Lý Tĩnh Phương vừa tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Diệp Thanh Hạm đỡ bà đứng dậy, không ngờ là mắt không còn nhướng lên, đầu không còn cúi xuống. Thoạt nhìn như hoàn toàn khỏi bệnh. - Mẹ, mẹ có cảm giác như thế nào? Diệp Thanh Hạm khẩn trương hỏi. Lý Tĩnh Phương buông Diệp Thanh Hạm ra, tự mình đi lại hai bước trong phòng rồi lắc tay, quơ quơ cổ, vui vẻ nói: - A, thật sự là tốt lắm. Cũng không biết bác sĩ Tăng cho mẹ dùng thuốc gì mà hữu hiệu như vậy? Trong trí nhớ của bà chỉ dừng lại ở việc ăn cơm uống rượu, không biết Tăng Nghị dùng thuốc gì thì bà đã say. Bác sĩ trong phòng vừa tức cười, vừa khiếp sợ. Tăng Nghị hôm nay lộ ra chiêu thức như vậy, thật khiến mọi người bị chấn động. Nếu đối lập với y thuật của Tăng Nghị, nhiều người cho rằng đã đạt đến cảnh giới của “Thuật”. Nhưng Tăng Nghị thì khi xem hắn chữa bệnh, hoàn toàn giống như một loại hưởng thụ. Không có tuần hoàn cũng như bất luận một kết cấu nào. Nhưng suy nghĩ trong đó lại khiến người ta rất thán phục, rất ngạc nhiên. Thần y diệu thủ đúng là thần y diệu thủ. Lý Tĩnh Phương hưng phấn đi vòng vòng trong phòng. Không hề có cái gì bất thường, lại có vẻ rất cao hứng, nói với Diệp Thanh Hạm: - Thanh Hạm, sau này nhất định phải cảm ơn bác sĩ Tăng. Chờ mẹ xuất viện, mời bác sĩ Tăng về nhà, mẹ tự mình nấu một mâm thức ăn cho cậu ấy. - Vâng, con biết rồi. Diệp Thanh Hạm gật đầu, trong mắt như nhỏ lệ. Nhìn thấy mẹ khỏe mạnh, cô vui đến khó ức chế được. Trong khoảng thời gian mẹ phát bệnh, cô cảm thấy rất gian nan. Mỗi ngày đều phải đi học, lại còn phải kiếm tiền. Đồng thời phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ. Nể mặt Tăng Nghị, Giám đốc ẩm thực khách sạn Thanh Giang không còn thu phí dụng của cô nữa, thì cô chỉ sợ là không còn chống đỡ nổi. Hiện tại mỗi buổi tối cô đi hát kiếm tiền, ngoại trừ có thể đóng viện phí thì còn dư lại một chút. Điều này khiến cô rất thoải mái. Tăng Nghị hôm nay ra tay trị bệnh cho mẹ, Diệp Thanh Hạm không biết nên như thế nào cảm ơn Tăng Nghị. Chính mình còn nợ hắn rất nhiều. Khi vừa gặp mặt lần đầu tiên, Tăng Nghị còn cứu mình nữa mà. Tăng Nghị điều lệnh rất nhanh đã có. Hắn bàn giao lại công tác cho Sở Y tế, chuẩn bị đến huyện Nam Vẫn báo danh. Kỳ thật cũng không cần bàn giao. Hắn ở sở Y tế cũng không có bất luận một chức vụ gì. Chỉ cần đem the công tác, chìa khóa văn phòng giao lại thì coi như việc bàn giao hoàn thành. Buổi tối, Quách Bằng Huy cùng những người khác tổ chức bữa tiệc tiễn đưa Tăng Nghị. Tăng Nghị đột nhiên điều xuống dưới, khiến rất nhiều người của cục Bảo vệ sức khỏe xem cũng không hiểu, không rõ đây là có nguyên nhân gì. Tăng Nghị y thuật rất cao, ở lại cục Bảo vệ sức khỏe mới có đất dụng võ. Hơn nữa, Phó trưởng phòng phòng Y tế một huyện hẻo lánh, nói trắng ra cũng chẳng bằng một nhân viên lễ tân. Không biết vì sao lại phái Tăng Nghị đi. - Tăng Nghị, đến Nam Vận rồi, hãy nhớ đến những đồng nghiệp chúng tôi. Cục Bảo vệ sức khỏe bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu trở về. Quách Bằng Huy là người trong vòng tròn với Tăng Nghị. Đối với việc Tăng Nghị chủ động đi xuống nhầm chức, ông ta cũng biết. Người còn trẻ, xuống rèn luyện một phen. Khi trở về khẳng định tiền đồ bất khả lượng. Ngoài ra, Quách Bằng Huy còn biết một sự kiện. Tăng Nghị tuy rằng đi xuống, nhưng hắn vẫn là thành viên của tổ chuyên gia cục Bảo vệ sức khỏe. Về điểm