Trương tổng có chút nghĩ không ra, nghi hoặc nhìn Tăng Nghị. Ông ta mở khách sạn đón khách, không thể có đạo lý bắt khách ở bên ngoài. Chỉ cần khách một ngày không đi, cũng không khất nợ tiền phòng thì ông ta không thể nào đuổi khách đi được.
Lư Hiểu Bằng nói:
- Tăng Nghị nói như vậy, tất nhiên là sẽ có đạo lý. Ông nên chú ý nhiều đến vị khách kia là được.
Trương tổng dường như hơi hiểu ra, cười nói:
- Vâng, vâng, tôi khi trở về sẽ bảo người chú ý vị khách kia một chút.
Tăng Nghị cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Vừa rồi tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hắn đã nhìn ra ông cụ trên mặt có tử khí, hiển nhiên là đang bệnh nặng. Rất có khả năng là bệnh không thể chữa được, rất nguy kịch. Để ông ta ở lại thì không thành vấn đề, chỉ sợ đến lúc đó khách sạn xảy ra chuyện bất ngờ thì khách sạn sẽ gặp phải phiền toái Phải biết rằng có thể khiến Lý Đông Nghị đi theo thì nhất định phải là một nhân vật thượng tầng của Hàn Quốc.
Dựa theo tâm trạng bình thường của Tăng Nghị, cho dù là đối phương có bệnh không thể chữa được, hắn cũng không thể đề nghị khách sạn đuổi khách được. Chỉ có điều thấy thái độ ngạo mạn của tên Lý Đông Nghị kia, Tăng Nghị liền ngoại lệ nhắc nhở một chút, còn đem sự thật nói trắng ra. Thực đã xảy ra chuyện, người Hàn Quốc chết đi thì không nói, nhưng bị cắn ngược trở lại thì đừng nói là khách sạn Thanh Giang, ngay cả tập đoàn Danh Sĩ đứng đằng sau khách sạn cũng không thể tránh khỏi phiền toái.
Cố Địch, Cố Hiến Khôn cùng Tăng Nghị quan hệ rất tốt. Tăng Nghị nếu đã thấy, thì căn cứ vào tình bạn bè, như thế nào cũng phải ám chỉ một chút.
Bữa tiệc buổi chiều vẫn là những người bạn cũ. Tuy nhiên, thời gian vẫn còn sớm. Đỗ Nhược thì đi họp ở thành phố, Đường Hạo Nhiên vẫn còn làm việc cho Phương Nam Quốc. Hai người này vẫn chưa đến được. Dù sao bọn họ cũng đã kịp uống qua rượu mừng thăng quan của Tăng Nghị, nếu uống hôm nay nữa thì cũng thành hai lần.
Quách Bằng Huy đến đây hẳn là đánh cờ hiệu của việc xây dựng trường đại học mà tới. Chuyện của khu Chính Bình đại sự hóa tiểu sự, cuối cùng cũng không liên lụy đến Quách Bằng Huy. Ông ta vẫn như cũ, phụ trách công tác của việc chuẩn bị xây dựng trường. Là đại diện của sở Y tế, phụ trách việc liên kết với khu công nghệ cao Bạch Dương. Kỳ thật thì cũng chính là liên hệ với Tăng Nghị. Bữa cơm này ông ta đến tham dự vừa công vừa tư.
Cố Hiến Khôn nghe Tăng Nghị thăng quan mời rượu, lập tức bỏ công việc sang một bên chạy đến đây.
Trừ những người này thì còn có Trần Long, Thiệu Hải Ba, lão Tả, Thang Vệ Quốc, Diệp Thanh Hạm cũng đều có mặt.
Mọi người khi bước vào cửa đều nói lời chúc mừng, nhìn thấy Lư Hiểu Bằng lại một phen chào hỏi. Đây chính là một gương mặt mới.
