- Thời gian còn lại vài ngày nữa, chúng ta sẽ còn có cơ hội.
Tăng Nghị nói:
- Cá nhân tôi tin rằng sự là do con người làm ra. Không đến phút cuối cùng thì tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc. Nhưng cho dù đến phút cuối cùng, tôi càng sẽ không từ bỏ.
Lý Thuận Long và Vương Húc Dân nhìn Tăng Nghị, không nói cái gì. Bọn họ mấy ngày nay không có mặt tại gian hàng triển lãm nên không có tư cách nói Tăng Nghị. Tuy nhiên trong lòng của bọn họ đều cảm thấy lời này của Tăng Nghị chỉ là hót như khướu. Nhưng tham gia triển lãm là phải có thành tích, không thể nói gì thì nói.
Yến Dung nhíu mày lại, đối với Tăng Nghị lại càng coi thường. Kiểu này ai nói cũng được, mấu chốt là phải giải quyết đến đâu.
Khang Đức Lai gật đầu:
- Tiểu Tăng có thể dùng thái độ này để giải quyết công việc thì thật là tốt. Lúc này tình huống tuy rằng không quá lạc quan, nhưng chúng ta cũng nên tin tưởng, càng tập trung vào công tác bên trong.
Khang Đức Lai tuy nói lời này nhưng chính bản thân ông ta cũng không tin. Tình huống lúc này làm sao mà lạc quan được. Quả thực là không ổn.
Nói xong câu này, Khang Đức Lai liền tuyên bố tan họp:
- Hôm nay cứ như vậy đi. Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, tịnh dưỡng tinh thần thì mới có khả năng làm tốt công tác.
Ngày thứ mười một của cuộc triển lãm, năm thành viên của Nam Vân đều ra trận. Nhưng vẫn không có thu hoạch như trước. Lúc lên xe bus, các thành viên của huyện khác lại càng thêm chế nhạo. Ngoại trừ Tăng Nghị thì bốn người còn lại sắc mặt đều sa sầm.
Khang Đức Lai xuống xe, cơm chiều cũng không ăn, trực tiếp về lại phòng ngủ, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
Buổi sáng ngày thứ mười hai, Tăng Nghị mang theo hòm y. Khi đến gian hàng triển lãm, hắn xin phép Khang Đức Lai:
- Trưởng ban Khang, tôi có chút việc cần đi nửa ngày.
Khang Đức Lai thoạt nhìn tâm trạng không được tốt, phất tay nói:
- Đi đi, nhưng nhớ về sớm.
- Tiểu Yến, tôi muốn cô ấy đi cùng. Tiếng Anh của cô ấy rất tốt.
Tăng Nghị lại nói.
Khang Đức Lai thở dài:
- Ừ, hai người ra ngoài dạo một vòng, nơi này có tôi coi được rồi.
Yến Dung sắc mặt lạnh như băng. Quả nhiên là chỉ biết nói ngoài miệng. Hôm trước còn hiên ngang lẫm liệt nói mình phải kiên trì đến cùng, lúc này mới được có một ngày đã lâm trận bỏ chạy. Cô nói:
- Tôi còn có công việc phải làm, Phó trưởng Phòng Tăng đi một mình đi.
Tăng Nghị nói:
- Tôi hôm nay ra ngoài cùng là vì hạng mục này, nên tôi cần người giúp đỡ.
Khang Đức Lai nói:
- Mọi người ngàn dặm xa xôi đến đây đều là vì công việc. Nếu Tiểu Tăng cần hỗ trợ thì Tiểu Yến cùng đừng nên từ chối. Cùng với Tiểu Tăng đi một chuyến đi.
Yến Dung trong lòng tuy cảm thấy mất hứng, nhưng Tăng Nghị dùng công việc để ngụy trang thì cô cũng không tiện từ chối. Cô lần này được phân công chính là phối hợp công tác với những người khác, lập tức liền đi thu thập một số đồ dùng rồi đi theo Tăng Nghị.
- Anh rốt cuộc muốn đi đâu?
Yến Dung trong lòng tức giận, ngay cả chữ Phó trưởng Phòng Tăng cũng lười nói.
