Lý Đông Nghị có chút hồn bay phách lạc. Cũng là trung y nhưng y lại không rõ sau khi uống vào mấy tách trà xanh, bệnh tình của Nữ hoàng lại chuyển biến một trăm tám mươi độ như vậy.
Nhưng anh ta biết đây cũng không phải là ma pháp gì. Trà xanh đích thực có công hiệu thanh tỳ. Chỉ có điều anh ta không rõ Tăng Nghị rốt cuộc đã dùng biện pháp gì có thể khiến Nữ hoàng uống trà mà không hề nôn ra, bởi vì trà không có tác dụng cầm nôn mửa.
- Ma pháp, cậu cũng là ma pháp sư đến từ Trung Quốc.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Đây không phải là ma pháp mà là trung y.
Barton lúc này cũng không biện luận cùng Tăng Nghị. Ông ta đến bên cạnh Nữ hoàng, cẩn thận hỏi phản ứng của Nữ hoàng sau khi uống trà xong, rồi ghi lại vào trong sổ theo dõi bệnh án. Nữ hoàng nói dạ dày của mình đã hoạt động lại, nhận biết được cảm giác thì liền cao hứng, khẩn trương gọi người đến, thầm nghĩ rằng qua vài ngày nữa, Nữ hoàng có thể chủ trì nghi thức duyệt binh.
Rời khỏi phòng Nữ hoàng, Barton vẫn cảm thấy rất hưng phấn. Ông ta nắm lấy cánh tay Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, cậu đúng là thần thông.
Tăng Nghị lại nói lại một lần:
- Đây không phải là thần kỳ. Đây là trung y.
Barton không tin đây chính là trung y. Người Châu Âu so với người Mĩ càng cố chấp hơn, cái gì cũng phân biệt rõ ràng, Trong mắt bọn họ thuốc là thuốc, trà là trà. Trà là thức uống, làm sao có thể coi là thuốc. Hơn nữa uống trà càng không thể chữa bệnh.
Lý Đông Nghị vẻ mặt hoang mang. Tăng Nghị có thể chữa trị cho Nữ hoàng, nhưng anh ta vẫn không hiểu được mấu chốt của phương án trị liệu này nằm ở chỗ nào. Y muốn đi thỉnh giáo Tăng Nghị, nhưng lại từ bỏ. Tốt xấu gì thì mình cũng là một cao thủ hàng đầu về Hàn y, với trình độ của mình thì khẳng định có thể hiểu ra.
Barton hỏi Tăng Nghị rất nhiều điều về Trung Quốc, như tiên đoán, bói toán, thần thông…khiến cho Tăng Nghị cảm thấy phiền hà. Hắn nhấn mạnh đó chính là trung y, nhưng Barton lại cứ không tin.
Hơn nửa giờ, Karen từ bên trong bước ra:
- Nữ hoàng đã ngủ. Bà ấy bảo tôi thay mặt hướng hai vị thầy thuốc nói lời cảm ơn, đồng thời mời hai vị tối nay ngủ lại lâu đài.
Barton lên tiếng:
- Nữ hoàng ngủ rồi sao? Thật là tốt quá!
Từ tháng trước đến nay, Nữ hoàng bực bội mất ngủ, vốn không có cảm giác ngủ ngon, không nghĩ tới một tách trà Tướng Quân lại có thể trị được bệnh tình cho Nữ hoàng. Đây không phải là ma pháp sao? Ít nhất bác sĩ Barton xem ra,Tây y vốn không có loại thuốc vừa có thể kềm nôn vừa có thể giúp yên giấc.
Karen lên tiếng:
- Ngủ, thật sự ngủ rất ngon.
Barton xoa tay hỏi:
- Tình hình sắp xếp sao rồi?
Karen nói:
- Đã an bài thuận lợi!
- Thật là tốt quá!
Barton lại cảm thấy hưng phấn. Với chứng bệnh của Nữ hoàng, Tây y không phải là không có phương pháp. Chỉ có điều tuổi của Nữ hoàng cũng đã cao, công năng thay thế của cơ thể cũng suy thoái. Hơn nữa khí quan biến chất, không thể tiếp thu được phương pháp gây sức ép như vậy.
Hoàng gia lập tức an bài tiệc rượu, chiêu đãi Tăng Nghị và Lý Đông Nghị.
Bữa tiệc được cử hành tại một căn phòng chuyên dành đãi tiệc. Karen và Barton phụ trách tiếp khách. Bên trong bày một cái bàn dài thời trung cổ, ở trên có một cây đèn pha lê thật lớn. Mỗi một món ăn đều rất tinh xảo. Bốn phía bàn ăn còn bày không ít những món đồ sứ Trung Quốc.
