Huyện Nam Vận không có lớn, tổng cộng cũng không có mấy con đường. Xe chạy đến phía trước, chưa đến ba trăm mét thì gặp một tòa lầu ba tầng, chính là văn phòng làm việc của phòng Y tế huyện. Sau khi hàn huyên với một số Phó trưởng phòng, chánh văn phòng phòng Y tế huyện, mọi người tiến vào trong phòng họp. Trưởng phòng Vương Kim Đường lúc này mới lộ diện, vươn tay với Tiết Vũ Quý: - Trưởng phòng Tiết, cám ơn anh đã đưa đến cho phòng Y tế chúng tôi một vị cán bộ ưu tú. Tiết Vũ Quý lên tiếng: - Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là đồng chí Tăng Nghị. - Đồng chí Tăng Nghị tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Cậu đến phòng Y tế chúng tôi, phòng Y tế nhất định sẽ khai sáng tân cục diện. Vương Kim Đường năm nay bốn mươi tám tuổi, vóc người cao lớn, răng đen vàng do hút thuốc nhiều năm. Giọng nói ồm ồm, rất có khí thế. - Trưởng phòng Vương, tôi tin rằng, dưới sự dẫn dắt của anh, phòng Y tế chúng ta nhất định sẽ ngày càng thêm huy hoàng. Tăng Nghị khách khí. Hắn ở sở Y tế cũng lâu nên cũng học được mấy lời nói này. Vương Kim Đường kinh ngạc nhìn Tăng Nghị. Tiểu tử này quả thật không đơn giản. Nói chuyện rất cẩn thận. Chỉ mong hắn về sau cũng biết điều như vậy. Cán bộ trung tầng phòng Y tế huyện toàn bộ đều trình diện. - Các đồng chí, hiện tại mời đồng chí Tiết Vũ Quý của ban Tổ chức cán bộ đọc quyết định bổ nhiệm. Vương Kim Đường vỗ tay đầu tiên, mặt không chút thay đổi ngồi một chỗ. Tiết Vũ Quý sắc mặt nghiêm túc đọc quyết định bổ nhiệm. Đơn giản chỉ nói vài câu, chỉ là mong đợi Tăng Nghị có thể ở phòng Y tế làm ra thành tích. Buổi nói chuyện đến đây chấm dứt. Dựa theo quy trình, sau đó sẽ đến lượt Tăng Nghị nói chuyện. Ai ngờ lúc này điện thoại của Tiết Vũ Quý lại vang lên. Sau khi nghe xong điện thoại, Tiết Vũ Quý áy náy nói: - Đồng chí Tăng Nghị, thật sự là xin lỗi. Cơ quan có việc gấp, cần tôi trở về xử lý. Tiệc đón cậu tôi sẽ không tham gia. Nói xong, Tiết Vũ Quý vội vàng đi. Lần này, mọi người nhìn Tăng Nghị với ánh mắt kỳ quái. Người đến nhậm chức và người ban Tổ chức cán bộ phái tới tuyên bố bổ nhiệm cấp bậc phải tương ứng với nhau. Trưởng ban Tổ chức cán bộ đích thân đến tuyên bố có thể cùng một Trưởng phòng trình diện giống nhau sao? Mà hiện tại, Trưởng phòng sau khi tuyên bố bổ nhiệm thì liền khẩn trương rời khỏi, ngay cả tiệc mừng cũng không tham gia. Điều này truyền đạt ra ý tứ thật là sâu xa. Tiến bước Tiết Vũ Quý, Vương Kim Đường và một số Phó trưởng phòng đều chắp tay sau lưng trở về văn phòng của mình, bỏ lại Tăng Nghị nơi đó. Bài nói chuyện nhậm chức của hắn chỉ sợ là không còn tiến hành được nữa. Chánh văn phòng Cao Vạn Tường lúc này tiến lên hỏi: - Phó trưởng phòng Tăng, anh xem.... - Tan họp! Tăng Nghị khoát tay áo, trong bụng thầm nhủ xui xẻo. Ngày đầu tiên mình nhậm chức liền đụng phải không khí lạnh lùng thế này. Tiết Vũ Quý thật sự là hại người rất nặng. Cao Vạn Tường đến phòng họp, tuyên