- Khi tới rồi cô sẽ biết.
Tăng Nghị giơ tay ra ngăn một chiếc xe, sau khi cùng với Yến Dung ngồi vào rồi thì mới nói:
- Đến Điện Buckingham.
Yến Dung thiếu chút nữa là đẩy cửa xe bước xuống. Nói là phải đi làm việc, kết quả lại đến điện Buckingham. Đây không phải là đi du ngoạn sao? Điện Buckingham là cung điện của Nữ hoàng nước Anh, hàng năm chỉ mở cửa có hai tháng, phục vụ các đối tượng có nhu cầu tham quan. Nhưng hiện tại lại không phải là thời gian mở cửa. Mấy ngày hôm trước, đám người Khang Đức Lai cũng đến đây tham quan nhưng chỉ ở bên ngoài điện, chụp ảnh các bảo vệ bên ngoài hoàng gia.
- Hiện tại đến điện Buckingham sẽ có cơ hội gặp nữ hoàng không?
Tăng Nghị hỏi.
Lái xe taxi của nước Anh so với trong nước cũng chẳng có gì khác nhau. Anh ta nói:
- Nữ hoàng bị bệnh, giới truyền thông nói rằng hiện tại bà ấy đang ở vùng ngoại ô. Hai người đến điện Buckingham, khẳng định là không gặp được.
- Thế thì nghi thức duyệt binh vài ngày nữa nữ hoàng có thể tham gia không?
Tăng Nghị lại hỏi.
Lái xe cảm thấy hứng thú:
- Tôi cá trăm bảng Anh, đánh cuộc nữ hoàng sẽ không tham dự.
Yến Dung cảm thấy mơ hồ, nghe Tăng Nghị nói chuyện phiếm với lái xe lưu loát vô cùng, không hề có chướng ngại gì cả. Trình độ tiếng Anh của hắn có thể giao lưu một cách trôi chảy, lại lấy cớ tiếng Anh của mình tốt mà kéo mình đi. Yến Dung lạnh lùng ngồi một chỗ, không thèm để ý đến Tăng Nghị. Chỉ cần đến nơi, Tăng Nghị nói là đi du lịch thì chính mình sẽ quay về ngay. Điện Buckingham có gì đẹp chính mình đã sớm biết.
Trong khoảng thời gian này, đề tài mà người dân Anh nói nhiều nhất chính là Nữ hoàng nước Anh có thể tham gia nghi thức duyệt binh hàng năm hay không. Từ lúc Nữ hoàng đăng cơ đến nay, hàng năm tới ngày sinh nhật của bà, Hoàng gia sẽ cử hành nghi thức duyệt binh. Ngoại trừ có một năm xảy ra sự kiện công nhân bãi công nên không có cử hành. Còn lại thì năm nào cũng theo đúng thời gian.
Hiện tại, Nữ hoàng nước Anh tuổi rất thọ. Sang năm chính là lễ kỷ niệm sáu mươi năm trị vì của bà. Toàn bộ người dân nước Anh đều trông mong ngày trọng đại này. Trước đó sẽ có một nghi thức thụ huân rất quan trọng, nhưng bởi vì Nữ hoàng phát bệnh nên phải hủy bỏ. Cho nên hiện tại mọi người đều đoán lễ duyệt binh năm nay của Hoàng gia sẽ không thể cử hành đúng hạn.
Không riêng gì người dân Anh quốc mà người dân của quốc gia khác cũng đoán như vậy. Tăng Nghị hôm qua đọc được tờ báo, hiện tại có rất nhiều công ty cá độ nhằm vào chuyện này, đánh cuộc xem nghi thức duyệt binh có thể được cử hành hay không với tỷ lệ 1:3,5; đánh cuộc Nữ hoàng sang năm có thể tổ chức lễ mừng sáu mươi năm đăng cơ của mình hay không với tỷ lệ là 1:31.
