Hoàng Quốc Thanh oán hận nhìn chằm chằm Tăng Nghị, trong bụng thầm nhủ, khẳng định là muốn chiếm lấy căn phòng rồi. Tăng Nghị lấy ra cái chìa khóa, tiến lên hai bước, đứng trước mặt Hoàng Quốc Thanh, trầm giọng nói: - Chuyện của anh tôi đã nghe Chánh văn phòng Cao nói qua. Anh cũng đừng oán Chánh văn phòng Cao. Ở văn phòng này cũng còn rất nhiều đồng chí đang chờ phân nhà. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chánh văn phòng Cao rất khó xử. Anh ấy cũng không dễ dàng phân nhà đầu. Ngày hôm qua, anh ấy bảo căn nhà đó là chờ cho anh kết hôn sẽ phân. Tôi liền tự chủ trương mang chìa khóa phòng lại đây. Nói xong, Tăng Nghị liền đặt chìa khóa vào trong tay Hoàng Quốc Thanh nói: - Hôm nay tính cho anh một niềm vui bất ngờ, nhưng không nghĩ tới anh lại cho rằng tôi trục lợi. Sau khi kết hôn, giải quyết chuyện cá nhân thì hãy tinh lực vào công tác, đừng phụ lòng chờ mong của các lãnh đạo đối với anh. Hoàng Quốc Thanh liền yên lặng, vẻ mặt không thể tin nổi. Từ hành lang truyền đến cao thấp tiếng nghị luận: - Tiểu tử Hoàng Quốc Thanh này quả thật là may mắn. Phó trưởng phòng Tăng mới đây đã giải quyết hôn phòng cho anh ta. Hoàng Quốc Thanh có ngốc cũng hiểu được chuyện gì xảy ra. Y ôm lấy cánh tay Tăng Nghị, cảm động đến rơi nước mắt: - Cám ơn, cám ơn Phó trưởng phòng Tăng đã quan tâm đến tôi, tôi.... Hoàng Quốc Thanh thanh âm nghẹn ngào, đến không nói ra lời. Y hiện tại hối hận vô cùng. Chính mình đúng là không phải, người ta đã vì chuyện kết hôn của mình mà lao lực, trao lại phòng ở cho mình. Vậy mà mình không ngờ chạy đến đây cãi lộn ngay trước văn phòng làm việc của người ta. Trước mặt nhiều đồng nghiệp như vậy mà gây cho Phó trưởng phòng Tăng sự khó chịu vô cùng. - Phó trưởng phòng Tăng, tôi hiểu lầm anh rồi. Anh hãy xử phạt tôi đi. Hoàng Quốc Thanh áy náy nắm lấy tay Tăng Nghị: - Anh nếu không xử phạt tôi thì tôi trong lòng cảm thấy khó chịu lắm. - Tôi đương nhiên là phải xử phạt anh. Tăng Nghị lập tức nghiêm mặt: -Ỷ vào việc mình có công lao mà cái đuôi liền vểnh lên trời, giơ tay muốn cái này cái nọ. Anh chính là dùng thái độ như vậy mà xử lý công việc sao? Anh hãy nhìn xung quanh đi, cơ quan có biết bao nhiêu đồng chí không có công cũng có lao. Như thế nào lại chi ủy khuất một mình anh? Tôi là Phó trưởng phòng mới đến, hiện tại cũng chưa có phòng ở, có phải hay không tôi cũng nên đi tìm lãnh đạo để lý luận? Hoàng Quốc Thanh hổ thẹn vô cùng. Y lau nước mắt nói: - Phó trưởng phòng Tăng, anh phê bình rất đúng. Tôi sai rồi. Thái độ của tôi có vấn đề. Sau này tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa. - Niệm tình anh vi phạm lần đầu, lần này chi phê bình miệng, lần sau tái phạm, nếu Chánh văn phòng Cao không xử phạt anh thì tôi cũng xử phạt anh. Cao Vạn Tường bên cạnh giật mình một cái. Tuy rằng Tăng Nghị không biết như thế nào lại biết được tình huống của Hoàng Quốc Thanh nhưng y biết lời này của Tăng Nghị chính là cảnh cáo mình. - Chánh văn phòng Cao, tài liệu sự vụ của cơ quan đã chỉnh sửa lại chưa? Tăng Nghị lạnh lùng nhìn Cao Vạn Tường: - Mau chỉnh sửa lại xong thì mang đến cho tôi. Tôi muốn làm quen tình huống cơ quan một chút. Tăng Nghị những lời cuối cùng nhấn mạnh, Cao Vạn Tường trên trán vã mồ hôi lạnh, vội