- Như thế nào lại là chuyện của e? Chị muốn ăn cái gì thì cứ nói.
Tôn Duệ ngẫm nghĩ một chút:
- Hai chúng ta lúc trước hát ở khách sạn Thang Giang một thời gian dài, nhưng chưa từng được ăn cơm ở đó.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Được, vậy đến khách sạn Thanh Giang đi. Để tôi đặt trước.
Diệp Thanh Hạm liền xua tay nói:
- Không cần đến chỗ sang như vậy. Khách sạn Thanh Giang đồ ăn rất đắt.
- Xem kìa, chưa gì đã thay Tăng Nghị tính toán giùm rồi.
Tôn Duệ lại lợi dụng cơ hội.
Diệp Thanh Hạm trừng mắt nhìn cô, đành phải im miệng. Cô phát hiện chỉ cần mình mở miệng nói cái gì thì Tôn Duệ đều sẽ hướng đến Tăng Nghị.
Dương Bảo Tài thấy chỗ ăn đã được định xong thì nói:
- Sau khi ăn cơm xong chúng ta đến Hỏa Thụ Ngân Hoa ca hát đi. Khoảng cách từ khách sạn Thanh Giang đến đó cũng chỉ vài bước.
Nói xong, y xuất ra di động bắt đầu gọi:
- Mau chuẩn bị phòng tốt nhất cho tôi.
Sợ đối phương không nhớ được, Dương Bảo Tài lại nhấn mạnh thêm một lần nữa:
- Nhất định phải là phòng tốt nhất đấy.
Khi Lưu Tư Kỳ đem cất đồ đạc lên lầu, mọi người liền xuất phát.
Khi đến cổng trường học, Diệp Thanh Hạm ba người đều ngồi lên xe tải nhỏ của Tăng Nghị. Dương Bảo Tài cảm thấy ngại khi phải chen chúc, đành phải lái xe của mình. Bạn gái của y lúc này cũng không trở về trường học mà mặt mày hớn hở cũng muốn đi theo. Dương Bảo Tài một phen túm lại. Y biết Tăng Nghị không thể vừa ý với bạn gái của mình, cũng không nghĩ muốn cho cô ta hại mình điều gì nữa.
Khởi động xe, bạn gái của Dương Bảo Tài liền nói:
- Trưởng phòng Tăng kia thật là khí phái.
- Em bây giờ mới biết à?
Dương Bảo Tài oán hận trừng mắt nhìn cô ta:
- Lát nữa đến chỗ ăn cơm, mau im miệng lại một chút, lo ăn thôi. Có nói thì nói cho ngọt vào, tranh thủ vãn hồi lại hình ảnh mà em đã phá hỏng trong mắt Trưởng phòng Tăng. Trưởng phòng Tăng là đại nhân vật mánh khóe thông thiên. Người khác có muốn bám cũng bám không được đâu. Chỉ cần anh ta cao hứng, tùy tiện động một ngón tay út thì em và anh cả đời này ăn uống không lo.
- Lợi hại như vậy à?
Cô gái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc:
- Thế thì anh ta đang làm gì? Sao lại lái một chiếc xe rách nát như vậy?
Dương Bảo Tài văn chương không được tài hoa cho lắm:
- Đã nói với em nhiều lần rồi, đừng nên trông mặt mà bắt hình dong. Trưởng phòng Tăng kia là khiêm tốn. Anh lần trước ở trước cửa Venus đã gặp Trưởng phòng Tăng. Người ta vẫn ngồi xe bình thường đến, nhưng Chủ tịch của Venus là Vệ Tử Cương đã xuống dưới lầu chào đón.
Cô gái hiện lên vẻ mặt không dám tin. Vệ Tử Cương thì cô có biết đến. Cán bộ lãnh đạo bình thường ở Vinh Thành khi gặp Vệ Tử Cương cũng chưa chắc ngẩng đầu lên được.
