Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 1: Người tốt cũng bằng không

Chương 1: Người tốt cũng bằng không





- Rác rưởi, tất cả đều là rác rưởi. Nuôi quân ngàn năm, dụng binh một giờ. Các người không ngờ một chút cũng không trông cậy được.

Thư ký ngồi ghi biên bản không cẩn thận để rơi cây viết xuống đất. Trương Nhân Kiệt tựa hồ giống như bị giẫm lên đuôi nhảy dựng lên, không thèm quan tâm đến hình tượng viện trưởng của mình. Ông ta chính là không áp chế được cơn giận dữ của mình. Cây bút bi rơi trên mặt đất, giống như một cọng rơm có thể đè chết một con lạc đà, đánh mạnh vào sức chịu đựng cuối cùng của Trương Nhân Kiệt.

Trương Nhân Kiệt là Viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang. Lúc này đây bệnh viện của ông ta đang gặp một đại nạn.

Một tuần trước, Phó giám đốc sở Y tế Phùng Ngọc Cầm bởi vì bệnh táo bón phải vào nằm viện tại bệnh viện Nhân dân tỉnh. Đừng nhìn Phùng Ngọc Cầm chỉ là một vị Phó giám đốc sở Y tế, cái cần nhắc tới chồng của bà chính là Bí thư Tỉnh ủy Phương Nam Quốc. Toàn bộ tỉnh Nam Giang này người nào mà không biết, người nào mà không hiểu?

Hiện tại, đệ nhất phu nhân tỉnh Nam Giang bị bệnh, về phía bệnh viện ai dám buông thả? Tuy rằng chỉ là cái bệnh táo bón nho nhỏ, nhưng bệnh viện vẫn khẩn cấp điều động tám chuyên gia, hợp thành một tổ chữa bệnh do Trương Nhân Kiệt cầm đầu.

Trải qua cẩn thận kiểm tra và xét nghiệm, tổ chữa bệnh cũng không tìm được nguyên nhân gây táo bón. Chỉ có điều khi lấy tay đè bụng Phùng Ngọc Cầm, rõ ràng cảm giác được trong bụng Phùng Ngọc Cầm tồn tại một vật cứng.

Để chữa bệnh, tổ chuyên gia quyết định mở ổ bụng của Phùng Ngọc Cầm để kiểm tra, và phương án này cũng được Phùng Ngọc Cầm cho phép.

Ai ngờ, sau khi mở ổ bụng, trong ruột Phùng Ngọc Cầm ngoại trừ mấy viên phân khô cứng thì chẳng còn bất cứ một vật khác lạ nào. Bệnh viện lập tức lâm vào tình trạng bị động. Trương Nhân Kiệt thiếu chút nữa là té xỉu trên bàn phẫu thuật. Khiến cho bụng Bí thư Tỉnh ủy phu nhân phải có một vết dao, việc này sợ rằng không dễ dàng giải quyết tốt hậu quả.

Nhưng sự tình còn tệ hơn ở phía sau. Sau khi phẫu thuật, tình trạng táo bón của Phùng Ngọc Cầm ly kỳ biến mất, mà biến thành tiêu chảy triền miên, sốt nhẹ không ngừng. Bệnh viện áp dụng nhiều phương án nhưng cho tới bây giờ, vừa không cầm được tiêu chảy của Phùng Ngọc Cầm, lại vừa không làm giảm được nhiệt độ cơ thể của Phùng Ngọc Cầm.

Trương Nhân Kiệt trong nháy mắt trở nên già nua, tóc tai rối bời. Phùng Ngọc Cầm khi mới tiến vào trong bệnh viện, ông ta còn cảm thấy đây chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng không nghĩ sự việc lại tiến triển đến nước này. Việc đã xảy ra như vậy, muốn nịnh bợ nữa thì cũng đừng nên nghĩ tới. Phải khẩn trương nghĩ biện pháp chữa bệnh cho Phùng Ngọc Cầm. Nếu chẳng may lại xuất hiện tình trạng nào khác, thì tiền đồ của mình, thậm chí là tính mạng gia đình mình cũng phải bị liên lụy vào.