Hoàn cảnh thật tuyệt, nhưng khẩu vị của món ăn lại khiến cho Tăng Nghị có chút nhíu mày. Thức ăn được phục vụ theo một quy trình, món khai vị trước rồi mới đến món chính. Nhưng đều không hợp với khẩu vị của Tăng Nghị. Cũng khó trách có người sau khi ăn cơm của Anh quốc liền cho rằng đó là một trong những sự kiện bi thảm nhất của đời mình.
Sau khi ăn xong cơm, Tăng Nghị liền muốn ra về. Hắn muốn về trước buổi tối, vì đoàn thương mại buổi tối không được ra ngoài.
Barton lắc đầu nói:
- Tối nay các vị nhất định phải ở lại lâu đài. Bệnh của Nữ hoàng có chuyển biến tốt đẹp, nhưng còn đang trong giai đoạn theo dõi, cần bác sĩ Tăng ở một bên giải quyết.
- Bệnh của Nữ hoàng đã không còn đáng ngại. Chỉ cần dừng lại tất cả các loại thuốc, ăn thức ăn dễ tiêu hóa, điều dưỡng một thời gian ngắn thì có thể khôi phục khỏe mạnh. Ngoài ra, mỗi buổi sáng, tốt nhất là uống một tách trà Tướng Quân.
Barton vẫn không đồng ý:
- Tôi đại diện cho Nữ hoàng, chân thành mời cậu ở lại lâu đài vào tối nay. Cậu nhất định không được cự tuyệt.
Tăng Nghị cũng không còn cách nào từ chối. Hắn biết Barton giữ mình lại là sợ bệnh tình của Nữ hoàng sẽ có chuyển biến xấu. Là bác sĩ, không sợ bệnh chỉ sợ hồi quang phản chiếu, nhất là thân phận của người bệnh không hề tầm thường. Barton trên người còn phải gánh một phần trách nhiệm.
- Thịnh tình không thể chối từ, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.
Tăng Nghị đồng ý.
Lý Đông Nghị cũng mặt dày mày dạn ở lại. Y không tin một tách trà có thể chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng. Cho nên phải lưu lại, chờ xem tình huống ngày mai có phát sinh biến hóa hay không.
Rời khỏi nhà ăn, có một người giống như quản gia dẫn Tăng Nghị vào phòng nghỉ ngơi, còn Barton thì chạy đến phòng nghỉ của Nữ hoàng.
- Tối nay không về được rồi.
Tăng Nghị nhìn Yến Dung nhún vai:
- Tôi đành phải gọi điện thoại cho Trưởng ban Khang thôi.
Yến Dung cũng không quan tâm điều này. Cô hỏi Tăng Nghị:
- Phó trưởng Phòng Tăng, trước khi đến đây, anh đã biết được Tướng Quân Trà có thể chữa được bệnh cho Nữ hoàng?
Tăng Nghị lắc đầu cười:
- Tôi là người, cũng không phải là thần tiên, như thế nào lại có khả năng biết được điều đó. Tuy nhiên chỉ là tùy cơ ứng biến thôi.
Tăng Nghị vốn nghĩ rằng nếu mình trị được bệnh cho Nữ hoàng thì sẽ nói rằng mình là thầy thuốc đến từ Nam Vân, giúp Nam Vân nổi tiếng một chút. Nói không chừng Tướng Quân Trà có thể mở ra thị trường. Ai ngờ lại vô cùng khéo léo, bệnh tình của Nữ hoàng lại phù hợp với công dụng của Tướng Quân Trà. Tăng Nghị liền thuận nước đẩy thuyền, quảng bá Tướng Quân Trà một phen.
Yến Dung vô cùng hiếu kỳ hỏi:
- Vậy thì anh hãy giải thích cho tôi biết, vì sao một tách trà có thể chữa được bệnh cho Nữ hoàng? Còn nữa, khi Nữ hoàng uống trà lại không nôn ra?
Tăng Nghị thầm nghĩ, Yến Dung cô bé kia không ngờ lại dùng loại giọng điệu khách khí này nói chuyện với mình. Hắn cười nói:
- Kỳ thật thì những gì Lý Đông Nghị nói hoàn toàn là đúng. Dạ dày của Nữ hoàng quả thật suy yếu đến cực điểm. Nhưng anh ta đã lầm một chỗ, bởi vì bệnh của Nữ hoàng lúc này chính là bởi vì thuốc.
Yến Dung có chút không rõ hỏi:
- Chẳng lẽ uống sai thuốc?