Rất nhanh đã đến khách sạn Thanh Giang. Tổng giám đốc Trương đã chờ sẵn dưới lầu. Nhìn thấy Diệp Thanh Hạm phía sau Tăng Nghị, ông ta liền tiến lên vài bước chào hỏi:
- Biết Trưởng phòng Tăng sẽ dẫn khách quý đến, nên tôi sớm chờ ở dưới. Hóa ra là Thanh Hạm tiểu thư. Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp. Đứng ở nơi này, khách sạn chúng tôi cũng lập tức trở nên chói lọi.
Diệp Thanh Hạm cười nói:
- Trương tổng, ngài quá khách khí rồi.
- Là quá thất lễ mới đúng. Nếu biết Thanh Hạm tiểu thư đến đây, tôi hẳn là nên vẩy nước cho sạch sẽ, xếp thành hàng hoan nghênh.
Trương tổng đúng là miệng lưỡi ngôn hoạt. Ông ta tiến lên chào hỏi đám người Tôn Duệ. Lưu Tư Kỳ và Dương Bảo Tài là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là đi cùng Tăng Nghị nên ông ta cũng không dám khinh thị, rất khách khí chào hỏi, sau đó nói:
- Xin chào các vị khách quý, mời mọi người vào bên trong. Trên lầu đã được chuẩn bị tốt.
Lúc trước Dương Bảo Tài nói Tăng Nghị khi đến Venus thì Vệ Tử Cương phải xuống chào hỏi. Bạn gái của Dương Bảo Tài vẫn bán tin bán nghi. Nhưng khi nhìn thấy tình huống này, cô ta hoàn toàn tin ngay. Tăng Nghị quả thật không phải là người bình thường.
Mọi người trực tiếp đến tầng cao nhất. Khi đi ngang qua phòng Giang Sơn, Tăng Nghị thấy cửa phòng rộng mở, bên trong có nhân viên phục vụ đang bài trí thì hỏi:
- Tối nay phòng Giang Sơn có người đặt à?
- Vâng!
Trương tổng lên tiếng:
- Một số vị lãnh đạo đến từ thành phố Bắc Nguyên, buổi tối mở tiệc chiêu đãi Giám đốc sở Bao và Quách tổng.
Tăng Nghị ổ lên một tiếng. Quách Hiển Nghị hạng mục đầu tư khá lớn nên ông ta vẫn chưa rời khỏi Nam Giang. Hiện tại vẫn còn ở lại khách sạn Thanh Giang. Phỏng chừng là tỉnh đã đem hạng mục này trao lại cho thành phố Bắc Nguyên, thành phố Bắc Nguyên tỏ vẻ rất coi trọng, nên tự mình phái người đến tỉnh đón Quách Hiển Nghị.
- Lát nữa, nếu mọi người đến đông đủ, Trương tổng nhớ nhắc tôi một tiếng, để tôi sang đây mời các lãnh đạo một ly rượu.
- Vâng, vâng!
Trương tổng gật đầu, gần như là hăng hái. Trước kia khách sạn Thanh Giang chưa lần nào mời được Chủ tịch tỉnh đích thân tới. Nhưng mấy ngày nay, bởi vì chuyện của đoàn khảo sát trăm triệu, Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt đã hai lần đến khách sạn Thanh Giang. Mạng lưới quan hệ cá nhân của Trương tổng cũng mở rộng hơn, kết bạn với không ít những xí nghiệp lớn cùng với lãnh đạo địa phương.
Bởi vì lát nữa còn phải đi ca hát, đại bộ phận đều là nữ, trên bàn cũng chỉ đặt có hai chai rượu vang đỏ, và nước ép trái cây.
Bạn gái của Dương Bảo Tài lúc này rất ân cần, tán gẫu một cách rất thân thiện với ba cô gái kia. Đang ngồi, ngoại trừ Tăng Nghị, thì năm người còn lại đều học trường đại học Vinh Thành, nên đề tài thảo luận cũng rất nhiều.
