Phòng hoạt động nằm ở khu trung tâm khu tập thể. Trần Long gọi thêm mười mấy cảnh sát, liền chạy tới bên kia.
Thật xa có thể nghe được thanh âm tẩy bài. Trần Long nhướng mày, hướng cảnh sát đằng sau làm một tư thế. Lập tức có một người đi lên, một cước đá văng cửa phòng hoạt động. Sau đó đại đội cảnh sát liền vọt vào.
Phòng hoạt động rất rộng, bày chừng hai mươi bàn mạt chược, khói bốc mù mịt. Không ngờ tất cả các bàn đều ngồi đầy người. Thật là buồn cười. Trên tường có treo một tờ quảng cáo tuyên truyền thật lớn “Tăng cường thể chất, phong phú cuộc sống”. Xem ra trước kia nơi này hẳn là bày bàn bida, hoặc bóng bàn, thiết bị tập thể hình.
- Tất cả ôm đầu vào góc tường.
Cảnh sát lớn tiếng quát:
- Ai dám lộn xộn, tội chồng thêm tội.
Nhìn cảnh sát mang súng, đám người chơi mạt chược không ai dám động, vẻ mặt kích động. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Sau đó đều ôm đầu nép vào góc tường, ngồi xổm xuống, thầm nghĩ mình chỉ là đánh một vài ván mạt chược nhỏ thôi mà.
- Bên trong có Khương Tân Kiến hay không?
Trần Long hỏi.
Trưởng phòng Lưu lay động đầu, chỉ tay vào một cánh cửa nhỏ cuối phòng hoạt động nói:
- Ở bên trong đấy.
Trần Long nháy mắt, hai gã cảnh sát hình sự liền cầm khẩu súng bước qua, một cước đá văng cửa, quát lớn:
- Tất cả đều không được nhúc nhích.
Sau đó lại có thanh âm nổ súng.
Thấy gã cảnh sát thần sắc khẩn trương, thanh âm khiển trách khá dồn dập, còn có tiếng nổ súng. Trần Long biết rằng bên trong có chuyện, liền chạy qua.
Hướng bên trong nhìn thoáng qua, Trần Long có thể nói hôm nay bắt được con cá lớn. Không ngờ bên trong có bày năm cái máy đánh bạc, roulette, bài cửu đủ mọi thứ. Mười mấy người đang ở bên trong đánh bạc.
- Toàn bộ ngồi xuống cho tôi.
Trần Long rút súng ra, nổ một tiếng súng cảnh báo. Đây là phát ra tín hiệu của cảnh sát. Nếu ai còn dám khắng cự bắt giữ thì cảnh sát có quyền nổ súng. Những con bạc này chuyện gì cũng có thể làm được. Trần Long cũng không muốn cho thủ hạ của mình hôm nay xảy ra chuyện. Một tiếng nổ súng là trao quyền nổ súng cho mọi người, cũng để làm kinh sợ những con bạc, làm cho bọn họ không dám phản kháng.
Khương Tân Kiến ở bên trong nghe được một tiếng súng vang, run người lên. Y rõ nhất hàm nghĩa của tiếng súng, lúc này hô:
- Ngồi xổm xuống, ngồi xuống mau.
Trần Long liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Khương Tân Kiến. Người này không ngờ còn mặc trang phục cảnh sát mà đi đánh bạc. Quả thật là chút cũng không để ý đến hình tượng cảnh sát nhân dân. Trần Long không khỏi lửa giận ngút trời.
Trưởng phòng Lưu lúc này tiến lên và xác nhận nói:
- Sếp Trần, cái tên tiểu tử mặc trang phục cảnh sát chính là Khương Tân Kiến.
Khương Tân Kiến nhìn thấy rõ ràng run lên. Cảnh sát cũng đã bắt Lưu Hảo. Đây không phải là bắt đánh bạc mà là vì chuyện đập xe mà tới. Khương Tân Kiến cảm thấy trước mắt mình tối sầm. Chính mình chỉ có điều chân trước vừa mới bước vào phòng đánh bạc, cảnh sát đã xuất hiện sau lưng. Hơn nữa lại là Phó cục trưởng Trần tự mình mang đội. Đồn cảnh sát hiệu suất phá án cao. Ý tứ phương diện này còn không rõ ràng. Chính mình đã đập không đúng xe, đành rước họa.
Khương Tân Kiến mềm nhũn nằm trên mặt đất. Xong rồi, lúc này toàn bộ đều xong rồi. Chính mình trăm cay nghìn đắng, trước mắt thì đợt thực tập sắp kết thúc, sắp trở thành một người cảnh sát thực thụ. Không ngờ lúc này lại xông ra họa như vậy.
Y như thế nào cũng không rõ. Một chiếc xe tải nhỏ, lại mang biển số thành phố Long Sơn. Hơn nữa còn không phải ở thành phố mà là ở huyện, như thế nào lại kinh động đến Phó cục trưởng phân cục như thế.
Trần Long tiến lên hai bước, sắc mặt đen lại như dọa người, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bờ vai của Khương Tân Kiến. Hai cái dấu trên vai hắn là dấu hiệu của một cảnh sát thực tập, sau khi trở thành cảnh sát chính thức thì sẽ có quân hàm cảnh sát.
- Mau trói cái tên cảnh sát bại hoại này lại cho tôi.
Trần Long gần như rống lên. Thể diện của cảnh sát toàn bộ đều bị tên tiểu tử này làm cho mất hết. Đập xe, uy hiếp người khác đã đủ làm cho mình căm tức. Y không ngờ còn dám mặc trang phục cảnh sát để đánh bạc. Việc này nếu truyền ra ngoài thì phân cục Thiên Phủ sau này làm sao mà ngẩng đầu lên được.