bố tan họp. Sau đó bước đến trước mặt Tăng Nghị: - Phó trưởng phòng Tăng, văn phòng của cậu là phòng số 309. Đây là chìa khóa. Tôi muốn ở lại phòng họp cùng mọi người thu dọn, nên không đi cùng cậu được. Trên cửa phòng đều có số nên rất dễ tìm. Tăng Nghị bước chân lên lầu ba, tìm được phòng 309. Vừa mở cửa hắn đã giật mình kinh hãi. Đây mà là văn phòng à? Tất cả đều loạn cả lên. Bàn ghế, tủ tất cả đều có nhưng ở trên bám đầy tro bụi. Trần nhà có một cái quạt trần, nhưng chỉ còn một cánh. Trên sàn nhà thì ném đầy phế phẩm báo chí, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Tăng Nghị liền cảm thấy không thích hợp. Nếu như Tiết Vũ Quý nửa đường bỏ về thì người của Sở Y tế cũng không dám làm như vậy đối với mình. Đây mà là văn phòng của Phó trưởng phòng thường trực? Đây là uy thế phủ đầu à? Có người cố ý muốn mình phải khó chịu. Về phần là ai thì không cần nghĩ cũng biết. Nếu không có Trưởng phòng Vương Kim Đường bày mưu đặt kế, Cao Vạn Tường chỉ là một cán sự nho nhỏ, làm sao dám làm mất mặt Phó trưởng phòng trường trực như vậy. Tăng Nghị cười khổ một tiếng. Không thể nào so sánh với sở Y tế được. Ở đó, các trưởng phòng nhìn thấy hắn cũng phải khách khi một tiếng. Thôi đi, cứ tạm thời nắm rõ tình huống. Sau đó thu thập tên Cao Vạn Tường khốn kiếp cũng không muộn. - Chánh văn phòng Cao! Tăng Nghị đứng ngoài hành lang hô một tiếng. Một lát sau, Cao Vạn Tường chạy đến: - Phó trưởng phòng Tăng, anh có gì chỉ bảo? - Anh hãy nhìn văn phòng chuẩn bị cho tôi đây. Đây là văn phòng dành cho tôi làm việc sao? Tăng Nghị sa sầm nét mặt: - Nếu không thì hai ta đổi chỗ, anh tới chỗ này làm việc? Cao Vạn Tường vừa thấy thì liên tục xin lỗi: - Phó trưởng phòng Tăng, thật sự là ngại quá. Căn phòng này đã lâu rồi không có ai dùng. Tôi nhớ rõ lúc ấy đã quét tước cần thận lắm mà. Hôm nay tôi còn đặc biệt chỉ đạo mọi người dọn dẹp. Ai biết được bọn họ lại chưa làm. Tôi sẽ gọi người đến đây dọn dẹp ngay lập tức. Cao Vạn Tường đứng ở hành lang hộ mất tiếng, nhưng vẫn không thấy có ai lên. Cao Vạn Tường vội chạy xuống, lát nữa mang theo một cái cây lau nhà: - Mọi người trong văn phòng đều ra ngoài làm việc. Tôi tự mình thu dọn phòng của Phó trưởng phòng Tăng trước. Sau đó sẽ thu dọn phòng họp sau. Cao Vạn Tường ngoài miệng thì nói, nhưng bàn chân cũng chẳng thèm nhúc nhích. Y chờ Tăng Nghị khách khí vài câu thì sẽ ném cây lau nhà ra đó, bỏ chạy lấy người ngay. Nhưng đợi cả nửa ngày, chỉ thấy Tăng Nghị đứng khoanh tay, căn bản chẳng có ý tứ khách khí với y. Y lúc này mới bước vào phòng 309, trong lòng thầm mắng mấy tên cán sự dưới lầu. Gian phòng này không khiếp như vậy, chẳng lẽ để bố mày tự làm? Chẳng phải là mệt chết khiếp đi được sao? - Thật vất vả cho Chánh văn phòng Cao quá. Tăng Nghị cười lạnh: - Tôi đi dạo xung quanh cơ quan một chút, tìm hiểu hoàn cảnh. Sau khi thu dọn phòng xong, anh báo lại tôi một tiếng. Cao Vạn Tường trợn tròn mắt. Tăng Nghị