Tổ chữa bệnh lại tiếp tục hội chẩn và cho ra kết luận mới. Bệnh của Phùng Ngọc Cầm được gọi với tên gọi “Rối loạn vi khuẩn trực tràng”.

Dựa theo quan điểm Tây y, một đường ruột khỏe mạnh là nhờ sự đa dạng của chủng loại vi sinh vật. Vi sinh vật này được gọi là “vi khuẩn trực tràng”. Vi khuẩn trực tràng này phải có tỉ lệ tổ hợp nhất định, chế ước lẫn nhau, sống dựa vào nhau, ở chất và lượng hình thành một sự cân bằng sinh thái. Loại cân bằng này một khi bị đánh vỡ, thì công năng ở trực tràng sẽ phát sinh hỗn loạn.

Tổ chữa bệnh cho rằng bởi vì Phùng Ngọc Cầm bị rối loạn trực tràng nên mới có dấu hiệnu đầu tiên là táo bón nghiêm trọng, sau đó là tiêu chảy nghiêm trọng hai loại tình huống cực đoan đồng thời xuất hiện.

Muốn trị liệu căn bệnh này thật ra chỉ có một biện pháp nhanh chóng và hiệu quả, chính là đem phân của người khỏe mạnh, thông qua hậu môn đưa vào trong cơ thể người bệnh, mượn lần này để cân bằng tỉ lệ mất cân đối vi khuẩn trong trực tràng của người bệnh.

Nhưng đây là Bí thư Tỉnh ủy phu nhân, Trương Nhân Kiệt không dám tự tiện làm. Ông ta ngay cả dũng khí nói cho Phùng Ngọc Cầm nghe cũng không có. Phương án trị liệu trực tiếp phủ quyết.

Sau khi khẩn cấp thảo luận, bệnh viện Nhân dân tỉnh thông qua sở Y tế hướng tổ chuyên gia bộ Y tế cầu viện.

- Em gái, em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Tăng Nghị lúc này ngồi xe lửa về Vinh Thành, cười tủm tỉm hỏi cô bé ngồi đối diện.

Cô bé khoảng năm, sáu tuổi, bộ dạng rất dễ thương, khi nghe Tăng Nghị hỏi thì liền co rụt lại, bàn tay nhỏ bé chụp lấy chú bé con bên cạnh.

Chú bé con lập tức lấy một que kem ra, làm ra bộ dạng hung ác:

- Nói mau, sao lại ức hiếp em gái tôi? Bằng không, tôi sẽ đánh cho anh chết.

Tăng Nghị mỉm cười:

- Chà, ra dáng đàn ông rồi đấy. Nhỏ như vậy mà biết bảo vệ cho em mình.

Chú bé con đắc ý hừ hừ hai tiếng, quay đầu lại nói với cô em gái:

- Tâm nhi đừng sợ, nếu anh ấy có ức hiếp em, anh sẽ dùng đả cẩu bổng pháp.

Lời này nói ra nghe thật kiên cường, tuy nhiên sau khi nói xong, cảm thấy hơi xấu hổ nên thêm vào một câu:

- Đả cẩu kem cây!

- Tiểu tử nói lung tung gì vậy? Cậu đừng giận nhé!

Người mở miệng là một cụ già khoảng sáu mươi tuổi, rất phong độ, nét mặt tỏ vẻ xin lỗi.

Tăng Nghị khoát tay, cười nói:

- Không sao đâu ạ, các em còn nhỏ mà. Nhìn ra được hai anh em đây tình cảm rất tốt.

Vừa rồi, khi hai đứa bé cùng với ông cụ này lên xe, Tăng Nghị đã nhìn ra được đây là hai đứa bé sinh đôi, còn ông cụ thì hẳn là ông nội của chúng.