Cảnh sát làm sao mà không rõ cơn tức giận của Trần Long, tiến lên một cước đá vào mặt Khương Tân Kiến, khiến y ngã ngửa ra đằng sau.
A…. Khương Tân Kiến hô lên một tiếng.
Còn chưa kịp kêu lên xong, cảnh sát hung thần ác sát đã tiến lên, lột bỏ trang phục của cảnh sát, sau đó gắt gao kéo hai tay ra đằng sau.
- Tôi là nằm vùng, là trinh sát do sở phái tới…
Khương Tân Kiến còn có điểm nhanh trí, cuống quýt cầu xin tha thứ.
Lời nói còn chưa dứt thì một cái tát liền đập tới.
- Nằm cái đầu mẹ cậu!
Mặc trang phục cảnh sát đến nằm vùng, y là đứa cảnh sát ngu ngốc hay là con bạc ngu ngốc?
Chính Trần Long cũng bị Khương Tân Kiến này làm cho hết nói nổi. Y vung tay lên, bảo người bắt hết mấy con bạc này đi. Về phần những người chơi mạt chược bên ngoài thì chỉ lưu lại hai cảnh sát canh giữ. Sau đó thông báo cho người của đồn cảnh sát nhân dân đến xử lý.*
Trở lại đồn cảnh sát, Trần Long suốt đêm thẩm vấn, rất nhanh biết được chân tướng sự tình, giống như y đã đoán. Việc này tuy rằng Khương Tân Kiến xung đột với Tăng Nghị, nhưng lại có quan hệ với Diệp Thanh Hạm.*
Nhưng phòng đánh bạc của nhà máy cơ giới Lam Quang đã khiến Trần Long tra ra được một chút chuyện. Gần đây có người trong khu báo cảnh sát, nói là bị con bạc cướp hết tiền. Chuyện như vậy đã phát sinh vài lần, cảnh sát đã phái người kiểm tra, nhưng vẫn chưa tìm được nơi đánh bạc. Hóa ra là nằm trong khu tập thể của nhà máy. Đây thuộc phạm vi bảo vệ của nhà máy Quang Lam quản lý. Nếu bảo vệ không che chở thì làm sao mà tra không ra chứ?
Căn cứ vào thẩm vấn, phòng đánh bạc là do em vợ của Khương Sơn mở ra. Vợ của Khương Sơn cũng có cổ phần bên trong. Khương Sơn tuy rằng không có bỏ vốn, nhưng nơi đánh bạc là nơi ông ta cấp cho em vợ của mình thuê. Hơn nữa lại còn che giấu.*
Trần Long quyết định đem vụ án này trở thành một vụ án lớn để xử lý, suốt đêm phái người đi bắt em vợ và vợ của Khương Sơn. Em vợ của Khương Sơn đã nghe được phong thanh, sớm bỏ trốn mất. Chỉ có bà xã của Khương Sơn là khí định thần nhàn ở nhà. Bà cảm thấy chồng của mình là Phó giám đốc nhà máy, đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cảnh sát sẽ không bắt mình, nhưng kết quả lại ngược lại. Bà đã quên mất, chồng bà là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng còn bà thì không phải.*
Bận việc đến nửa đêm, Trần Long cũng không về nhà, ngay tại văn phòng nghỉ ngơi một lúc. Nên thẩm vấn thì cũng đã làm xong, nhân chứng vật chứng cũng đã có. Chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ còn chờ kết án nữa là xong.*
Trần Long đem hồ sơ vụ án bỏ vào túi công văn, định báo cáo lại với Cục trưởng. Bởi vì vụ án có liên quan đến Khương Sơn, phó giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước, nên Cục trưởng phân cục cũng không tiện xử lý, đành khiến Trần Long hướng cục Công an thành phố báo cáo, thỉnh cầu thượng cấp ra chỉ thị.*
Rời khỏi phân cục, xe của Trần Long thiếu chút nữa là đụng vào một người. Chuẩn xác mà nói là người này bổ nhào vào trong xe.*
Trần Long cảm thấy căm tức, có muốn tự sát thì cũng nên tìm chỗ khác, dám ở đồn cảnh sát tìm cái chết à? Y đang chuẩn bị xuống xe thì người nọ liền bổ nhào đến cửa kính xe, kêu khóc:
- Sếp Trần, ngài phải làm chủ cho tôi.
- Lão Thất?
Trần Long có chút bất ngờ. Không ngờ là đã lâu rồi không có gặp lão Thất:
- Anh làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à? Nếu xe của tôi nhanh thêm một giây nữa thì mạng của anh toi mất rồi.*
Lão Thất nhướng mày, bộ dạng ủy khuất nói:
- Sếp Trần, tôi đến khiếu nại. Ngài xem, tôi bị cảnh sát đánh ra thành dạng gì đây?
Trần Long nhìn lướt qua, phát hiện trên mặt lão Thất có vết bầm, không nghiêm trọng, nhưng cổ tay lại có một vòng tròn bầm đen. Trần Long vừa thấy đó là bị còng tay ra sau mà có.*
- Anh lại đi chơi mạt chược à?
Lão Thất gật đầu nhưng lại nói:
- Nhưng tôi bị đánh khi đang chơi trong nhà của mình. Hơn nữa lại còn bị mang đi một đống tiền. Thuần túy chỉ là giải trí chứ tôi không có đánh bạc.
Trần Long bình tĩnh hỏi:
- Cảnh sát nào vậy?
Chỉ vì một bàn mạt chược nhỏ mà đánh người ra thành như vậy, quả thật là quá đáng.*