Lưu Tư Kỳ vẫn có chút câu nệ, rất cẩn thận khi dùng đũa. Thỉnh thoảng mỉm cười một chút, rất ít khi tham gia vào câu chuyện.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Lưu Tư Kỳ, chú Tam lúc này rất nổi tiếng đấy.
Lưu Tư Kỳ liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ:
- Cha của em làm sao?
- Chú Tam làm thịt khô ăn rất ngon. Có một ông chủ lớn nhìn trúng, chuẩn bị đầu tư ở Nam Vân một nhà máy chế biến thịt khô, muốn mời chú Tam đến làm cố vấn kỹ thuật.
Tăng Nghị cười:
- Về sau, thịt khô do chú Tam làm sẽ được tiêu thụ trong cả nước. Thậm chí là Chủ tịch thành phố, Chủ tịch tỉnh cũng đều phải ăn thịt khô do chú Tam làm.
- Thật sao?
Lưu Tư Kỳ liền mở to mắt:
- Anh không nói gạt em chứ?
- Lưu Tư Kỳ, em sao lại nói như vậy?
Dương Bảo Tài liền chỉ ra chỗ sai:
- Lời nói của người khác thì không tin. Nhưng lời nói của anh Tăng thì nhất định phải tin. Nếu anh ấy đã nói như vậy thì đó là sự thật.
Lưu Tư Kỳ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hưng phấn:
- Cha của em có biết chuyện này không?
- Vẫn còn chưa biết. Tuy nhiên rất nhanh sẽ biết thôi. Nhà đầu tư đã ký kết hợp đồng với tỉnh. Mấy ngày nữa sẽ phái người xuống huyện.
Lưu Tư Kỳ hạ đũa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị nói:
- Thế thì người ta cho ba em bao nhiêu tiền?
- Rất khó nói. Đơn giản có hai phương thức. Thứ nhất là dùng một khoản tiền mua lại kỹ thuật chế biến thịt khô của chú Tam. Thứ hai là cho chú Tam một số cổ phần.
Tăng Nghị cười:
- Nếu là như anh thì anh sẽ lựa chọn cổ phần.
Lưu Tư Kỳ vẫn chỉ là một sinh viên năm nhất, trong đầu thầm nghĩ cha mình lần này có thể kiếm được nhiều tiền. Tuy nhiên, Dương Bảo Tài cũng là người theo cha mình vào nam ra bắc, vừa nghe đã hiểu được ý tứ của Tăng Nghị:
- Lưu Tư Kỳ, em cứ nghe anh Tăng đi, tuyệt đối không có sai đâu. Sau này, khi nhà đầu tư tìm chú Tam nói chuyện, em nhất định phải khuyên chú Tam lấy cổ phần. Đấy mới chính là cái có lợi nhất.
- Vâng, em biết rồi!
Lưu Tư Kỳ bị tin tức này kích thích, nên không còn câu nệ nữa. Rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, cùng với những cô gái khác giảng giải về thịt khô của cha mình.
Dương Bảo Tài cảm thấy hâm mộ. Có đôi khi anh không thể không thừa nhận, nếu muốn thăng quan phát tài thì dù sao cũng phải dựa vào vận may. Ví dụ như cha của Lưu Tư Kỳ Lưu lão tam. Chỉ là một quán cơm nhỏ ở huyện Nam Vân, người ta làm sao mà coi trọng thịt khô của ông ta làm chứ. Nếu như không có Tăng Nghị đề cử, ông chủ lớn nào biết Lưu Lão Tam là ra sao.
Lúc này Trương tổng gõ cửa bước vào, đến bên cạnh Tăng Nghị, hạ giọng nói vài câu.
Tăng Nghị liền đứng lên:
- Mọi người cứ ăn trước. Phòng bên cạnh có hai vị lãnh đạo cua tôi, tôi qua đó một chút, rất nhanh sẽ trở về.