Tỷ lệ càng cao thì đồng nghĩa với việc sự kiện phát sinh xác suất càng thấp. Có thể thấy được người dân nước Anh cũng không xem trọng tình hình sức khỏe của Nữ hoàng. Bọn họ cho rằng Nữ hoàng cho dù có chống đỡ được năm nay, nhưng tuyệt sẽ không chống đỡ được sang năm.
Chiếc xe chạy tới quảng trường trước điện Buckingham. Từ xa có thể nhìn thấy lá cờ của nước Anh tung bay trên nóc điện, chứng tỏ lúc này Nữ hoàng không có ở trong cung. Nếu Nữ hoàng ở trong cung thì phía trên điện sẽ treo lá cờ vương thất.
Sau khi xuống xe, Tăng Nghị nói với tài xế:
- Tôi nhờ anh đặt cược năm trăm bảng Anh, cược Nữ hoàng có thể tham gia nghi thức duyệt binh năm nay.
Lái xe nhún vai:
- Thế à? Anh bạn, anh có tin tức gì sao?
Tăng Nghị cười lắc đầu:
- Tôi không có bất cứ một tin tức nào. Tuy nhiên, anh cứ theo như lời tôi nói, nhất định có thể kiếm được một khoản tiền lời.
Lái xe ánh mắt sáng ngời, truy hỏi:
- Đây là lời tiên đoán? Anh là nhà tiên tri của Trung Quốc à?
Tăng Nghị cũng không giải thích, đẩy cửa bước xuống xe, giao hòm y của mình cho Yến Dung, nói:
- Hiện tại cô chính là trợ thủ của thôi. Cô không cần nói gì, chỉ cần mang theo cái thùng đứng bên cạnh tôi là được.
Nói xong, Tăng Nghị chắp tay sau lưng bước đi, thong thả bước tới điện Buckingham.
Yến Dung nhìn theo bóng dáng của Tăng Nghị, hận không thể quăng đi cái hòm gỗ này của Tăng Nghị. Đã đi ra ngoài du ngoạn, không ngờ còn tìm người mang hành lý giúp. Phó trưởng Phòng Tăng phòng Y tế thật sự là cái giá quá lớn.
Yến Dung phát hiện cái thùng có chút nặng thì trong lòng lại càng hận Tăng Nghị. Người này không có cái gì là không đáng giận. Hơn nữa lại chẳng có phong độ của một thân sĩ gì cả, không ngờ lại bắt một cô gái xinh đẹp mang cái thùng nặng đến như vậy.
Thấy Tăng Nghị xuyên qua pho tượng, trực tiếp đến cửa chính phía nam điện Buckingham, Yến Dung trên mặt lộ ra một bộ mặt tươi cười chuẩn bị xem náo nhiệt. Vị Phó trưởng phòng đến từ nông thôn này cứ tưởng rằng điện Buckingham là phòng Y tế huyện Nam Vân sao? Ai cũng có thể tùy tiện ra vào?
Nếu không có lá cờ vương thất thì cánh cửa kia sẽ không được mở ra. Cho dù là mở cửa hai tháng nhưng vé tham quan điện Buckingham cũng rất khó có. Nếu không có hẹn trước thì cũng chỉ có thể ngồi trước quầy bán vé sắp hàng mấy giờ liền.
Cửa chính phía nam đang có bảo vệ canh gác của hoàng thất, mặc áo màu đen, đầu đội chiếc mũ lông xù kỳ quái.
Thấy Tăng Nghị bước tới, một bảo vệ cửa tiến lên một bước, ngăn Tăng Nghị lại. Yến Dung ở phía sau lộ ra nụ cười xấu xa. Tên nhà quê này còn dám đi nữa không?
Tăng Nghị từ trong túi áo lấy ra một tấm thiếp:
- Tôi là bác sĩ Trung Quốc, đã có hẹn trước. Vị nữ sĩ đi đằng sau là trợ thủ của tôi.
Bảo vệ cửa sau khi kiểm tra thực hư giấy thông hành của Tăng Nghị, liền lui về sau một bước tránh đường. Cánh cửa sắt hoàng cung lập tức mở ra.
Nhìn Tăng Nghị nghênh ngang bước vào, Yến Dung trợn tròn mắt. Cái tên nhà quê này làm sao có được giấy mời của vương thất nước Anh?