này, Quách Bằng Huy tự mình đi xin chỉ thị của Phùng Ngọc Cầm. Tăng Nghị hồ sơ chuyển về huyện Nam Vận cũng không đề cập đến chuyện này, nhưng trong danh sách tổ chuyên gia thì vẫn có tên Tăng Nghị. Điều này chứng tỏ Bí thư Phương vẫn không rời khỏi Tăng Nghị. - Kỳ thật thì cũng không có xa. Khi nào nhớ mọi người tôi lại trở về. Tăng Nghị cười: - Hoan nghênh mọi người đến huyện Nam Vận du lịch. Khi đó tôi là chủ nhà, nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt. Khi tiệc rượu tan, Quách Bằng Huy đi ở phía sau cùng, dặn dò Tăng Nghị chú ý một số hạng mục công tác: - Tình huống ở cơ sở rất phức tạp. Khi nào đến, nhất định phải tôn trọng các đồng chí lão thành. Đoàn kết công tác với đồng nghiệp, làm tốt công tác của mình. Nếu đổi là người khác thì sẽ không ai dám nói với Tăng Nghị như vậy. Nhưng chỉ có Quách Bằng Huy là dám nói. Tăng Nghị gật đầu cười nói: - Cảm ơn Quách cục trưởng đã chỉ điểm. Tôi nhất định sẽ chú ý. - Khác thì tôi cũng không nói nhiều. Khi nào đi thì thông báo một tiếng, tôi sẽ đi cậu đi. - Ngài công tác bận rộn, đến lúc đó sẽ không phiền. Chuyện đến huyện Nam Vân, anh Vệ Quốc đã an bài tốt lắm. Bởi vì còn muốn đưa ông cụ Thang về lại chỗ ở. Đến lúc đó tôi đi cùng với bọn họ. Quách Bằng Huy nghe xong thì cũng đành thôi: - Nếu là như thế thì tôi cũng cảm thấy an tâm. Trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau. Khi nào đến nơi, có gì khó xử thì cứ điện thoại cho tôi. Tăng Nghị gật đầu đồng ý. Sau khi tiễn Quách Bằng Huy, hắn lại nhận được điện thoại của Diệp Thanh Hạm gọi tới. - Thật ngại quá, Thanh Hạm. Hai ngày nay tôi bận bàn giao công việc nên cũng không gọi điện cho cô. Cô Lý hiện tại xuất viện chưa? Diệp Thanh Hạm ở trong điện thoại cười nói: - Cám ơn anh. Ở bệnh viện kiểm tra hai này, không có tình huống gì đặc biệt. Mẹ tôi hiện tại đã xuất viện. - Vậy thì tôi yên tâm! - Tôi mới từ khách sạn Thanh Giang về, anh đang ở đâu, tôi mời anh đến chợ đêm, công viên chợ đêm đấy. Diệp Thanh Hạm trong điện thoại nói ra lời mời, trong lòng còn có chút khẩn trương, sợ Tăng Nghị không đồng ý. - Được, mười phút sau tôi sẽ tới đó. Tăng Nghị rất nhanh chóng đáp ứng. Diệp Thanh Hạm nhẹ nhàng thở ra: - Vậy chúng ta gặp nhau ở công viên chợ đêm. Không gặp không về. Công viên chợ đêm vẫn giống như lúc trước, náo nhiệt vô cùng. Người người chen nhau. Vừa ở trong này ăn uống, lại còn có thể tản bộ vùng ven sông. Trời nóng như thế này, đây quả thật là một nơi rất tốt để hóng gió. Tăng Nghị tìm một chỗ ngồi xuống, rất nhanh liền thấy được bóng dáng của Diệp Thanh Hạm. Cô hôm nay mặc quần áo rất giống học sinh. Quần đùi, áo ngắn tay, trên lưng còn mang balo. Ở trên đường nhìn như thế nào cũng giống như một học sinh. Tăng Nghị giơ tay lên vẫy, Diệp Thanh Hạm liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, bước tới bên này. - Sao hôm nay lại đột nhiên mời tôi đến đây ăn? Tăng Nghị hỏi. - Không có gì, chỉ là muốn ăn đồ nướng ở chỗ này mà thôi. Diệp Thanh Hạm cười, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp nói: - Đây là quà tặng của tôi. Thứ nhất là cảm ơn anh đã chữa bệnh cho mẹ tôi. Thứ hai là chúc mừng anh thăng chức. Tăng Nghị tiếp nhận, cười nói: - Tôi hiện tại đã là lãnh đạo, đừng nghĩ muốn hối lộ tôi. Diệp Thanh Hạm bị chọc cười: - Tôi nếu có muốn hối lộ cũng sẽ không hối lộ một quan tép riu như anh. - Cô như vậy cũng không đúng. Như thế nào lại