Ông cụ trong lòng không khỏi sinh ra hảo cảm với Tăng Nghị. Tuy nói rằng lời nói vô tư, nhưng tự dưng bị mắng là chó, thì thường những người trẻ tuổi sẽ không chịu đựng được, tránh không khỏi việc sẽ mắng lại mấy đứa nhỏ không có học. Nhưng người trẻ tuổi trước mặt ông lại thấy rằng hắn một chút cũng không để trong lòng.

- Tiểu ca này muốn đi đâu vậy?

Ông cụ liền bắt chuyện với Tăng Nghị. Đường dài, có thể trò chuyện với một người nào đó cũng không sai.

- Cháu đến Vinh Thành!

Tăng Nghị trả lời.

- Vậy thì chúng ta cùng đường, tôi cũng đến Vinh Thành.
(function(){var d="http://ialaddin.genieesspv.jp/yie/ld/jsk?zoneid=1176249&cb=57969649835&charset=UTF-8&loc=http%3A%2F%2Fgoctruyen.com%2Fthu-tich-ngu-y%2Fnguoi-tot-cung-bang-khong_237389.html&referer=http%3A%2F%2Fgoctruyen.com%2Fthu-tich-ngu-y%2F&sw=768&sh=1024";if(typeof(window.__geniee_usd)!=="undefined"&&typeof(window.__geniee_usd.kvc)!=="undefined"&&window.__geniee_usd.kvc!="")d+=("&etp="+window.__geniee_usd.kvc);if(typeof(window.__geniee_rtus)!=="undefined"&&window.__geniee_rtus!=null&&window.__geniee_rtus!="")d+=("&rtus="+encodeURIComponent(window.__geniee_rtus));if(typeof(window.__geniee_rta)!=="undefined"&&window.__geniee_rta!=null&&window.__geniee_rta!="")d+=("&custom_rta="+encodeURIComponent(window.__geniee_rta));d+=("&topframe="+((window.parent==window.self)?1:0));document.open();document.write("</"+"script>");document.close();})();window.__genieeCommon = {getOverlayDocument : function() {return (document.getElementById("geniee_overlay") ? document : null);},getOverlayWindow : function() {return (document.getElementById("geniee_overlay") ? window : null);}};var SSPPassback2 = function (){var _bannerlist;var _passbackcnt = 0;var _prepend_code = 0;var _create_iframe = 0;var _append_code = 0;this.setBannerList = function(banner_list) {_bannerlist = banner_list;if(_bannerlist["prepend_code"] != undefined) {_prepend_code = _bannerlist["prepend_code"];delete _bannerlist["prepend_code"];}if(_bannerlist["create_iframe"] != undefined) {_create_iframe = _bannerlist["create_iframe"];delete _bannerlist["create_iframe"];}if(_bannerlist["append_code"] != undefined) {_append_code = _bannerlist["append_code"];delete _bannerlist["append_code"];}};this.getBanner = function (){return _bannerlist[_passbackcnt] ? _bannerlist[_passbackcnt] : "";};this.getPassbackCnt = function (){return _passbackcnt;};this.incrementPassbackCnt = function (){_passbackcnt += 1;};this.getPrependCode = function(){return _prepend_code;};this.getCreateIframe = function(){return _create_iframe;};this.getAppendCode = function(){return _append_code;};};SSPPassback2.prototype = {init:function(banner_list) {this.setBannerList(banner_list)},passBack : function (){var do_banner=this.getBanner();if(do_banner!=""){this.incrementPassbackCnt();if(this.getCreateIframe() == 0){document.write(do_banner);}else{var iframeContent = "</" + "head>";iframeContent += "";iframeContent += "window.__genieeCommon = {";iframeContent += "getOverlayDocument : function() {";iframeContent += "return window.parent.__genieeCommon.getOverlayDocument();";iframeContent += "},";iframeContent += "getOverlayWindow : function() {";iframeContent += "return window.parent.