Rượu quá ba tuần, Cố Hiến Khôn nói:
- Tăng Nghị, qua vài ngày nữa, tôi sẽ đến tham quan địa bàn của cậu.
Tăng Nghị đương nhiên hiểu được đây là có ý tứ gì. Cố Hiến Khôn cố ý muốn đến khu công nghệ cao đầu tư. Tuy nhiên, Tăng Nghị vẫn khách sáo nói:
- Hoan nghênh, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác chủ nhà. Tuy nhiên, trước mắt khu công nghệ cao chỉ là một mảnh đất nghèo nàn. Sợ là sau khi nhìn thấy mọi người sẽ rất thất vọng.
Lão Tả lúc này xen vào:
- Cố tổng, lúc đi thì thông báo với tôi một tiếng. Tôi cũng muốn đi tham quan một chút.
Cố Hiến Khôn liền cười nói:
- Được, ánh mắt của ông chủ Tả có tiếng là đanh đá, chua ngoa. Tôi cũng đang muốn mời ông đi. Chỉ sợ là ông không có thời gian.
- Cổ tổng lời này không đúng rồi.
Lão Tả cười ha hả, giơ ly lên, huých Cố Hiến Khôn một cái:
- Tuy nhiên, chén đĩa của tôi nhỏ, không bằng Cố tổng tiền nhiều thế lớn. Đến lúc đó còn mời Cố tổng chiếu cố nhiều hơn.
Cố Hiến Khôn cười:
- Đâu dám, đâu dám! Ai giúp ai thì còn không nhất định.
Trần Long không hiểu biết về kinh doanh, nhưng cũng hiểu được ý tứ của hai người này, cũng nhắc nhở nói:
- Khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương tôi cũng biết một chút. Tình huống cũng không tốt.
Nói xong, y cảm thấy lời này không đúng, liền khẩn trương sửa lại:
- Tuy nhiên, có Tăng Nghị đến đây. Tôi tin tưởng tình huống rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt đẹp.
Lão Tả cười ha hả, lại bưng cái ly cụng với Trần Long:
- Phó cục trưởng Trần lời nói này nói đúng quá. Vì những lời này, tôi sẽ kính cậu một ly.
Trần Long giơ cái ly lên, rượu đã uống vào trong bụng nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu. Câu nói của mình rốt cuộc đúng ở chỗ nào?
Lão Tả uống rượu vào, hứng trí rất cao liền nói:
- Trong số những người đang ngồi ở đây, tuổi của tôi là cao nhất. Hôm nay lão Tả tôi cả gan, nói ra đường lối kinh doanh của mình một chút. Tôi xin hỏi mọi người, các người cho rằng, trong kinh doanh cái gì là quan trọng nhất?
Mọi người khẽ mỉm cười, trong lòng đều có đáp án. Có người cho rằng là tài chính, có người cho rằng là quan hệ, có người cho rằng là ánh mắt, và cũng có người cho rằng là thành tín.
Tuy nhiên, tất cả những đáp án đều bị lão Tả phủ nhận. Chỉ còn lại Cố Hiến Khôn là không nói chuyện. Lão Tả liền nhìn Cố Hiến Khôn:
- Cố tổng, cậu cho rằng là cái gì chứ?
Cố Hiến Khôn thản nhiên cười nói:
- Chính xác là người hợp tác.
Lão Tả liền vươn ngón tay nói:
- Cố tổng cao kiến!
- Chỉ nói lên chút kinh nghiệm thôi.
Cố Hiến Khôn người này từ trước đến nay khiêm tốn, không có cái gì nổi bật:
- Luận về kinh doanh, tôi khẳng định không bằng ông chủ Tả.
Mọi người liền nhìn ông chủ Tả, cũng có chút không hiểu. Người hợp tác cố nhiên là quan trọng, nhưng những phương diện khác dường như còn quan trọng hơn.