Đứng dậy bước hai bước, Tăng Nghị lại hướng Dương Bảo Tài vẫy tay:
- Bảo Tài, nếu gặp dịp thì cùng nhau đi.
Dương Bảo Tài chính là trong lòng mong ngóng, nghe Tăng Nghị nói như vậy, lập tức mừng rỡ, cầm ly rượu của mình đi theo, dưới chân giống như đang đi trên mây, phiêu diêu bềnh bồng, thầm nghĩ Dương Bảo Tài tôi thật may mắn. Rốt cuộc thì nó cũng đến rồi.
Trương tổng chuẩn bị cho Tăng Nghị một bình rượu Mao Đài tốt nhất, đặt trên khay bưng theo đằng sau.
Gõ cửa, Tăng Nghị đẩy cửa bước vào.
Bao Á Kiến đang ngồi vị trí tận cùng bên trong, liếc mắt một cái liền thấy Tăng Nghị, liền vẫy tay:
- Tiểu Tăng, mau tới đây ngồi đi. Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu đấy.
Quách Hiển Nghị liền đứng dậy, bắt lấy cánh tay Tăng Nghị cười nói:
- Tiểu Tăng, những ngày vừa qua cậu chiếu cố những người chúng tôi thật sự là vất vả. Hiện tại đoàn khảo sát giải tán rồi thì cậu cũng có thể thoải mái. Tối nay chúng ta uống một trận, không say không về.
Trên bàn còn có năm sáu người nữa, đều là lãnh đạo của thành phố Bắc Nguyên. Nhìn thấy Quách Hiển Nghị đứng lên thì cùng đành đứng lên, vừa đánh giá Tăng Nghị vừa đoán lai lịch của chàng thanh niên này.
- Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút.
Bao Á Kiến chỉ tay vào Tăng Nghị nói:
- Vì này là đồng chí Tăng Nghị, là Trưởng phòng Tăng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân.
Các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên lập tức tỏ ra không vui. Hóa ra chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng nho nhỏ, mà lại kích động như vậy. Chúng tôi những người thấp nhất cũng đã là Cục trưởng, nhưng lại bắt ở chỗ này đứng lên nghênh đón một cán bộ cấp trưởng phòng. Chuyện gì đang xảy ra thế?
Bao Á Kiến lại nói:
- Tiểu Tăng cũng là phó đoàn khảo sát lần này. Lần này đoàn khảo sát có được thành tích tốt như vậy, ít nhiều cũng là nhờ Tiểu Tăng chạy trước chạy sau. Nói đến việc đầu tư của Quách tổng đây thì cũng chính là do Tiểu Tăng tranh thủ được. Lúc ấy Chủ tịch tỉnh Tôn và Phó chủ tịch tỉnh Niếp cũng có mặt. Người mà thành phố bắc Nguyên hôm nay cần mời nhất chính là Tiểu Tăng.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Giám đốc sở Bao, ngài sẽ không lấy sự kiện kia của tôi để mà nói đùa chứ. Muốn nói thì cũng chỉ có thể nói là Quách tổng là người trọng tín. Nói lời nào ra lời nấy.
Quách Hiển Nghị xua tay cười nói:
- Tiểu Tăng đây là nâng cao tôi đấy, khiến tôi có muốn đổi ý cũng không được.
Lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên cảm thấy khó hiểu. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Toàn bộ đều không hiểu ba người này đang nói cái gì. Như thế nào còn dính dáng đến Chủ tịch tỉnh Tôn và Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Tăng Nghị chỉ là một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, anh ta vì sao lại kéo được đầu tư về cho thành phố Bắc Nguyên.