__genieeCommon.getOverlayWindow();";iframeContent += "}";iframeContent += "};";iframeContent += "var SSPPassback2_iFrame = function() {";iframeContent += "this.callParentPassBack = function() {";iframeContent += "window.parent.gpb_1176249.passBack();";iframeContent += "};";iframeContent += "};";iframeContent += "SSPPassback2_iFrame.prototype = {";iframeContent += "passBack : function() {";iframeContent += "this.callParentPassBack();";iframeContent += "}";iframeContent += "};";iframeContent += "var gpb_1176249 = new SSPPassback2_iFrame();";iframeContent += "</" + "script>";iframeContent += do_banner;iframeContent += "</" + "body></" + "html>";var do_iframeDocument=document.getElementById("geniee_delivery_1176249_b0f9b72c").contentWindow.document;do_iframeDocument.open();do_iframeDocument.write(iframeContent);do_iframeDocument.close();}}},writePrependCode:function(){var do_prependcode = this.getPrependCode();if(do_prependcode != 0) {document.write(do_prependcode );}},writeAppendCode:function(){var do_appendcode = this.getAppendCode();if(do_appendcode != 0) {document.write(do_appendcode);}},run:function(){if(this.getCreateIframe() == 0){gpb_1176249.writePrependCode();gpb_1176249.passBack();gpb_1176249.writeAppendCode();}else{gpb_1176249.writePrependCode();gpb_1176249.writeAppendCode();document.write("gpb_1176249.passBack();</" + "script>");}}};var gpb_1176249 = new SSPPassback2();var json_banner_data = {"prepend_code":"","create_iframe":0,"0":" window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({article:"auto"}); !function (e, f, u, i) { if (!document.getElementById(i)){ e.async = 1; e.src = u; e.id = i; f.parentNode.insertBefore(e, f); } }(document.createElement("script"), document.getElementsByTagName("script")[0], "//cdn.taboola.com/libtrc/genieeinternational/loader.js", "tb_loader_script"); if(window.performance && typeof window.performance.mark == "function") {window.performance.mark("tbl_ic");} </script>
</div> window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({ mode: "thumbnails-728x90", container: "taboola-728x90-thumbnails", placement: "3760538", target_type: "mix" }); </script> window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({flush: true}); </script>
</div>","append_code":"(function(){var vpbt_data=[{"vtid":8,"vtdu":1,"vttg":decodeURIComponent(""),},];var w=window;if(typeof(w.__geniee_def_1176249)!=="undefined"&&w.__geniee_def_1176249!=null){w=w.__geniee_def_1176249.getDeliveryWindow();}if(typeof(w.__geniee_vpt_vtid)==="undefined"){w.__geniee_vpt_vtid=new Array();}for(var i=0;i</script> "};gpb_1176249.init(json_banner_data);gpb_1176249.run(); window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({article:"auto"}); !function (e, f, u, i) { if (!document.getElementById(i)){ e.async = 1; e.src = u; e.id = i; f.parentNode.insertBefore(e, f); } }(document.createElement("script"), document.getElementsByTagName("script")[0], "//cdn.taboola.com/libtrc/genieeinternational/loader.js", "tb_loader_script"); if(window.performance && typeof window.performance.mark == "function") {window.performance.mark("tbl_ic");}