Lão Tả lên tiếng:
- Mọi người đều nằm trong thể chế, tiền đồ rộng lớn. Tuy nhiên, nếu có một ngày các người chán làm quan, muốn chuyển sang kinh doanh, thì nhất định phải nhớ rõ lời nói của tôi hôm nay. Ở Trung Quốc, anh nếu muốn làm tốt việc kinh doanh thì nhất định phải chọn đúng người hợp tác với mình. Những kẻ có lối kinh doanh giống như ở chợ thì đều là bọn kinh doanh chó má. Các người nếu tin thì hôm nay không thiệt, ngày mai cũng sẽ thiệt.
Mọi người cười to, cảm thấy hôm nay lão Tả uống hơi nhiều.
Lão Tà lại cảm thấy chính mình lại rất tỉnh táo, nói:
- Tục ngữ có câu, không sợ đối thủ là ưng, chỉ sợ đối thủ là trư. Những lời này không sai chút nào. Nước Mỹ có đại gia đầu tư nhưng cũng không thể nói họ không phải trư. Trư làm không biết mệt, còn anh thì sẽ một thân bùn.
Mọi người cười ha hả. Lời nói này có chút thú vị.
Cố Hiến Khôn trịnh trọng gật đầu, nói:
- Ông chủ Tả nói rất có lý, Hiến Khôn xin chấp nhận. Một người hợp tác ưu tú, thường có thể cải tử hồi sinh cho một hạng mục. Mà một người hợp tác không ra gì, cũng có thể khiến cho hạng mục của cậu chết đi.
Mọi người thấy Cố Hiến Khôn nói như vậy thì liền cười, không dám cho rằng lời của lão Tả là lời của rượu.
Lão Tả mỉm cười:
- Cho nên, lão Tả tôi luôn chọn đúng người. Tăng Nghị là một Y bần thánh thủ. Cậu ấy biết làm sao để phát triển, điểm này tôi không hề nghi ngờ. Xuống tay chậm thì cơ hội phát tài sẽ biến mất.
Tăng Nghị cũng không nghĩ lão Tả đi một vòng lại về lại chính mình, liền cười nói:
- Ông chủ Tả nói như vậy chính là tạo áp lực cho tôi. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho ông biết, ông tùy tiện làm đầu tư sao cũng được, nhưng nếu lỗ thì không liên can gì đến tôi đâu nhé.
Lão Tả cười:
- Lỗ thì chính là tôi nhìn nhầm người. Tuy nhiên, đối với cậu, tôi tự tin là không nhìn lầm người.
Mọi người hơi gật đầu, cảm thấy lời lão Tả nói quả thật có đạo lý nhất định. Huyện Nam Vân so với khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương có thể không bằng, nhưng qua tay Tăng Nghị thì lại phát triển rất nhiều. Muốn nói vị trí của khu công nghệ cao Bạch Dương coi như là gặp may mắn, tuy nhiên dưới sự lãnh đạo của Gia Cát Mưu thì không ngờ càng làm càng kém.
Xem ra chọn đúng người hợp tác quả thật là rất quan trọng. Cái này cũng giống như đứng thành hàng trong chính trị. Đứng sai hàng thì anh cho dù có khát vọng cũng là uổng công. Đứng đúng hàng thì tất nhiên sẽ là tiền đồ quang minh.
Cố Hiến Khôn thản nhiên cười. Điều kiện khách quan của khu công nghệ cao Bạch Dương chính là ở chỗ này. Y trước kia không đến đầu tư, nay lại muốn đến, trong đó nhất định có đạo lý. Chính lão Tả đã nói, đây không phải là nể mặt Tăng Nghị mà là đi đúng đường lối kinh doanh. Tập đoàn Danh Sĩ có thể làm ra lớn mạnh như vậy cũng không hoàn toàn là dựa vào quan hệ của ông cụ Cố để lại.
Tăng Nghị hơi ngượng ngùng nói:
- Hôm nay là tiệc mừng, không phải là thổi phồng. Nắm được càng cao thì rơi xuống càng đau. Đây là mọi người hại tôi đấy.