- Là tuổi cao, khí quan suy thoái, không chống đỡ nổi dược lực sát phạt.
Tăng Nghị cười:
- Tôi thấy bệnh này từ mùa hè đến nay, chỉ cần Nữ hoàng có tình trạng nôn mửa thì Barton liền lập tức sử dụng thuốc chống nôn. Loại thuốc này có tác dụng tạo áp lực lên công năng của dạ dày, thậm chí là công năng phản xạ của thần kinh. Nhìn thì rất nhanh có thể ngừng nôn, nhưng đối với chức năng của dạ dày thì lại tạo thành sự phá hư thật lớn.
Yến Dung lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi. Nếu chuyện này xảy ra trong nước thì Barton phải gánh chịu trách nhiệm chính trị. Kê đơn không ngờ lại liều lĩnh đến thế.
- Trung y còn gọi là thuốc độc, còn Tây y còn được gọi là thuốc có tác dụng phụ.
Tăng Nghị cười.
- Nữ hoàng kỳ thật không có bệnh, chỉ là công năng dạ dày đã bị thuốc hủy hoại. Trong trung y, dạ dày đại diện cho thổ, khi chức năng của dạ dày bị phá hư thì không thể dung nạp được cái gì. Cho nên ăn cơm thì ói cơm, uống nước sẽ ói ra nước, khiến cho sức khỏe sa sút.
Yến Dung tuy rằng không hiểu về trung y, nhưng Tăng Nghị giải thích rất rõ ràng, khiến cho cô một người chẳng biết gì về y học cũng hiểu được một chút chuyện gì đã xảy ra. Nữ hoàng nước Anh sở dĩ xảy ra tình trạng nôn mửa nghiêm trọng như vậy và bị táo bón chính là bởi vì chức năng của dạ dày đã bị phá hư.
Tăng Nghị tiếp tục nói:
- Cho nên, trong khi trị liệu, chỉ cần khôi phục lại chức năng của dạ dày bình thường. Dạ dày bình phục thì nôn mửa và táo bón sẽ không còn. Các vấn đề bệnh khác cũng tự nhiên nhờ vậy mà được giải quyết.
- Nhưng Nữ hoàng lại không nhổ nước trà ra.
Yến Dung vẫn khó hiểu như trước:
- Dạ dày của bà ấy không phải đã bãi công sao?
- Từ lúc bà ấy uống nước trà thì dạ dày đã trở lại bình thường, cho nên sẽ không ói ra.
Tăng Nghị cười nói.
Yến Dung cảm thấy ngạc nhiên, cũng không nhìn thấy Tăng Nghị có trị liệu nào khác. Dạ dày kia rốt cuộc là được khôi phục như thế nào? Không phải là có ma thuật trong này chứ?
- Tôi dùng Tướng Quân Trà để trị bệnh, chính là dùng mùi hương của nó chứ không phải là vị của nó. Tướng Quân Trà có mùi vị thơm ngát, có công hiệu giải sầu, khai vị. Hương khí thẳng nhập vào dạ dày, tất nhiên là có thể làm tỉnh lại tinh khí cho Nữ hoàng.
Tăng Nghị cười:
- Cô đừng tưởng rằng chỉ khi uống thuốc thì mới có công hiệu. Kỳ thật thì mùi của nó cũng có thể làm thuốc.
Yến Dung lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm. Không phải chứ? Không ngờ hương vị của trà cũng có thể chữa khỏi bệnh cho Nữ hoàng. Cô thấy Tăng Nghị giống như là cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, vừa có thể cứu người, nhưng lại có thể đả thương người.
Tăng Nghị giải thích một câu:
- Kỳ thật thì cũng không có gì ngạc nhiên. Nghe nói con gái các cô đặc biệt rất thích liệu pháp mùi hương.
Yến Dung lại một lần nữa kinh ngạc. Tăng Nghị nói như vậy giống như là thật sự có chuyện như thế. Cô đã từng đi Spa mát xa bằng hương liệu, nhưng tuyệt đối không được thần kỳ như ngày hôm nay Tăng Nghị đã biểu diễn. Nếu tưởng tượng thì giống như có một người đang kích động, nhưng sau khi châm một cây đàn hương thì bình tâm định khí lại.
Tăng Nghị chuẩn bị trở về sẽ viết lại ca bệnh này. Đây là trường hợp mà hắn hài lòng nhất từ lúc hành nghề y đến nay. Không phải bởi vì phương pháp chữa bệnh độc đáo mà bởi vì nó đã thuyết minh một cách hoàn mỹ cái gọi là “Tứ lưỡng bát thiên cân”.