Sponsored

Time
Why Game of Thrones‘ Kit Harington Thinks Jon Snow Is a ‘Bit of a Psychopath’Time

ESPN Cricinfo
Charlotte Edwards" American adventureESPN Cricinfo
window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({ mode: "thumbnails-728x90", container: "taboola-728x90-thumbnails", placement: "3760538", target_type: "mix" }); window._taboola = window._taboola || []; _taboola.push({flush: true});
(function(){var vpbt_data=[{"vtid":8,"vtdu":1,"vttg":decodeURIComponent(""),},];var w=window;if(typeof(w.__geniee_def_1176249)!=="undefined"&&w.__geniee_def_1176249!=null){w=w.__geniee_def_1176249.getDeliveryWindow();}if(typeof(w.__geniee_vpt_vtid)==="undefined"){w.__geniee_vpt_vtid=new Array();}for(var i=0;i=0){hp=ah.substring(0,qb);var hb=ah.indexOf("#",qb+1);if(hb>=0){hq=ah.substring(qb+1,hb);hh=ah.substring(hb+1);}else{hq=ah.substring(qb+1);}}else{hp=ah;}if(hq!=""){var ob=hq.toLowerCase().indexOf("=");if(ob==0||(ob>0&&hq.charAt(ob-1)=="&")){continue;}else{hq+="&=1";}}else{hq="=1";}ah=hp;if(hq!=""){ah+="?"+hq;if(hh!=""){ah+="#"+hh;}}e.href=ah;}}if(e.nodeName!="SCRIPT"){op(e);}}}}function os(){var dd=0;if(typeof(window.__geniee_open_safari)!=="undefined"&&window.__geniee_open_safari!=null&&window.__geniee_open_safari==1&&dd==1){window.__geniee_open_safari=0;var ss=document.getElementsByTagName("script");var se=ss[ss.length-1];var sp=se.parentNode;var pe=null;if(window.parent==window.self){while(sp!=null&&sp!=document.documentElement&&sp!=document.body){if(sp.nodeType==1&&sp.nodeName=="DIV"){pe=sp;break;}sp=sp.parentNode;}}else{while(sp!=null&&sp!=document.documentElement){if(sp.nodeType==1&&sp.nodeName=="BODY"){pe=sp;break;}sp=sp.parentNode;}}if(pe!=null)op(pe);}}os();})();

Ông cụ mỉm cười. Ông thấy Tăng Nghị cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bộ dạng hào hoa phong nhã, hẳn là sinh viên:

- Cậu đi học à?

Tăng Nghị lắc đầu:

- Cứ xem như là đi du lịch.

Tăng Nghị không nói thật. Hắn lần này đến Vinh Thành, kỳ thật là được đàn anh mời đến bệnh viện Nhân dân tỉnh thực tập. Nhưng bản thân của hắn đối với công tác của bệnh viện không có gì hứng thú, cho nên kỳ vọng đối với việc này không cao. Chỉ có điều nể mặt đàn anh nên không thể không đi.

- Vậy thì cậu chọn đúng địa phương rồi. Vinh Thành là tỉnh lỵ của tỉnh Nam Giang, có núi có sông, khí hậu rất hợp lòng người. Các địa danh để đến tham quan cũng nhiều, như cung Thanh Dương, viện Văn Thù, núi Ngọc Long, phố Thiên Phủ….

Ông cụ dường như đối với Vĩnh Thành rất quen thuộc, các địa danh đều thuộc như lòng bàn tay, đem những danh lam thắng cảnh của Vinh Thành ra giới thiệu một lần. Ông nói tiếp:

- Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dạm đường. Thừa dịp còn trẻ, đến các nơi tham quan một chút thì vẫn có lợi hơn.

- Vâng, ông nói rất đúng ạ!

Tăng Nghị cười gật đầu:

- Lần này ông đi Vĩnh Thành là muốn dẫn cháu gái đi khám bệnh?

Lời vừa nói ra, ông cụ trong lòng lập tức cảnh giác hẳn lên. Ông cả đời vào nam ra bắc, biết rõ trên xe lửa thì thường là vàng thau lẫn lộn. Có những người ban đầu là tìm cơ hội thân cận, sau đó tiến hành hãm hại, lừa gạt. Có điều không nghĩ đến hôm nay chính mình lại gặp phải. Tên tiểu tử trước mặt này khẳng định là cao thủ, vừa nhìn đã biết cháu gái của mình có bệnh.

- Tiểu ca có thể xem bệnh sao?

Ông cụ vẫn giữ nụ cười.

- Hơi biết một chút thôi ạ!