Lão Tả giơ cái ly lên:
- Uống rượu, uống rượu. Tôi hôm nay rất cao hứng, cho nên nói nhiều một chút, mọi người chớ trách. Theo ý của tôi, cũng giống như Tăng Nghị, kiên định mà làm việc thì nhất định sẽ thăng quan.
Mọi người cười to, lời này khiến mọi người nhớ tới việc Tăng Nghị thăng quan. Mọi người liền giơ ly lên, bắt đầu uống một vòng mới.
Lúc tiệc rượu tan thì đã là mặt trời lặn. Tất cả mọi người đều uống thật sự tận hứng. Cả đám trở về nhà của mình.
Lúc bước lên xe, Lư Hiểu Bằng nói với Tăng Nghị:
- Có một chuyện, khoảng một tuần nữa, ở tỉnh sẽ có một đoàn khảo sát đầu tư, quy mô rất lớn, đều là những hạng mục rất lớn. Tôi sẽ nghĩ biện pháp xếp khu công nghệ cao của cậu vào phạm vi khảo sát. Cậu về chuẩn bị trước đi.
Tăng Nghị liền nắm tay Lư Hiểu Bằng:
- Cảm ơn anh Lư, về sau còn phải làm phiền anh nhiều hơn.
Lư Hiểu Bằng vung tay:
- Đây chỉ là việc công thôi. Dù sao vị trí địa lý của khu công nghệ cao rất ưu tú.
Lư Hiểu Bằng hôm nay thu hoạch rất lớn. Y đã sớm muốn dung nhập vào vòng tròn của Tăng Nghị. Tuy rằng những người có phân lượng nặng như Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược, Vi Hướng Nam hôm nay không đến, nhưng dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.
Bắt đầu dung nhập và muốn dung nhập thật sự là sai lệch quá nhiều.
Tăng Nghị lái xe ra khỏi cửa, đón Lư Hiểu Bằng lên xe. Niếp Quốc Bình phụ trách công tác giao lưu thương mại ở tỉnh. Lư Hiểu Bằng là thư ký của Niếp Quốc Bình, nếu anh ta nói như vậy thì việc này cơ bản đã định rồi.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị trở về Bạch Dương, báo cáo tin tức này với Gia Cát Mưu.
Gia Cát Mưu nghe xong báo cáo của Tăng Nghị, không khỏi tinh thần phấn chấn. Khu công nghệ cao của mình đã lâu rồi không có đoàn khảo sát nào đến thăm, tất nhiên là không có đầu tư. Ông ta nói:
- Tin tức này của cậu đối với khu của chúng ta rất quan trọng. Nếu có thể tranh thủ một hai hạng mục thì tôi sẽ báo công trạng của cậu với thành phố.
Tăng Nghị cười:
- Tôi chỉ là tin tức linh thông một chút. Về phần hạng mục có ngụ lại ở chỗ chúng ta hay không thì còn phải xem chúng ta chuẩn bị tình huống như thế nào.
- Ừ!
Gia Cát Mưu gật đầu nói:
- Chuyện này nhất định phải đề cao coi trọng. Phải động viên toàn bộ cán bộ công nhân viên của khu cùng nhau cố gắng. Như vậy đi, bộ máy lãnh đạo của chúng ta họp lại để thương lượng cụ thể một chút.
- Vâng, cần phải thương lượng lại.
Tăng Nghị hơi gật đầu. Đối với đại cục phát triển khu công nghệ cao này, Tăng Nghị làm không có bất luận một tư tâm nào:
- Tôi đây sẽ bảo Chánh văn phòng Lý đi thông báo cho mọi người, chúng ta tổ chức một cuộc họp.
- Được!
Gia Cát Mưu vỗ bàn:
- Lập tức họp, tích cực chuẩn bị, tuyệt không thể ỷ lại được.