Cổ nhân không có nói sai, cũng không có nói ngoa. Chỉ cần xem chuẩn chỗ mấu chốt thì sẽ bắt được vấn đề căn bản. Nhìn thì giống như là loại thuốc bình thường, nhưng nó có thể đào tường đổ vách, chữa trị được những căn bệnh trầm kha.
Yến Dung nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tăng Nghị cầm lấy điện thoại gọi cho Khang Đức Lai:
- Trưởng ban Khang, có một chuyện cần phải báo cáo với ngài một chút. Tôi và Tiểu Yến chắc tối nay không về, nên muốn nói chừng với ngài.
Khang Đức Lai nhíu mày:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thông báo với lãnh đạo đoàn.
Tăng Nghị nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn Trưởng ban Khang, làm phiền ngài quá.
- Tuy nhiên, nếu có khả năng thì hai người vẫn nên tranh thủ trở về trong tối nay.
Khang Đức Lai nói, ý tứ ông ta tuy không dung túng cho cái việc ra ngoài qua đêm không về, nhưng đối với Tăng Nghị thì ông ta sẽ dễ dàng tha thứ.
- Vâng, chúng tôi sẽ tranh thủ.
Khang Đức Lai cúp điện thoại, nghĩ một lát sau sẽ nên nói giúp Tăng Nghị như thế nào. Hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, hiện tại một số lãnh đạo đoàn đối với Nam Vân có ý kiến rất lớn. Tăng Nghị vào lúc này không về sợ là sẽ gặp phải rủi ro.
Buổi tối trở lại khách sạn, Khang Đức Lai còn chưa kịp báo cáo tình huống cho lãnh đạo đoàn thì vị phụ trách của sở Thương mại mỗi đêm đều đến kiểm tra phòng liền hỏi:
- Huyện Nam Vân các người có phải có hai người chưa có trở về?
Khang Đức Lai cảm thấy buồn bực, chính mình còn chưa báo cáo, như thế nào đoàn lại biết. Ông ta khẩn trương nói:
- Việc này tôi đang muốn báo cáo với lãnh đạo đoàn.
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp đã ra lệnh mọi người phải tuân thủ kỷ luật. Nam Vân các người không ngờ lại có hai người thoát ra khỏi đoàn. Trong mắt bọn họ có còn lãnh đạo đoàn hay không, có còn tỉnh Nam Giang nữa hay không, còn có cái gì là vinh dự tập thể hay không?
Cán sự dáng vẻ bệ vệ:
- Chuyện này tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo đoàn, nghiêm túc xử lý.
Khang Đức Lai liền giải thích:
- Bọn họ lúc đi ra ngoài có báo với tôi.
- Ông có quyền phê cho bọn họ ra ngoài sao?
Cán sự hỏi lại:
- Quy định của đoàn chẳng lẽ ông không rõ ràng? Bất cứ kẻ nào ra ngoài đều phải được lãnh đạo đoàn đồng ý.
Khang Đức Lai một bụng tức giận. Tôi là tổ trưởng tổ thương mại Nam Vân, chẳng lẽ tôi không có quyền lực cho việc này sao? Ông ta cố gắng kềm nén lại, vì Tăng Nghị mà nói một hai câu:
- Bọn họ hôm nay ra ngoài cũng là vì chuyện triển lãm mà thôi, cần phải tìm một vị đại khách hàng tiến hành trao đổi.
- Cho dù bọn họ có đi tìm Thủ tướng Anh để trao đổi thì không được sự đồng ý của lãnh đạo đoàn thì cũng là tự ý ra ngoài.
Cán sự nhìn đồng hồ:
- Hiện tại là chín giờ, nếu mười giờ mà bọn họ vẫn còn chưa trở lại thì coi như là tự ý rời bỏ đoàn. Tôi sẽ đem chuyện này báo cáo lại với Phó chủ tịch tỉnh Niếp.
Nói xong, cán sự hùng hổ bỏ đi.
Khang Đức Lai quay người lại nói:
- Là người nào khốn kiếp đem chuyện này báo cáo lên?
Lý Thuận Long và Vương Húc Dân cũng cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nói:
- Khả năng lúc trở về khách sạn đã bị người khác nhìn thấy.
Khang Đức Lai vô cùng tức giận. Khi vừa mới trở về khách sạn, căn bản chẳng có ai kiểm tra nhân số. Ông ta hận nhất là cái loại đâm thọc sau lưng. Hoàn toàn là người có hành vi tiểu nhân, khiến cho mình rất bị động, lại còn bị vị cán sự nho nhỏ kia giáo huấn nữa chứ.