Tăng Nghị quay đầu lại:
- Đi nhanh lên!
Yến Dung a một tiếng rồi khẩn trương đuổi theo, trong lòng chẳng hiểu gì cả. Cô dám chắc chín mươi phần trăm người dân nước Anh chưa từng nghe qua địa danh Nam Vân, cửa chính của hoàng cung nước Anh, như thế nào lại mở ra cho một vị Phó trưởng phòng Y tế huyện Nam Vân?
Đến trước cửa cung, một vị quản gia mặc áo màu lam người Anh bước ra, chào đón:
- Là thầy thuốc Tăng Nghị của Trung Quốc?
Tăng Nghị chỉ hơi gật đầu:
- Vâng!
Lão quản gia lập tức đi trước dẫn đường, dẫn Tăng Nghị vào hoàng cung.
Hoàng cung rất cao, người đi vào bên trong sẽ cảm thấy mình rất nhỏ bé, tùy ý có thể nhìn thấy những cột đá cẩm thạch, chống đỡ cả hoàng cung. Hành lang phủ đầy thảm đỏ, hai bên đặt không ít những chiếc ghế sofa bằng gỗ lim kiểu cổ xưa. Trên tường treo đầy những bức họa, bên trong đều là tranh của những vị họa sĩ nổi tiếng qua nhiều thế hệ. Nội dung của bức tranh đều là bức họa chân dung của các thế hệ trong vương thất.
Toàn bộ cung điện tràn ngập một màu sáng, vô cùng tráng lệ. Tăng Nghị thích nhất chính là cái đèn treo buông xuống từ mái vòm, ở trên đó cắm ít nhất là một trăm ngọn nến.
Bước đi trong này có một cảm giác xuyên thời gian, có thể làm cho con người ta cảm nhận được sự huy hoàng và giàu có của một đất nước.
Cho đến ngày nay, vương thất của nước Anh không còn phong độ như ngày xưa. Tuy rằng Nữ hoàng trên danh nghĩa vẫn là thống soái cao nhất của mười sáu quốc gia, nhưng kỳ thật thì không còn quyền quyết định nhiều như lúc trước.
Mượn điện Buckingham này mà nói. Nữ hoàng nước Anh không ngờ lại mở cửa cung điện của mình cho du khách tham quan. Có người nói bởi vì Nữ hoàng có rất nhiều cổ vật, hàng năm chi phí tu sửa và giữ gìn rất cao, nên không thể không dựa vào du lịch để làm chi phí bảo quản. Nhưng cũng có người nói, bởi vì chính phủ nước Anh yêu cầu Nữ hoàng nhận bổng lộc ít hơn, Nữ hoàng không đồng ý, chính phủ liền mở cửa điện Buckingham. Nếu không phải Nữ hoàng chịu thỏa hiệp thì chi sợ điện Buckingham sẽ được mở cửa cả năm.
Hiện giờ, Nữ hoàng nước Anh đã trở thành một sự tượng trưng về tinh thần, một phần tiêu bản văn hóa, không hề có liên quan đến chính trị. Nhưng sự tồn tại của bà vẫn rất quan trọng đối với Anh quốc, cam đoan sự ổn định ở một trình độ nhất định nào đó.
Ở nước Anh, anh có thể thấy mọi người phản đối chính phủ, thóa mạ chính khách, nhưng sẽ rất ít khi nghe thấy có người phản đối Nữ hoàng. Chính trị gia thì có thể bị người ghét, thậm chí là bị rớt trong cuộc tuyển cử. Nhưng sự tồn tại của Nữ hoàng lại chứng minh sự tồn tại của một quốc gia.
Lão quản gia dẫn Tăng Nghị vào trong một gian phòng tiếp khác, bên trong có một cô gái tóc vàng mắt xanh. Cô gái tiến lên, giơ tay ra:
- Xin chào, tôi là nhân viên công tác của vương thất, phụ trách vấn đề sức khỏe của Nữ hoàng. Tôi tên là Karen.