Tăng Nghị không biết đối phương đã có sự cảnh giác. Hắn còn nói tiếp:

- Cháu xem bệnh của em gái cũng không có gì trở ngại. Chỉ cần mỗi ngày uống một ly nước đường nóng, chú ý đừng ăn đồ ăn quá nguội. Qua một tháng thì sẽ khỏe hơn thôi.

Tăng Nghị lúc trước cũng không phải là quan sát kỹ cô bé. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra căn bệnh của cô. Cô bé thân thể hơi gầy, sắc mặt mơ hồ hơi tái. Chỉ cần quan sát cẩn thận một chút thì cũng có thể nhận ra sức khỏe của bé không tốt.

Tuy nhiên, đây không phải là điều quan trọng. Tăng Nghị sau khi nói chuyện thì ngược lại nhìn chú bé con đang ăn que kem, nét mặt nghiêm túc lại:

- Nhưng thật ra thì chú bé này bệnh nghiêm trọng hơn. Mấy ngày nay thời tiết nóng, bên người của cậu bé phải luôn có người chăm sóc, để ý. Nếu không thì nguy hiểm đấy.

Tăng Nghị khi nói lời này thì cố ý đè thấp giọng nói của mình. Hắn sợ chú bé con nghe thấy được.

Tuy nhiên, động tác này lại lọt vào mắt ông cụ, ngược lại trở thành một hành vi lén lút. Điều này làm cho ông càng thêm khẳng định phán đoán của mình về tên tiểu tử này là đúng. Đây chính là kẻ lừa đảo, hắn cố ý muốn lấy lời này để dọa người.

Cha mẹ trên thế gian, ai lại không xót thương con cháu mình chứ. Người bình thường nghe vậy thì mặc kệ thật giả, hơn phân nửa đều đã mắc mưu. Ông cụ không phải là lòng dạ thâm độc, chỉ có điều ông đối với hai đứa cháu của mình trạng thái sức khỏe hiểu rất rõ. Hai ngày trước đã kiểm tra qua một lần, nói là cháu gái có bệnh. Nhưng còn cháu trai thì vẫn mập mạp, trắng trẻo, vui vẻ, ăn uống bình thường, sao lại có bệnh chứ?

Cái tên tiểu tử này thật đáng giận. Dám trù ẻo cháu trai của tôi nhiễm bệnh.

Ông cụ trong lòng chán ghét đến cực điểm, ngoài miệng thì nói:

- Tiểu ca nói đúng đấy. Hôm nay trời nóng, tôi cũng cho cháu nó uống chút nước mát rồi. Người già rồi, nói vài câu đã thấy mệt, tôi xin phép nghỉ ngơi chút.

Nói xong, ánh mắt liền nhắm lại, không thèm quan tâm đến phản ứng của Tăng Nghị.

Tăng Nghị cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ ông cụ này vẻ mặt hồng hào, khỏe mạnh mười phần. Dường như không thể có chuyện nói vài câu đã mệt. Hắn vốn đang nghĩ sẽ nói tiếp về bệnh tình của cậu bé, nhưng vừa thấy bộ dạng của ông cụ, thì trong lòng cân nhắc, cũng liền hiểu ra, chính mình quá nhiệt tình, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mình đang có ý đồ.
googletag.cmd.push(function() { googletag.display("div-gpt-ad-1498805016132-0"); });

“Hôm nay xem như không làm người tốt được rồi”.

Tăng Nghị bất đắc dĩ lắc đầu. Y đức của mình trong mắt người khác không đáng một đồng, còn tưởng rằng mình có ác ý. Thôi, không nói nữa, có nói thêm thì người ta sẽ không tin, thậm chí sẽ còn gọi bảo vệ đến. Cũng may là hiện nay trình độ chữa bệnh cao. Chú bé kia cho dù có phát bệnh, cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạnh. Nhiều lắm là tội nghiệp nó mà thôi.

Cảm nhận được sự đề phòng của ông cụ, Tăng Nghị quay đầu sang chỗ khác nhắm mắt lại.