Bao Á Kiến liền nói đến việc Quách Hiển Nghị khảo nghiệm y thuật của Tăng Nghị, nguyện đánh cuộc chịu thua thì sẽ đầu tư. Ông ta một chút cũng không khuếch đại. Lúc ấy, Tôn Văn Kiệt và Niếp Quốc Bình cũng đều là chính mắt nhìn thấy, đồng thời có thành viên của đoàn khảo sát làm chứng. Chuyện này cũng chỉ có người bên trong đoàn khảo sát biết mà thôi, người bên ngoài không thể biết. Tuy nhiên, từ điểm đó, thành phố Bắc Nguyên quả thật nên cảm ơn Tăng Nghị.
Bao Á Kiến lại giới thiệu với Tăng Nghị các lãnh đạo đến từ thành phố Bắc Nguyên. Cấp bậc cao nhất là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phó Hải Bình. Tiếp theo là Chủ tịch quận khu kinh tế mới, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư.
Tăng Nghị nâng ly rượu nói:
- Hôm nay có thế quen biết được một số lãnh đạo, thật sự là vinh hạnh cho tôi. Tôi xin kính các vị lãnh đạo một ly rượu, chúc các vị lãnh đạo sức khỏe dồi dào. Tôi trước làm vì kính, các lãnh đạo xin tùy ý.
Lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên nghĩ thầm vốn nên là như thế. Chúng tôi đều là lãnh đạo, có thể uống một ly rượu với cậu thì cũng đã nể mặt lắm rồi.
Phó Hải Bình chỉ nhấp môi một chút rồi dừng, đang chuẩn bị buông cái ly xuống thì kết quả đã thấy Bao Á Kiến chậm rãi giơ ly rượu của mình lên, sau đó uống một hơi cạn sạch. Phó Hải Bình cảm thấy kinh ngạc, khẩn trương giơ ly rượu, uống nốt số rượu còn lại, thầm nghĩ phải uống hết thôi, bằng không thì xấu hổ mất.
Buông ly rượu, Phó Hải Bình trong lòng mắng thầm Bao Á Kiến một phen. Anh muốn uống thì uống thống khoái một chút thôi, thể hiện như vậy làm gì? Chúng tôi ai cũng nghĩ anh sẽ không uống cạn ly rượu này, rốt cuộc anh lại uống hết. Đây không phải là chơi người sao?
Tăng Nghị ly rượu này chính là kính rượu các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên. Bao Á Kiến nguyên bản sẽ không uống. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện chậm trễ của các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên, ông ta trong lòng cảm thấy không thích. Bố giới thiệu cả nửa ngày, các người một chút mặt mũi cũng không cấp, cũng là không coi trọng tôi mà. Nếu không có Tăng Nghị, Bắc Nguyên các người đừng nghĩ đến chuyện có được hạng mục lớn đến như vậy. Nào đâu dễ dàng! Người ta hiện tại kính các người một ly rượu, đó là tôn trọng các người là lãnh đạo. Các người không ngờ lại quá đáng đến như thế. Thật sự là buồn cười. Ly rượu này, muốn nói lý lẽ, nguyên bản vốn là các người nên mời Tăng Nghị.
Tăng Nghị giới thiệu Dương Bảo Tài với mọi người:
- Vị này chính là bạn của tôi Dương Bảo Tài.
Dương Bảo Tài cũng học theo bộ dạng của Tăng Nghị, run rẩy bưng ly rượu nói:
- Các lãnh đạo tùy ý, ly rượu này tôi xin kính các nguời.
Lúc này các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên cũng thông minh hơn, đều uống một hơi cạn sạch.
Điều này làm cho Dương Bảo Tài kích động không ngừng. Y bình thường chỉ đi theo đằng sau cha mình, khi gặp trường hợp kính rượu này, đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả khi bố mình mời một vị tiểu Trưởng phòng người ta cũng hờ hững. Hôm nay Phó chủ tịch thành phố uống rượu với mình, đây thật sự là mặt mũi quá lớn.
Sau khi uống xong, Bao Á Kiến bảo Tăng Nghị ngồi xuống rồi hỏi:
- Tiểu Tăng, khi nào quay trở lại Nam Vân?