không ngờ bắt tay thu dọn cùng cũng không. Nhìn trong phòng đầy rác rưởi, y khóc không thành tiếng, thầm nhủ thật là xui xẻo. Tự mình mang tảng đá đập chân của mình. Hơn hai tiếng đồng hồ, Cao Vạn Tường mới thu dọn xong văn phòng làm việc của Tăng Nghị. Y xuống dưới lầu tìm Tăng Nghị, trên trán đổ đầy mồ hôi: - Phó trưởng phòng Tăng, phòng làm việc của anh tôi đã thu dọn xong. Quạt cũng đổi cái mới. Anh cố gắng làm việc, vài ngày nữa tôi cho người lắp điều hòa cho anh. Tăng Nghị gật đầu: - Vất và cho Chánh văn phòng Cao rồi. Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến Cao Vạn Tường, nhấc chân bước lên trên lầu. Đến giờ cơm trưa, Tăng Nghị vừa bước vào văn phòng, Vương Kim Đường liền chắp tay sau lưng đi tới, gõ cửa văn phòng 309 hỏi: - Tiểu Tăng, văn phòng có hài lòng hay không? Tăng Nghị đứng lên: - Cám ơn Trưởng phòng Vương đã quan tâm. - Hài lòng là tốt rồi! Vương Kim Đường cũng không bước vào, đứng ngoài cửa, nâng đồng hồ lên coi: - Đã đến giờ cơm trưa rồi đấy. Tăng Nghị còn tưởng Vương Kim Đường đến gọi mình đi ăn cơm. Dựa theo lệ thường, quan mới nhận chức, đơn vị phải tổ chức tiệc đón gió. Huống chi Tăng Nghị còn là Phó trưởng phòng thường trực. Tăng Nghị liền theo bản năng từ sau bàn đi ra, đang muốn khách khí hai câu thì ai ngờ Vương Kim Đường lại cười ha hả: - Vậy thì cơ quan giao lại cho Tiểu Tăng. Trưa nay tôi còn có một bữa tiệc, vậy xin đi trước một bước. Lần này là đánh vào mặt Tăng Nghị không nhẹ. Tiệc đón gió còn không có, anh đây là có ý tứ gì? Đánh người vẽ mặt sao? Tăng Nghi tâm trạng lúc này vẫn giữ bình tĩnh nhưng vẫn không kìm được có chút tức giận. Ngày đầu tiên mình nhậm chức, trước kia không thì không oán với anh, anh không chào đón tôi thì cũng không đến mức khinh người quá đáng như vậy. - Chiều này chúng ta tổ chức một cuộc họp phân công công tác một chút. Vương Kim Đường sau khi nói những lời này thì chắp tay sau lưng đi xuống lầu. Rất nhanh dưới lầu truyền đến động cơ ô tô, sau đó rầm rầm chạy đi. Tăng Nghị cũng không rõ, chính mình rốt cuộc vì sao lại đắc tội với vị Trưởng phòng Vương này. Chính mình vừa mới nhậm chức, ngay cả công việc vẫn còn chưa phân công, căn bản là chưa đụng chạm gì. Hơn nữa, Tăng Nghị cũng không phải là một Trưởng phòng Y tế có thể nắm quyền lực trong tay. Lần này xuống dưới, nếu muốn tiến nhập vào thể chế, thì phải lợi dụng ưu thế làm nên những chuyện thật sự. Nếu không rõ thì Tăng Nghị đơn giản cũng không thèm nghĩ nữa. Mặc kệ Vương Kim Đường nghĩ như thế nào, tự mình biết mục đích mình tới Nam Vẫn là được. Cất bước xuống lầu, Tăng Nghị phát hiện phòng Y tế huyện lúc này đã trống không. Huyện Nam Vân không lớn, cho nên khi đến thời điểm ăn cơm, tất cả mọi người đều đạp xe về nhà. Trên đường cái đi vài bước, Tăng Nghị bước vào một tiệm cơm tên là “Lưu Lão Tam”. Tiệm cơm do hai vợ chồng mở ra. Lưu Lão Tam bộ dạng khoảng năm mươi tuổi, tóc húi cua, nhìn Tăng Nghị bước vào