vàng nói: - Tốt lắm, tốt lắm. sáng nay tôi nói sẽ mang đến cho anh, nhưng lại bị việc của Hoàng Quốc Thanh ngăn lại. Phó trưởng phòng Tăng, tôi sẽ đi lấy ngay. Tăng Nghị không phản ứng, quay người bước vào văn phòng của mình. - Tan mau! Cao Vạn Tường nhiều ít có chút hổn hển: - Không ai làm việc hết sao? Sau khi nhận thức thủ đoạn của Tăng Nghị, Cao Vạn Tường không dám chậm trễ, rất nhanh mang tài liệu đặt lên trên bàn làm việc của Tăng Nghị: - Phó trưởng phòng Tăng, đây là toàn bộ tình huống của cơ quan chúng ta. Có cần gì cần bổ sung thì anh cứ bảo tôi, tôi sẽ làm ngay. Tăng Nghị cầm lấy một phần báo chí, cũng không thèm để ý đến Cao Vạn Tường. Bước ra cửa, Cao Vạn Tường lau mồ hôi lạnh, trong bụng thầm nhủ vị Phó trưởng phòng này quả thật có chút khó đối phó. Chính mình lao lực bày bố như vậy, lại bị người ta lật tẩy. Nhìn bộ dạng của Hoàng Quốc Thanh, y hiện tại đã xem Tăng Nghị là ân nhân. Thật sự là thất sách. Không nghĩ tới Tăng Nghị nhanh như vậy tô một màu hồng cho mình. Về sau Hoàng Quốc Thanh sẽ trở thành mật báo, chính mình muốn đối phó với Tăng Nghị thì cũng không còn dễ dàng. Cao Vạn Tường cũng không vội đi xuống lầu, trực tiếp đến văn phòng Vương Kim Đường. Tăng Nghị ngồi xem tài liệu một ngày, đầu óc có chút choáng váng, liền bước ra khỏi tòa nhà làm việc, chuẩn bị ra về. Bên cạnh có một người bước đến, đứng trước mặt Tăng Nghị, cung kính nói: - Phó trưởng phòng Tăng, tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm để xin lỗi. Chuyện hôm nay tôi thật sự rất hối hận. Tăng Nghị vừa nhìn thì thấy là Hoàng Quốc Thanh, liền nói: - Chuyện đã trôi qua rồi, còn để tâm làm gì? Hoàng Quốc Thanh cũng rất thành khẩn: - Phó trưởng phòng Tăng, tôi thật sự cảm thấy rất áy náy. Anh hãy cho tôi một cơ hội xin lỗi. Bằng không thì tôi cả đời này sẽ không yên. Tăng Nghị cũng muốn từ miệng Hoàng Quốc Thanh hiểu biết tình huống, ít nhất biết rõ Cao Vạn Tường vì sao lại thù hận mình: - Tôi đã đặt chỗ rồi. Anh nếu chưa ăn cơm chiều thì cùng nhau đi ăn. Tăng Nghị từ miệng của Hoàng Quốc Thanh biết được không ít tình huống của phòng Y tế huyện. Rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề. Vấn đề chính là ở cấp bậc trưởng phòng của mình. Phòng Y tế huyện thuộc loại nha môn lạnh. Văn hóa- giáo dục- y tế gần như trong quan trường là một đại danh từ không có địa vị. Vương Kim Đường tuy là Trưởng phòng phòng Y tế huyện, nhưng cấp bậc chỉ là trưởng phòng. Tăng Nghị là một Phó trưởng phòng, nhưng lại cùng cấp bậc. Việc này phạm vào kiêng kỵ. Một ngọn núi không thể có hai con hổ. Hai cấp trưởng phòng, dù sao cũng phải phân ra ai mạnh ai yếu. Vương Kim Đường tất nhiên là thừa dịp Tăng Nghị còn chưa sống yên ổn, hết sức hung hăng chèn ép, khiến Tăng Nghị không thể uy hiếp địa vị của mình, ở cơ quan tạo ra khí thế cho mình. Tăng Nghị sau khi hiểu xong thì cảm thấy rất buồn cười. Cấp bậc của mình là sở Y tế quy định sẵn. Ở cơ quan tỉnh, tùy tiện bước vào một cái, bên trong cũng ngồi đầy ắp các cán bộ cấp cục, miễn bàn đến cán bộ cấp phòng. Ai biết đến cơ sở, cấp phòng cũng trở thành đối tượng bị người khác ghen ghét. Tranh đoạt quyền thế, Tăng Nghị không thích mà cũng không am hiểu. Hắn không nghĩ mình sẽ lâm vào trận chiến quyền lực. Ngày hôm qua hắn tặng phòng ở cho Hoàng Quốc Thanh, cũng là xuất phát từ suy xét, chính mình đến Nam Vân là làm việc, chứ không phải cùng Vương Kim Đường phân thắng bại. Ngồi trong phòng làm việc ngẫm nghĩ một chút, Tăng Nghị liền gọi cho Cao Vạn Tường: - Chánh văn phòng Cao, anh hãy an bài một chút, tôi muốn đi dạo, làm quen tình huống. Cao Vạn Tường lập tức đề nghị: - Nếu không thì đến trạm y tế xã xem qua đi. - Chuyện này anh cứ định. Định xong rồi nói cho tôi biết. Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại. Hắn thật sự ngồi trong phòng không nổi nữa. Đối với thủ đoạn của Vương Kim Đường và Cao Vạn Tường, hắn cũng không muốn tốn tinh lực theo chân bọn họ. Hắn chuẩn bị đi ra ngoài, tìm việc thật sự mà làm. Rất nhanh, điện thoại của Cao Vạn Tường gọi đến: - Phó trưởng phòng Tăng, tất cả đều an bài xong hết rồi. Bốn mươi phút nữa sẽ xuất phát. Trạm thứ nhất chính là trạm y tế vùng ngoại ô. Tăng Nghị nhìn đồng hồ: - Biết rồi. - Vậy thì anh hãy xem ai thích hợp để đi cùng? Cao Vạn Tường thử thăm dò ý tứ của Tăng Nghị: - Nếu không thì bảo Tiểu Hoàng đi cùng. Anh ta rất quen thuộc tình huống ở dưới. Tăng Nghị cũng không muốn tốn hơi nói nhiều với Cao Vạn Tường, trực tiếp định xuống dưới: - Vậy thì gọi Tiểu Hoàng đi. Chưa đến bốn mươi phút, Hoàng Quốc Thanh liền gõ cửa phòng Tăng Nghị: - Phó trưởng phòng Tăng, đã đến giờ, xe đang chờ ở dưới. Tăng Nghị đứng lên, chuẩn bị một bình nước rồi đi ra. Hoàng Quốc Thanh liền tiến lên cầm lấy cái bình trong tay Tăng Nghị, liên tiếp nói: - Tôi mang cho tôi mang cho. Ngày hôm qua Tăng Nghị đã giải quyết chuyện phòng ở cho Hoàng Quốc Thanh, y hiện tại rất tôn trọng Tăng Nghị. Đi xuống dưới lầu, một chiếc xe đang đợi sẵn. Hoàng Quốc Thanh lập tức mở cửa xe, dùng một bàn tay che ánh mặt trời. Bình thường khi Vương Kim Đường đi ra ngoài, Cao Vạn Tường cũng hay làm như thế. Hoàng Quốc Thanh hôm nay cũng học theo. Tăng Nghị nhấc chân muốn lên xe thì Cao Vạn Tường từ trên lầu chạy xuống, cao giọng hộ: - Phó trưởng phòng Tăng Tăng, Phó trưởng phòng Tăng. Cao Vạn Tường chạy chậm lại nói: - Phó trưởng phòng Tăng, có việc cần anh cho ý kiến. - Chánh văn phòng Cao cứ nói. Tăng Nghị nhìn Cao Vạn Tường. - Vừa mới nhận được thông báo của huyện. Nửa tiếng sau, Chủ tịch huyện muốn mời dự họp một hội nghị rất quan trọng, yêu cầu tất cả các nhân vật số một của các phòng phải tham gia. Tăng Nghị nhíu mày. Lời này của Cao Vạn Tường không phải có hàm ý khác sao. Muốn châm chọc tôi không phải là nhân vật số một. Vậy sao anh không đi báo cáo với Vương Kim Đường, mà báo cáo với tôi làm gì. Cao Vạn Tường nét mặt xin lỗi: - Phó trưởng phòng Tăng, xe số một của cơ quan hôm nay phải đưa đi bảo dưỡng. Các xe khác đều có nhiệm vụ, cũng chưa về. Đều do tôi an bài không tốt, không có phòng ngừa chu đáo. Ở huyện có một hội nghị khẩn cấp, liền đem mọi việc tôi an bài đảo lộn hết. Tăng Nghị sắc mặt lập tức chìm xuống. Hắn đã hiểu được, Cao Vạn Tường muốn mình đem xe trả lại. Hoàng Quốc Thanh bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt giận dữ. Vừa ngồi anh ta ở trong văn phòng, nhìn thấy Cao Vạn Tường điều hết xe ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, không nghĩ tới là cố ý làm khó Phó trưởng phòng Tăng.