- Chắc cũng khoảng hai ngày nữa.
Tăng Nghị đáp.
- Khi đi nhớ nói cho tôi biết một tiếng.
Bao Á Kiến cười nói:
- Ở tỉnh quyết định, phải trao tặng cho phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân các người bằng khen tập thể tiên tiến trong việc thu hút đầu tư của tỉnh. Lần này tôi đi cùng với cậu đến Nam Vân, tự mình trao bằng.
Tăng Nghị liền đứng dậy, giơ cao ly rượu nói:
- Cám ơn Giám đốc sở Bao đã quan tâm và coi trọng công tác thu hút đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi. Ly rượu này tôi xin thay mặt anh em trong phòng kính ngài.
Bao Á Kiến cười ha hả uống cạn ly rượu:
- Hôm nay, khi tôi hướng Phó chủ tịch tỉnh Niếp báo cáo công tác. Phó chủ tịch tỉnh Niếp còn nhắc đến cậu, nói là cảm thấy tiếc khi phải trả cậu về Nam Vân.
Một số lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên lúc này mới nhìn thẳng vào Tăng Nghị, thầm nghĩ tên tiểu tử này còn rất trẻ nhưng không ngờ có thể được Phó chủ tịch tỉnh nhìn trúng. Cũng không biết hắn đốt cho phần mộ tổ tiên loại nhang gì? Chính mình ở dưới làm việc điên cuồng, nhưng Phó Chủ tịch tỉnh ngay cả cái tên của mình cũng còn không biết.
- Phó chủ tịch tỉnh Niếp đã quá coi trọng tôi rồi. Kỳ thật thì tôi tự biết trình độ của mình, chỉ đáng ở lại huyện Nam Vân thôi.
Bao Á Kiến mỉm cười, cũng không nói nữa. Ông ta chỉ cần đem ý kiến của Niếp Quốc Bình truyền đạt lại là được. Kỳ thật thì ông ta cũng biết là Tăng Nghị khó mà trở lại Vinh Thành. Ai cũng bảo rằng Tăng Nghị bị Phương Nam Quốc sung công. Nếu không có Bí thư Phương gật đầu, ai dám điều hắn trở lại Vinh Thành chứ.
Dương Bảo Tài lại bưng một ly rượu đến trước mặt Quách Hiển Nghị:
- Quách tổng, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu. Lần này ngài ở Bắc Nguyên làm đại hạng mục, nếu có cần chân chạy việc, ngài cứ giao cho tôi làm. Tôi cam đoan sẽ làm hết mình.
Quách Hiển Nghị thấy ngôn hành cử chỉ của Dương Bảo Tài, liền đại khái đoán ra được thực lực bối cảnh của đối phương. Tuy nhiên, ông ta đối với Dương Bảo Tài cũng có hứng thú. Tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng khá có ánh mắt. Ngoài miệng cũng biết nói chuyện. Chính mình ở Nam Giang hoàn cảnh cũng không quen, nói không chừng cũng cần dùng đến một địa đầu xà ở đây.
Ông ta từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp:
- Tiểu Dương, về sau chắc phải làm phiền cậu đấy.
Dương Bảo Tài kích động đến mặt đỏ lên, liên tục xua tay:
- Quách tổng ngài quá khách khí rồi. Có thể giúp đỡ được cho ngài, thì đó là vinh hạnh cho tôi.
Ngồi thêm một lát, Tăng Nghị liền xin phép ra về.
Quách Hiển Nghị vốn cũng muốn uống một bữa với Tăng Nghị. Tuy nhiên, thấy các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên thái độ với Tăng Nghị không được tốt, nên cũng đành thôi. Về sau có cơ hội sẽ thực hiện. Hiện tại, ông ta đối với y thuật Tăng Nghị là tâm phục khẩu phục. Hắn đã nói sau khi đoàn khảo sát chấm dứt thì sẽ chữa khỏi căn bệnh phù chân cho ông. Thật đúng là chữa khỏi ngay. Nếu đổi là người khác, ai dám cam đoan điều này.
Trở lại phòng Cẩm Tú, Tôn Duệ thấy vẻ mặt vui sướng đến khó ức chế được của Dương Bảo Tài liền lên tiếng:
- Dương Bảo Tài, anh mừng rỡ đến mức cái miệng không khép lại được kia kìa. Ở bên kia nịnh bợ lãnh đạo được rồi à?
Dương Bảo Tài lơ đễnh, trong bụng thầm nhủ những lãnh đạo như vậy đâu phải muốn nịnh bợ là nịnh bợ được. Cô phải có người dẫn tiến mới được. Bố tôi muốn nịnh bợ lãnh đạo còn không được huống chi là tôi. Y nói:
- Các người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi hát đi. Tối nay đừng khách khí làm gì, không cần ai tính tiền giùm tôi cả, để mình tôi chi trả hết.
Tôn Duệ liền cười nói:
- Nhìn kìa, uy lực nịnh bợ lãnh đạo thật là lớn. Đầu óc cũng trở nên tốt hơn.
Mọi người cười to, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi khách sạn Thanh Giang. Đi chưa được hai trăm mét thì chính là Hỏa Thụ Ngân Hoa. Mọi người vốn không có lái xe nên chậm rãi dạo phố.
Dương Bảo Tài rất hưng phấn, tiến lên vào phòng. Y mời Tăng Nghị hát trước, nhưng Tăng Nghị liền từ chối. Tiểu tử này liền cầm lấy micro hát trước. Tiếc là y chỉ hét chứ không phải hát, khiến mọi người toàn bộ phát kinh, giống như bước ra từ địa ngục. Người khác hát là để hát, còn y hát là để câu hồn.
Sau khi hát xong, Dương Bảo Tài còn muốn hát thêm bài nữa, nhưng đã bị Tôn Duệ lập tức đoạt lấy micro.
Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đều là những người hát chuyên nghiệp. Nghe các cô hát hoàn toàn là một loại hưởng thụ. Nhất là Diệp Thanh Hạm, giọng hát của cô trong như suối, lại rất dễ nghe. Làm cho mọi người cảm thấy toàn bộ thế giới trong nháy mắt đều trở nên thuần khiết. Anh sẽ quên mất hết thảy, hoàn toàn say mê trong đó.
Diệp Thanh Hạm hát một bài, Dương Bảo Tài liền trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không hồi phục lại tinh thần:
- Hát rất hay, hát rất hay, tuyệt đối vượt qua ca sĩ một trăm lần.
Diệp Thanh Hạm nói với Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, anh muốn nghe bài gì, tôi hát cho anh nghe.
- Hát bài mà cô đã hát ở chợ đêm đi.
Tăng Nghị nói:
- Kỳ thật thì cô hát bài gì tôi cũng thích nghe.
Dương Bảo Tài đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Anh Tăng, chỉ bằng trình độ của Thanh Hạm, hoàn toàn có thể trong khoảnh khắc trở thành người nổi tiếng. Anh có suy xét đến việc cho Thanh Hạm một cơ hội ca hát hay không? Về phương diện tài chính, tôi toàn bộ tài trợ.
Diệp Thanh Hạm thản nhiên cười, tiếng ca trong trẻo lại vang lên. Trong lần ca hát này, cô chỉ nguyện ý hát cho một mình Tăng Nghị nghe. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Tăng Nghị, cô đều có một loại tình cảm không nói nên lời. Cô cảm thấy mình quá mức nhỏ bé, muốn dựa vào hắn nhưng lại không dám tới gần. Cô cứ không ngừng suy nghĩ người ưu tú như Tăng Nghị rốt cuộc phải cần một cô gái tài năng như thế nào mới xứng đôi.