thì liền hỏi: - Cậu ăn cái gì? - Mau mang những món ăn đặc biệt của tiệm đến đây, cộng thêm một phần cơm. Tăng Nghị ngồi xuống, phát hiện quán cơm tuy nhỏ, nhưng lại khá sạch sẽ. Trên tường không có bất luận một vật trang trí nào, chi treo đầy giấy phép chứng nhận kinh doanh, chứng nhận vệ sinh. Một lát sau, một cô gái xinh đẹp khoảng mười bảy mười tám tuổi bưng đồ ăn ra, đặt trên bàn Tăng Nghị, đỏ mặt lên rồi bước vào trong bếp. - Con gái tôi đấy, năm nay vừa mới thi đậu vào đại học ở Vinh Thành. Lưu Lão Tam mặc tạp dề màu trắng, xoa xoa tay. Nhắc đến con gái của mình, trên mặt ông tràn đầy tự hào: - Mau nếm thử tay nghề của tôi. Tất cả đều dùng thực phẩm trên núi để làm, sạch xanh bảo vệ môi trường. Tăng Nghị mim cười. Sạch xanh còn có thể nói được, như thế nào lại còn bảo vệ môi trường. Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào miệng. Miếng thịt có độ co giãn, hơn nữa lại có một mùi vị rất độc đáo. Tăng Nghị nói: - Đây là thịt lợn rừng. Lưu Lão Tam vươn ngón tay cái: - Cậu thực là biết thưởng thức. Nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn là từ thành phố lớn tới. Là từ Vinh Thành sao? Tăng Nghị gật đầu: - Chính là từ Vinh Thành tới. Sau này cháu sẽ ở Nam Vận một thời gian. Lưu Lão Tam có chút hưng phấn, nói với vợ: - Được, mau mang một phần thịt khô đến đây. Xong rồi, ông ta nói với Tăng Nghị: - Đây là thịt khô do tôi tự làm. Không tính tiền, tôi mời cậu. Tăng Nghị trong lòng buồn cười. Tiệc đón gió của hắn không ngờ lại là do một chủ tiệm cơm mời. - Không cần đâu ạ! - Chú em! Lưu Lão Tam ngồi lại gần: - Hỏi câu chuyện này chút. Nếu như đến trường đại học Vinh Thành báo danh thì nên mang theo những gì? Chăn màn...? Ngồi xe lửa hay là đi bằng cái gì? - Trên thư thông báo trúng tuyển hắn đã có viết, tiền học phí bao gồm luôn cả chi phí cho chăn đệm thì không cần mang theo những thứ đó. Chỉ mang theo chút đồ dùng hàng ngày là được rồi. Ngồi xe lửa thì cũng được. Đến nhà ga, sẽ có địa điểm đón tân sinh viên do nhà trường thiết lập. Khi nào em ấy đến đó thì có người sẽ dân em ấy đến trường. Tăng Nghị cũng đã từng học qua trường đại học lớn, nên với những điểm này rất rõ ràng: - Nhất định phải đến địa điểm tiếp đón, không cần tùy tiện nghe theo lời người khác. Lưu Lão Tam khẩn trương gật đầu, miệng lẩm bẩm nhắc lại, ghi nhớ những lời Tăng Nghị nói. Sau đó lại hỏi những vấn đề khác. Ví dụ như sinh hoạt phí có đắt đỏ không, báo danh thì cần phải chú ý những gì, có cần mang biếu thầy cô đặc sản của địa phương. Sau khi cơm nước xong, Lưu Lão Tam sống chết cũng không chịu thu tiền thịt khô. Tăng Nghị cảm thấy rất ngại. - Cháu thấy không còn mấy ngày nữa là đến ngày báo danh. Vậy cháu cho chú số điện thoại. Khi nào đến Vinh Thành mà không tìm được đường thì cứ gọi điện thoại, nói tên của cháu là được rồi. Cháu tên là Tăng Nghị. Lưu Lão Tam lấy ra giấy bút ghi lại, liên tục nói: - Chú em, chú thật sự là người rất tốt bụng.