có thể chọn tam lấy tứ chứ? Tăng Nghị nói đùa, mở ra thì thấy một cây bút Pike, thuận tiện nói: - Cảm ơn món quà của cô, tôi xin nhận. - Bệnh của mẹ tôi hiện tại đã rất tốt. Mẹ tôi nói nếu khi nào anh rảnh, đến nhà tôi một chuyến, mẹ tôi muốn tự mình đãi anh một bữa. Diệp Thanh Hạm cười nhìn Tăng Nghị, xem như chính thức mời hắn đến làm khách trong nhà. - Thay mặt tôi cảm ơn cô Lý. Nếu như có cơ hội, tôi nhất định sẽ nếm thử tài nghệ nấu ăn của cô. Diệp Thanh Hạm nhìn Tăng Nghị hỏi: - Anh thật sự muốn đến huyện Nam Vận sao? Tăng Nghị gật đầu: - Đúng vậy, lệnh điều động đã có rồi. Chậm nhất là ngày một tôi phải rời khỏi Vinh Thành. Diệp Thanh Hạm không nói gì, nhưng về mặt có chút mất mát. Cô thấp giọng hỏi: - Thế sau này anh có trở về không? - Bây giờ thì còn chưa biết. Khả năng sẽ trở về. Tăng Nghị cười: - Tôi ở Vinh Thành đã gây ra nhiều họa, thật sự không thể ở lại nữa. Vừa lúc cũng nên trốn đi. -Y thuật của anh giỏi như vậy, làm một bác sĩ không tốt hơn sao? Diệp Thanh Hạm hỏi. - Muốn làm một bác sĩ giỏi cũng không thật dễ dàng. Tăng Nghị cười. Có một số việc không tiện giải thích. Lập chí thì phải đi khắp thiên hạ. Hoa Đà là một thầy thuốc giỏi, nhưng cuối cùng thì thế nào. Chết thảm trong tay Tào Tháo. Ngay cả y thuật cũng không thể bảo tồn. Trương Trọng Cảnh thì bị đày làm Thái thú ngoài Trường Sa, nhưng ông ấy đã trở thành một “Y gia chi thánh”. Quyển sách “ Thương Hàn luận” của ông đã cứu sống tính mạng của biết bao nhiêu người. Nếu nói “công ở thiên thu thì Trương Trọng Cảnh tuyệt đối xứng đáng. Y thuật của ông ta đạt đến trình độ nhất định. Còn Hoa Đà lưu lại cho chúng ta ngày hôm nay cũng chỉ là một khúc thiên cổ chi hám mà thôi. Nếu chính mình không còn là người của Cục Bảo vệ sức khỏe, mạo muội đến bệnh viện Nhân dân tỉnh chữa bệnh cho mẹ của Diệp Thanh Hạm, kết cục có thể nghĩ. Trong thời đại ngày nay, muốn làm một bác sĩ Tây y giỏi thì quả thật dễ dàng, nhưng muốn làm một bác sĩ Trung y giỏi thì thật sự là quá khó khăn. - Kỳ thật, nếu có thể tiến vào thể chế, có thể trị bệnh cứu người thì cứ coi như là một loại thể nghiệm đi. Tôi muốn mình có thể vươn thật xa. Diệp Thanh Hạm không thể hoàn toàn lý giải ý tứ của Tăng Nghị, nhưng cô không can thiệp vào quyết định của hắn, chỉ thản nhiên cười: - Vậy thì tôi xin chúc mừng anh từng bước được thăng chức. - Cam on! Tăng Nghị cười ha hả. - Tôi về sau sẽ không đến khách sạn Thanh Giang ca hát nữa. Diệp Thanh Hạm nói. - Sao vậy? Tăng Nghị hỏi. - Lúc trước ca hát là vì muốn kiếm tiền cho mẹ trị bệnh. Hiện tại mẹ của tôi bệnh đã khỏi, tôi sẽ không đi hát nữa. Đúng rồi, mẹ tôi khi xuất viện, bệnh viện còn trả lại không ít tiền, nói là giúp đỡ chúng tôi chữa bệnh, thay chúng tôi gánh vác bớt một phần chi phí. Diệp Thanh Hạm dùng tay vén cộng tác trên trán. Động tác tự nhiên của cô, trong phút chốc khiến cho Tăng Nghị không khỏi có một loại cảm giác tâm động: - Cảm ơn anh! Tăng Nghị cười lắc đầu: - Cảm ơn tôi làm gì. Hạng mục giúp đỡ đó cũng không phải do tôi làm. Những lời này cũng là giấu đầu hở đuôi. Nếu không phải nhờ hắn thì bệnh viện như thế nào lại giúp đỡ Diệp Thanh Hạm. - Tôi sẽ hát cho anh nghe một bài. Diệp Thanh Hạm đứng lên, trên mặt tràn đầy niềm vui. Cô hiện tại rất muốn hát, hát vì Tăng Nghị. Cô bước đến chỗ trung tâm của chợ đêm, giống như một con chim linh hoạt trên sân khấu. Lập tức một giọng hát trong vắt vang lên.