Tăng Nghị bắt tay:
- Thật hân hạnh làm quen với cô.
- Mời ngồi!
Tăng Nghị duỗi tay ra, mời Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa”
- Thư của anh chúng tôi đã nhận được. Đầu tiên chúng tôi rất cảm ơn anh đã quan tâm đến sức khỏe của Nữ hoàng chúng tôi. Chúng tôi muốn kiểm tra tư chất y học của anh một chút.
- Không thành vấn đề!
Tăng Nghị cười, từ trong túi áo lấy ra một tấm huy chương:
- Tấm huy chương này có thể chứng minh tư chất của tôi không?
Karen ánh mắt sáng ngời, cẩn thận tiếp nhận tấm huy chương. Sau khi kiểm tra xong liền trả lại cho Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, anh đã được thông qua. Tôi lập tức an bài cho anh gặp Nữ hoàng.
Tấm huy chương này của Tăng Nghị rất không đơn giản, là của một tổ chức tập hợp những nhân tài hàng đầu về y học. Cái này giống như chứng minh thư của một thành viên. Ai muốn gia nhập tổ chức này thì rất khó. Nghe nói đến nay, tấm huy chương này cũng chỉ phát ra một có một trăm ba mươi tấm. Mỗi một thành viên đều là những nhân vật kiệt xuất trong ngành. Rất nhiều người đã từng xuất hiện trên tuần san Thời đại của nước Mĩ.
Tăng Nghị cũng không phải là thành viên của tổ chức. Tấm huy chương này là hắn trước kia thắng được trong lần đánh cuộc với người ngoài ngành. Hôm trước hắn đọc qua tờ báo, biết được Nữ hoàng bị bệnh, liền căn cứ vào địa chỉ ghi trên tờ báo, gửi một phong thư đến văn phòng điện Buckingham, tự mình đề cử.
Nữ hoàng nhìn thì địa vị rất cao, nhưng nói trắng ra, thì kỳ thật chỉ là một vị danh nhân nổi tiếng. Bà bị bệnh, cũng không phức tạp như nhiều người đã nghĩ, cũng giống như người bình thường mà thôi. Nếu muốn tìm thầy thuốc thì chính phủ Anh quốc sẽ không phụ trách tìm thầy thuốc và cũng sẽ không chi trả phí chữa bệnh.
Bởi vì lần này bệnh khá nặng, điện Buckingham đã mời đến rất nhiều danh y trên cả nước. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người tự đề cử mình. Tăng Nghị chỉ là một trong số đó. Nữ hoàng Anh quốc tuy rằng không có quyền lực, nhưng cũng là nhân vật có ảnh hưởng công chúng thật lớn. Nếu có thể trị được bệnh cho bà, bác sĩ đó tuyệt đối sẽ thành danh. Cho nên có rất nhiều thầy thuốc tự mình đề cử.
Lần triển lãm này không hề thuận lợi, Tăng Nghị đã nghĩ tới việc nếu chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng thì danh tiếng của Nam Vân khẳng định sẽ được khai hỏa.
Yến Dung đứng sau lưng hơi giật mình. Cô không nghĩ tới Tăng Nghị đến là để xem bệnh cho Nữ hoàng. Nhưng cô đồng thời cũng xem trọng Tăng Nghị hơn. Nếu đổi là những người khác cũng chưa chắc có được dũng khí tới thử.
Hai người ngồi trong phòng uống trà, chờ nhân viên công tác an bài. Lúc này lão quản gia lại gõ cửa, phía sau còn có một người da vàng mắt đen, đại khái khoảng ba sáu ba bảy tuổi. Trong tay đối phương cũng mang theo một cái hòm y. Tuy rằng cái hòm này khác với cái hòm của Tăng Nghị, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đối với là một vị trung y, hơn nữa lại rất truyền thống.
Tăng Nghị thầm nghĩ rất thú vị. Hôm nay không ngờ lại đụng phải đồng nghiệp ở nơi này.
Đối phương nhìn thấy cái hòm y trong tay Yến Dung, trong ánh mắt cũng lộ ra thần sắc bất ngờ, sau đó liền bước tới.