèo tuyết cái gì chứ, cô có bổn đại vương rồi mà còn chưa đủ sao?!