3h chiều, trên tàu truyền đến một giọng nữ rất êm tai:

- Thưa quý vị hành khách, đoàn tàu đã lăn bánh vào ga Vinh Thành. Cám ơn mọi người.

Tăng Nghị đỡ hành lý trên đầu của mình xuống, theo dòng người bước xuống nhà ga.

Ông cụ kia dọc đường đi đều đề phòng Tăng Nghị, nhưng mọi thứ đều bình an vô sự. Khi Tăng Nghị lấy cái thùng gỗ của mình xuống, ông chú ý đến cái thùng có hình thù rất kỳ dị, giống như cái thùng thuốc mà bác sĩ thời cổ đại thường hay mang đến khám tại nhà. Điều này làm cho ông cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là mình hiểu lầm người ta?

Đang muốn hỏi người thanh niên kia, ông cụ trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, cúi đầu nhìn chú bé con đang nằm ngủ say, nhưng trong nháy mắt, đối phương đã biến mất.

Một chiếc xe thể thao sang trọng chậm rãi đi từ trong đám người. Bước xuống xe là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, dung mạo đẹp đẽ, khí chất không tầm thường. Trên mặt còn đeo một cái kính mát khiến cho người ta không nhìn thấy rõ gương mặt của cô. Nhìn thấy ông cụ, cô liền gọi một tiếng “Ba” rồi bước nhanh đến:

- Đã nói ba đừng ngồi xe lửa, vậy mà ba không nghe. Ngồi cả nửa ngày như vậy, người lớn chúng ta còn mệt nữa là.

Ông cụ liền cười nói:

- Ba bị say xe chẳng lẽ con không biết? Dù gì ngồi xe lửa vẫn tốt hơn, lại an toàn. Được rồi, mang mấy đứa nhỏ lên xe đi.

Người phụ nữ nhìn hai đứa con của mình, trên mặt hiện lên sự hạnh phúc. Đáng tiếc là hai đứa bé vẫn còn ngủ say, nên cô không đành lòng đánh thức chúng dậy, hôn lên mặt mỗi đứa một cái rồi cẩn thận bế lên xe.

Ông cụ sau khi lên xe, người phụ nữ liền nói:

- Mau hạ cửa kính xe xuống.

- Đóng cửa lại đi, bọn nhỏ đang ngủ, gió lạnh thổi vào không tốt. Đường ngắn mà, rất nhanh đến nhà thôi.

Ông cụ tuy say xe nhưng không đến mức yếu ớt như vậy.

Sau khi xe chạy đi, người phụ nữ thân thiết hỏi.

- Tình trạng của Tâm nhi như thế nào?

- Ăn cơm lúc nào cũng ói ra, buổi tối ngủ thì hay bị rùng mình. Thầy thuốc ở trại an dưỡng thì có kinh nghiệm chữa cho người già, còn trẻ em thì không có biện pháp gì. Đến bây giờ vẫn còn chưa biết nguyên nhân.

Người phụ nữ từ kính chiếu hậu, quan sát nét mặt con gái, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:

- Con đã liên hệ với giáo sư giỏi nhất của khoa nhi ở bệnh viện 901 thủ đô. Sáng mai phải đến khám thôi.

Ông cụ gật đầu, sau đó không nói gì nữa, đại khái là sợ quấy rầy mấy đứa nhỏ. Khi chiếc xe lái qua quảng trường, ông cụ vẫn không kìm nổi nhìn vào dòng người đang nhốn nháo, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của chàng thanh niên kia.

- Ba, ba muốn tìm người sao?

Người phụ nữ hỏi.

Ông cụ lắc đầu, thu hồi ánh mắt.

Chiếc xe chạy như bay, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn.

Tăng Nghị từ nhà ga, liền lấy di động gửi đi một tin nhắn: “Đã đến Vinh Thành. Tăng Nghị”. Sau đó giơ tay vẫy một chiếc taxi đến bệnh viện nhân dân tỉnh Nam Giang.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch