Sở Chấn Bang bước nhanh lên, đến bên cạnh Địch Vinh Thái, cúi chào một tiếng:
- Lão thủ trưởng, Chấn Bang hướng ngài báo danh.
Vi Trường Phong cũng ở phía sau kính lễ, nhưng không dám nói lời nào.
Địch Vinh Thái căn bản không có nghe thấy lời hai người nói. Ông ta vẫn đang nhìn Tăng Nghị phân dược liệu trên mặt đất xong rồi mới thu hồi ánh mắt, xoay người sang nói, thần sắc có chút không hài lòng:
- Chính sự không lo, lại lo chạy đến xã Lão Hùng xem một ông già như tôi. Làm việc chẳng đàng hoàng gì cả.
- Lảo thủ trưởng tới Nam Giang, chúng tôi là cấp dưới, nên chạy đến đây thăm ngài.
Sở Chấn Bang đi theo đằng sau Địch Vinh Thái, thân thiết hỏi:
- Lão thủ trưởng, sức khỏe của ngài gần đây có khỏe không?
- Các người nếu không đến làm ầm ĩ tôi thì tôi có thể khỏe hơn rồi.
Sở Chấn Bang vừa nghe, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Xem thái độ này của Địch lão thì hẳn là không có ý kiến nào đối với mình. Nếu không sẽ không thèm gặp mặt mình. Ông ta nói:
- Lão thủ trưởng sức khỏe khỏe mạnh thì là phúc khí cho những cấp dưới như chúng tôi. Còn rất nhiều chuyện đại sự còn phải nhờ đến ngài chủ trì.
- Những lời nịnh bợ đó tôi không thích nghe.
Địch Vinh Thái hừ một tiếng rồi chắp tay sau lưng bước vào phòng họp.
Sở Chấn Bang cũng liền đi theo vào. Ông ta hiện tại cũng có một chuyện cần báo cáo lại Địch lão. Quân khu hiện tai đang cần một số trang bị quân sự tiên tiến, nhưng lại bị những nơi khác tranh giành. Cho nên đến giờ vẫn chưa phê xuống dưới. Việc này còn cần hướng Địch lão giải thích khó khăn thực tế, mời Địch lão hỗ trợ. Địch lão không thích nghe lời nói nịnh bợ thì khẳng định là thích nghe chính sự.
Vi Trường Phong đứng ở trước cửa thấp giọng hàn huyên với Trương Kiệt Hùng.
Trương Kiệt Hùng lúc này là thiếu tướng đoàn cảnh vệ, trong tay nắm quyền to. Vi Trường Phong không có cách nào so với. Nhưng Vi Trường Phong cũng không ngại thấp người kết giao, một tiếng chú em Trương, khiến cho Thang Vệ Quốc bên cạnh phải trợn trắng mắt.
Tăng Nghị sau khi phân xong dược liệu, nhìn thấy nước sôi, rồi đổ ra trong một cái tô. Tám cái tô thì cũng phải hao tốn thời gian đôi chút.
- Lát nữa nước sôi, trước đem đống dược liệu này đổ vào nồi trước tiên. Sau mười phút rồi đổ một đống dược liệu khác vào.
Tăng Nghị chỉ bảo người của cục Cảnh vệ.
Vi Trường Phong giương mắt nhìn Tăng Nghị bên kia, trong bụng thầm nhủ ai vậy. Có Trương Kiệt Hùng đứng ở đây, hắn ta như thế nào lại dám hô quát người của cục Cảnh vệ.
Đang lúc phỏng đoán, Thang Vệ Quốc liền dẫn Tăng Nghị đi tới:
- Ba, con xin giới thiệu một chút. Đây là Tăng Nghị, là em trai của Hướng Nam.
Tăng Nghị cái tên này Vi Trường Phong cũng biết. Vi Hướng Nam đã từng trước mặt ông ta nhắc qua nhiều lần, nhưng Vi Trường Phong một chút cũng không để trong lòng, chỉ biết rằng Tăng Nghị đã chữa bệnh cho hai đứa cháu song sinh của ông. Hiện tại, thấy Tăng Nghị đối với đám cảnh vệ viên lớn tiếng ra lệnh thì lúc này mới có chút coi trọng, gật đầu cười nói:
- Là Tăng Nghị à, Hướng Nam vẫn thường nhắc đến cậu.
- Chào bác Vi.
Tăng Nghị cười chào hỏi, tay của hắn vừa mới bốc thuốc nên đen thui, cũng không dám đưa tay ra.
Vi Trường Phong liền nhìn tám cái tô bên kia nói:
- Đây là muốn làm cái gì vậy?
Thang Vệ Quốc liền ghé sát tai Vi Trường Phong, hạ giọng giải thích một chút nguyên nhân.
- Là như vậy à?
Vi Trường Phong nhìn Tăng Nghị ánh mắt khác trước, thầm nghĩ Tăng Nghị thật không đơn giản. Địch lão là một danh thủ quốc gia không thể mời mà đến. Tăng Nghị chỉ là lần đầu gặp mặt Địch lão, đã có thể khiến Địch lão mang tính mạng đứa cháu trai của mình giao cho hắn. Năng lực này làm sao đánh giá được. Ông ta chỉ bảo nói:
- Tăng Nghị, chuyện này nhất định phải cẩn thận, không được để xảy ra sai lầm.
Tăng Nghị nhân tiện nói:
- Tất cả mọi công đoạn cháu đều tự mình làm.
- Vậy thì tốt rồi.
Vi Trường Phong hơi gật đầu, đi đến bên cạnh tám cái tô, rồi cẩn thận hỏi đống dược liệu dưới đất tên gì.
Nước sôi, người của cục Cảnh vệ dựa theo yêu cầu của Tăng Nghị, đem đống dược liệu đầu tiên bỏ vào trong nồi. Sau đó dùng muôi cán thiếc quấy đều hai cái.
Vi Trường Phong nhìn dược liệu đang được quay đều trong nồi, hỏi:
- Như thế nào lại cần nhiều dược liệu như vậy?
- Hiện tại đang nấu thuốc, không phải uống mà là cho người bệnh tắm rửa.
Tăng Nghị giải thích một câu:
- Mau hạ lửa nhỏ một chút.
Cảnh vệ viên tìm một thiết sạn bỏ vào một ít tro, hãm ngọn lửa lại.
Vi Trường Phong nghe nói thuốc không phải là dùng để uống thì cảm thấy yên tâm rất nhiều. Chỉ cần không đổ vào miệng của Địch Hạo Huy thì tin rằng sẽ không xảy ra biến chứng gì, cũng không gây ra cái gì nhiễu loạn.
Đống dược liệu thứ hai cũng đã được đổ vào. Sau mười phút, Tăng Nghị bảo người khiêng nồi sắt từ trên bếp lò xuống.
Địch lão lúc này đi ra hỏi:
- Tiểu Tăng, hiện tại lúc này có thể bắt đầu trị liệu hay không?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không vội, phải đợi cho thuốc nguội đi mới được. Bí thư Ngưu bên kia đã chuẩn bị cơm. Chúng ta ăn cơm trước đã. Sau khi cơm nước xong thì vừa lúc.
Địch lão thật ra cũng thống khoái, lập tức lên tiếng:
- Vậy thì ăn cơm trước đi.
Sở Chấn Bang nhìn thấy sân của chính quyền xã bị khói lửa hun làm cho đen thui, thoáng có chút nhíu mày nói:
- Lão thủ trưởng, xã Lão Hùng điều kiện thật sự là quá đơn sơ. Có nên sang bên khu điều dưỡng để tiến hành trị liệu hay không?
Địch lão từ chối cho ý kiến mà quay lại nhìn Tăng Nghị.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Điều kiện bên này quả thật là có hạn. hôm nay nấu thuốc này cũng khiến cho chính quyền xã bị dơ. Tuy nhiên, hiện tại thuốc cũng đã được nấu sôi rồi. Có thể trước tiến hành một lần trị liệu. Trị liệu tiếp theo sẽ được tiến hành bên khu điều dưỡng. Bốc thuốc cũng tiện hơn một chút.
- Tăng Nghị là bác sĩ, cứ nghe theo cậu ta. Chúng ta ăn cơm đi.
Địch lão nói xong, mỉm cười nói:
- Bây giờ ăn cơm đi, những con vi khuẩn đói bụng đang cắn tôi đây.
Sở Chấn Bang nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Chàng thanh niên này là ai, cũng dám phản đối ý kiến của mình. Nếu lát nữa xảy ra sự cố, cậu gánh trách nhiệm được không.
Địch lão thấy Sở Chấn Bang không nhúc nhích thì liền lên tiếng:
- Chấn Bang, anh hãy an bài một chút, tối nay tôi sẽ ở lại Trường Ninh Sơn.
Cơn tức của Sở Chấn Bang lúc này mới tiêu tan. Lúc trước quân khu sở dĩ chọn Trường Ninh Sơn để xây dựng cải tạo làm khu điều dưỡng chính là sau này muốn mời Địch lão về nghỉ dưỡng. Nhưng Địch lão căn bản không có ý định trở lại Nam Vân. Cho nên khu biệt thự trên Trường Ninh Sơn vẫn còn bỏ trống nhiều căn. Hiện tại Địch lão chủ động muốn ở lại Nam Vân, Sở Chấn Bang tất nhiên là phải mừng rỡ. Cho dù chỉ ở lại một đêm thì khu nghỉ dưỡng này cũng coi như không bỏ không. Nói không chừng Địch lão ở lại như thế thì sau này sẽ không bỏ đi được.
- Lão thủ trưởng, tôi sẽ tự mình đi an bài.
Sở Chấn Bang lập tức xuất ra điện thoại, vừa thông báo cho khu nghỉ dưỡng Trường Ninh Sơn tiến hành giới nghiêm, làm tốt công tác chuẩn bị tiếp đãi, vừa ra lệnh cho máy bay trực thăng đem chuyên gia của bệnh viện khu nghỉ dưỡng và thiết bị y tế đến để phòng ngừa chuyện bất ngờ.
Phòng họp lúc này được mang thêm ba cái bàn lớn, bắt đầu dùng những mâm lớn bưng thức ăn lên. Đây là những thức ăn đặc sắc của xã Lão Hùng. Mặc kệ là tạo hình không đẹp, nhưng tuyệt đối là ăn no. Có vẻ người miền núi là người thật thà.
Địch lão chọn cái bàn tận cùng bên trong ngồi xuống nói:
- Gọi tất cả mọi người đến đây ăn cơm đi. Còn có Bí thư của xã Lão Hùng nữa. Hôm nay cậu ấy bận rộn trước sau, thật sự là vất vả.
Trương Kiệt Hùng lập tức chỉ bảo xuống. Người của cục Cảnh vệ luân phiên ăn cơm. Rồi bảo người thông báo cho Ngưu Vượng Sâm và Trưởng ban Tống cùng nhau vào ăn cơm.
Tăng Nghị sau khi rửa sạch tay, thì cùng với Thang Vệ Quốc tiến vào ngồi cùng một bàn.
Địch lão bên kia vẫy tay:
- Tiểu Tăng, cậu qua bên này ngồi đi. Về chuyện trị liệu tôi còn muốn hỏi cậu một chút.
Sở Chấn Bang trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc. Lấy thân phận của Địch lão, ông ta là một tư lệnh viên quân khu, có thể hôm nay ngồi cùng bàn ăn cơm với Địch lão thì đã là một ân huệ lớn lao rồi. Không nghĩ tới người thanh niên này lại được Địch lão mời.
Tăng Nghị bước tới, nhưng cũng không ngồi xuống, cười nói:
- Chuyện trên bàn này đều là chuyện quốc gia đại sự, tôi có nghe cũng chẳng hiểu gì. Tôi chỉ xin kính các vị bề trên và lãnh đạo mấy ly rượu rồi sang bên kia ngồi.
Địch lão lông mi dựng thẳng, nói:
- Ngồi đi, tôi chỉ là một lão già về hưu, cũng không có quy củ như vậy.
Vi Trường Phong lúc này mới nhân cơ hội lên tiếng:
- Tăng Nghị, Địch lão bảo cậu ngồi thì cậu cứ ngồi, phụ trách rót rượu là được.
Địch Vinh Thái lúc này mới nhìn Vi Trường Phong. Vi Trường Phong biết ông nhưng ông lại không biết Vi Trường Phong. Quy củ trong quân đội so với địa phương thì nhiều hơn. Địch lão nếu không hỏi thì Vi Trường Phong không thể tự mình chủ động tự giới thiệu.
Sở Chấn Bang lúc này mới giới thiệu nói:
- Đây chính là Phó tư lệnh viên Vi Trường Phong của quân khu chúng tôi.
Vi Trường Phong lúc này sống lưng thẳng tắp, nói:
- Báo cáo Địch lão, tôi cũng là cấp dưới cũ của ngài, từ quân XX đi ra.
Địch lão khẽ mỉm cười, sợ là khi Vi Trường Phong ở trong quân đội XX thì mình đã sớm không còn ở đó nữa rồi. Nếu không thì hẳn ông phải còn nhớ chứ. Tuy nhiên, nếu ông ta nói như vậy thì Địch Vinh Thái cũng miễn cưỡng coi như là thuộc cấp của mình.
- Ngồi đi, ngồi đi!
Địch lão chỉ cái ghế nói:
- Tôi nghe nói Tăng Nghị và con bé nhà cậu là chị em kết nghĩa?
- Là có chuyện như vậy!
Vi Trường Phong nói.
Tăng Nghị nói:
- Tôi một mình phiêu bạt đến Nam Giang, ngoại trừ một người sư huynh ra thì một người thân cũng không có. Chị Hướng Nam vẫn xem tôi như em ruột của mình.
- Tôi cũng xem Tăng Nghị như chính con ruột của mình.
Vi Trường Phong dõng dạc nói một câu. Ông ta phát hiện Địch lão đối với Tăng Nghị còn hứng thú hơn so với việc mình nói rằng mình là cấp dưới cũ của ông.
Trương Kiệt Hùng nhướng mày. Nửa giờ trước chính là Thang Vệ Quốc giới thiệu Tăng Nghị cho ông mà.
- Tốt!
Địch lão mỉm cười:
- Cậu, con rể cậu và tôi đều là chung một ngành. Thật sự là hữu duyên mà.
Vi Trường Phong liền cười nói:
- Hôm nay hai tiểu bối cũng không biết như thế nào lại gặp phải Địch lão.
- Nếu không gặp phải thì tôi còn không biết Tăng Nghị y thuật cao minh như vậy. Lát nữa việc chữa bệnh toàn bộ nhờ vào cậu ấy.
Địch lão cười nâng đũa:
- Mau ăn đi!
Trong bữa tiệc, Tăng Nghị chỉ phụ trách rót rượu. Lát nữa hắn còn phải chữa bệnh cho Địch Hạo Huy, cho nên không dám uống rượu. Mọi người nghe hắn nói như vậy cũng không miễn cưỡng nữa.
Cơm ăn được một nửa, hòm y của Tăng Nghị và thịt khô đã được đưa tới. Tăng Nghị lại bảo tiệm cơm bổ sung món thịt khô và cắt thịt da đầu heo cho vào bữa ăn.
Địch lão lập tức ánh mắt sáng lên, tán thưởng một câu:
- Đúng vậy, chính là món này.
Nói xong lại gắp đũa thứ hai.
Sở Chấn Bang ngay lập tức ghi tạc trong lòng, về sau tặng quà cho Địch lão, nhất định không thể thiếu món thịt khô này.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người đều ra sân xem Tăng Nghị chữa bệnh cho Địch Hạo Huy. Tăng Nghị giơ tay sờ nhiệt độ của thuốc, phát hiện vẫn chưa lạnh. Hắn bảo người tìm hai cái muôi, ra sức đảo thuốc, khiến cho thuốc nhanh chóng nguội hơn.
- Tiểu Tăng, với biện pháp này của cậu của Hạo Huy đại khái có thể trong bao lâu thì khôi phục tâm trí?
Địch lão hỏi.
- Bởi vì anh ta trước đây dùng quá nhiều thuốc, cơ chế bình thường của cơ thể bị phá hủy. Cho nên việc hấp thu dược lực hiệu quả sẽ kém hơn một chút.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút:
- Tuy nhiên, hẳn là một lần tiếp một lần sẽ có hiệu quả. Đại khái sau ba lần thì có thể khôi phục tâm trí.
- Ba lần?
Địch lão đọc lại con số này:
- Ba lần là tốn khoảng bao lâu?
- Ba ngày!
Tăng Nghị trả lời.
Địch lão lông mi nhướng thẳng. Ba ngày là có thể khiến Hạo Huy khôi phục tâm trí. Đây không phải là dụ mình vui vẻ chứ?
Tăng Nghị lại nói:
- Khôi phục tâm trí chỉ là bước đầu tiên. Sau này còn cần phải chậm rãi điều dưỡng. Nếu muốn hoàn toàn khỏi hẳn, sợ là phải tốn một thời gian rất dài. Địch lão, ông cần phải có tư tưởng chuẩn bị.
- Có thể khôi phục tâm trí là tốt rồi. Có thể khôi phục tâm trí là tốt rồi
Địch lão liên tiếp lặp lại hai lần. Ông ta đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị việc này sẽ thất bại. Chỉ cần có thể khiến Địch Hạo Huy khôi phục lại thần trí như bình thường thì chưa sợ y từ nay nằm trên giường không dậy nổi thì cũng chẳng có vấn đề gì. So với bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thì tốt hơn rất nhiều.
- Hạo Huy tuổi còn rất trẻ, thể chất khá tốt. Nếu dùng phương pháp thích đáng thì muốn khỏi hẳn cũng là rất nhanh.
Tăng Nghị cười:
- Tuy nhiên, hiện tại nói điều này vẫn còn quá sớm. Đầu tiên, phải cho anh ấy khôi phục lại thần trí, sau đó mới căn cứ vào tình huống cụ thể mà tiến hành giai đoạn trị liệu tiếp theo.
Địch lão hơi gật đầu nói:
- Cậu cứ việc xuống tay trị liệu, tôi tin tưởng cậu.
Tăng Nghị nói:’
- Đối với việc Địch lão tín nhiệm tôi như vậy, tôi bất kể như thế nào cũng sẽ trả cho ông một Hạo Huy khỏe mạnh bình thường.
Địch lão trong lòng mừng rỡ, bảo Trương Kiệt Hùng đưa đến một cái ghế, an vị một bên, chuẩn bị xem toàn bộ quá trình trị liệu.
Trương Kiệt Hùng thấy cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa lạnh, trong lòng sốt ruột, lại nói:
- Mau đi tìm thêm hai cái muôi nữa, quấy nhanh lên.
Cảnh vệ viên đến tiệm cơm đối diện mượn thêm mấy cái muôi to. Chuyên gia của khu nghỉ dưỡng đã đến, phía sau còn mang theo không ít dụng cụ thiết bị, không sai biệt lắm đã mang hết những thiết bị thành lập một bệnh viện dã chiến tạm thời đến đây.
Một một người đàn ông trung niên tóc hoa râm khoảng hơn năm mươi tuổi đi đến trước mặt Sở Chấn Bang nói:
- Báo cáo Tư lệnh viên, Ba Tử Bình xin hướng ngài báo danh.
Sở Chấn Bang cũng không nói lời vô nghĩa:
- Hiện trong này có người bệnh, nhờ anh chẩn đoán chính xác một chút.
Ba Tử Bình liếc mắt nhìn bộ dạng dại ra của Địch Hạo Huy. Vừa thấy người bệnh, ông ta liền nói:
- Tôi lập tức qua xem ngay.
Nói xong thì bước qua, thật cẩn thận xem mạch của người này. Người này thoạt nhìn si ngốc, nhưng có thể khiến hai vị tư lệnh viên quân khu phải đứng một bên thì khẳng định là lai lịch không nhỏ.
Địch lão có chút bất mãn. Thầy thuốc ở viện quân y chính mình đã sớm mời qua. Nếu có thể chữa khỏi bệnh thì đã sớm chữa trị rồi. Sở Chấn Bang thật sự là làm điều thừa. Tuy nhiên, Sở Chấn Bang cũng là có lòng tốt, Địch lão cũng không tiện phát tác.
Tăng Nghị làm ra bộ dạng chẳng có việc gì. Dù sao thuốc vẫn còn chưa nguội, những gì xảy ra vẫn không có liên quan gì đến hắn. Hắn lại tìm một cây thiết sạn, gạt bớt than đang cháy đỏ trong bếp lò ra. Sau đó bỏ vào một ít than tổ ong, chuẩn bị lần nấu thuốc thứ hai.
Tăng Nghị chuẩn bị bếp lò xong thì Ba Tử Bình cũng đã chẩn xong mạch. Mặt ông ta nhăn lại, cảm thấy rất khó giải quyết.
Bệnh này thật sự không tốt. Thanh khiếu không nhạy, nóng lạnh cùng chiến. Anh cũng không thể có biện pháp dùng thuốc. Dùng thuốc có tính nhiệt đuổi hàn, tất nhiên sẽ làm cho tâm hỏa phát tác. Nói không chừng ngay tại chỗ sẽ làm anh ta chết hẳn. Nếu anh dùng hàn dược tiết chế tà hỏa trong cơ thể, ngược lại sẽ làm cho hàn tà bị vùi lấp. Nếu anh muốn trợ giúp nguyên khí, cuối cùng lại phản tác dụng, biến thành một cục diện chẳng còn nguyên khí nữa. Nguyên khí là gốc rễ của sinh mạng, không thể mất được.
Sở Chấn Bang lại hỏi:
- Thế nào? Có kết luận gì không?
Ba Tử Bình lại nhìn nồi nước thuốc lớn, lại nhìn Địch lão đang ngồi chỗ kia. Ông ta cứ tưởng rằng ông lão có vẻ mặt kiên nghị kia chính là người đã đưa ra phương thuốc thì liền nói:
- Tôi có thể xem phương thuốc trước một chút hay không?
Trương Kiệt Hùng đưa ra phương thuốc trước mặt Ba Tử Bình.
Ba Tử Bình xem xong, lúc này liên tục lắc đầu:
- Càn quấy, quả thực là càn quất. Hai phương thuốc này chợt nóng chợt lạnh. Dược tính hoàn toàn tương phản, như thế nào lại sử dụng đồng thời. Đây chính là đại loạn tử đấy.
- Anh xem kỹ đi rồi hãy nói nhé.
Sở Chấn Bang lên tiếng.
Sa Tử Bình nói:
- Tư lệnh viên, phương thuốc này tôi đã xem rất kỹ, thuốc này tuyệt đối không thể dùng.
Sở Chấn Bang liền nhìn về phía Tăng Nghị, muốn Tăng Nghị cho một lời giải thích.
Sa Tử Bình có chút không ngờ, trong bụng thầm nhủ chẳng lẽ phương thuốc này không phải là ông cụ kia kê mà là chàng thanh niên này sao? Thật sự là khốn kiếp đến cực điểm. Ngay cả sinh viên năm thứ nhất khoa Trung y cũng biết rõ ràng là sai lầm, mà hắn cũng dám phạm vào. Đây không phải là đập chiêu bài trung y sao? Ba Tử Bình cả giận nói:
- Tôi muốn hỏi cậu, cậu đến tột cùng có học qua trung y? Một sai lầm rõ ràng như vầy mà cậu chẳng lẽ nhìn không ra?
Tăng Nghị cũng không thèm phản ứng nói:
- Chỉ nhìn phương thuốc một cách đơn thuần mà nói thì quả thật là dược tính tương phản. Nhưng đã có phương pháp thì tất nhiên sẽ có quy luật của nó. Nếu phương pháp thích đáng thì thuốc này chưa chắc không thể không dùng được đồng thời.
Ba Tử Bình lên tiếng:
- Được, cậu nói như thế thì hai loại thuốc này phải dùng đồng thời như thế nào?
Ba Tử Bình rất tức giận. Chính mình đã hành nghề y mấy chục năm nay, hai loại thuốc có thể dùng được đồng thời hay không chẳng lẽ mình không rõ ràng lắm sao? Cậu chỉ là một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch mà dám trước mặt tôi nói cái gì là luật của phương thuốc. Thật sự là chê cười.
Tăng Nghị mượn phương thuốc, tính giải thích một chút.
Lúc này Địch lão lại nói:
- Nếu như anh nói hai loại phương thuốc này không thể dùng thì anh hãy ra một phương thuốc đi.
Ba Tử Bình có điểm khó xử. Phương thuốc này thật sự là rất khó kê. Ông ta suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới kê bút viết xuống một phương thuốc. Ông ta cân nhắc cẩn thận, nếu mở một phương thuốc bình tiết tâm can cùng một lúc thì sợ nguyên khí bị vùi lấp nên đành thêm mấy vị trợ giúp nguyên khí. Loại phương thuốc này giống như giải rượu độc hoặc thổi tắt một cái mồi lửa. Anh thổi tắt đống lửa, nhưng khí nóng của nó vẫn còn. Khi gặp phải đốm lửa thì nó sẽ bùng lên trở lại. Cuối cùng khí nóng tan hết thì lửa mới có thể diệt, và mồi lửa thì cũng bị tiêu đi.
Ba Tử Bình cân nhắc luôn mãi mới đưa ra phương thuốc.
Trương Kiệt Hùng tiếp nhận, vừa thấy thì liền thấp giọng nói:
- Phương thuốc này so với những phương thuốc không có hiệu quả trước kia là giống nhau.
Địch lão trong lòng tức giận. Đúng là bọn lang băm! Các người đều đưa ra những phương thuốc chữa bệnh một cách qua loa tắc trách. Nếu không trị hết bệnh, ngược lại còn khiến cho bệnh của Địch Hạo Huy thêm trì hoãn thì rõ ràng chính các người là kẻ lỗ mãng. Thế mà còn lên giọng chỉ trích người khác kê đơn. Nửa điểm cũng không biết là trình độ của mình không đủ.
Địch lão lại hỏi:
- Bác sĩ Ba, nếu dùng thuốc này của anh thì khoảng bao lâu có thể trị được bệnh?
Ba Tử Bình lập tức không chống đỡ được. Phương thuốc này làm sao mà có khả năng chữa khỏi bệnh. Nhiều lắm là không để cho bệnh điên tái phát trầm trọng hơn là được. Nếu may mắn thì có thể chữa khỏi, tuy nhiên nếu đổi là người khác, tin rằng cũng không có biện pháp
Địch lão liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Tăng Nghị, cậu không cần giải thích. Cứ việc điều trị đi. Những hạng lang băm như thế này có giải thích thì bọn họ cũng không hiểu đâu.
Ba Tử Bình xấu hổ không chịu nổi. Chính mình trước mặt Tư lệnh viên quân khu bị người khác mắng là lang băm thì về sau làm sao mà lăn lộn nữa.
Sở Chấn Bang trong lòng cũng chấn động. Ông ta nghe ra Địch lão rất bất mãn, cho nên cũng không dám lên tiếng nói gì thêm. Chỉ có điều ông ta không rõ Địch lão đối với một bác sĩ trẻ tuổi lần đầu tiên gặp mặt sao lại đặt niềm tin lớn đến như vậy?
Tăng Nghị thở dài, nếu Địch lão không cần mình giải thích thì chính mình cũng không cần phải giải thích. Tăng Nghị dùng hai dược tính nóng lạnh là có đạo lý của nó, còn có điểm giống như cái chai sau khi đổ nước ấm vào ở trên núi vậy. Muốn cho cái chai không bị nổ, biện pháp tốt nhất chính là khiến nó được ngâm trong nước ấm.
Nguyên lý tương tự, nhưng khi dùng đến thuốc thì tự nhiên sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều. Cho nên không ai dám nghĩ ra biện pháp như vậy. Muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Địch Hạo Huy, căn bản nhất chính là bắt cơ thể của y tiết ra được hai kinh nội tà hỏa. Thuốc nóng để tắm tuy nhiên chỉ có tác dụng phụ trợ. Chân chính có tác dụng vẫn là hàn dược thứ hai của Tăng Nghị.
Thấy thuốc đã nguội, Tăng Nghị lên tiếng:
- Đem nước thuốc đổ vào trong cái hũ, sau đó mang bệnh nhân ngồi vào trong.
Nói xong, Tăng Nghị mở cái hòm y của mình, từ bên trong lấy ra bao châm cứu.
Trong bao châm cứu đều là ngân châm, so với kim châm thì ngắn hơn. Tuy nhiên tạo hình cũng không sai biệt lắm. Đuôi châm đều có một bông hoa mai sáu cánh nho nhỏ.
Khi cảnh vệ viên đỡ Địch Hạo Huy ngồi vào trong cái hũ lớn xong, Tăng Nghị bắt đầu châm cứu.
Ba Tử Bình lạnh lùng nhìn, trong bụng thầm nhủ đúng là tuổi trẻ háo thắng. Con nghé mới sinh làm sao mạnh bằng con hổ. Tôi thấy lát nữa cậu gây ra đại họa thì làm như thế nào cho xong việc. Dùng thuốc làm sao có thể lỗ mãng như vậy?
Tuy nhiên, sau khi nhìn qua, Ba Tử Bình liền có điểm kinh ngạc. Kỹ thuật châm cứu của Tăng Nghị thì không có điều gì xảo diệu, nhưng lại dựa vào trình tự vận hành của kinh mạch, châm đúng vào trọng tâm của các đại huyệt. Đây là biện pháp chữa bệnh như thế nào Ba Tử Bình hoàn toàn nhìn không ra.