Người đàn ông mặt đen là cậu của Long Mỹ Tâm, tên là La Cương Vĩnh. La Cương Vĩnh trong thế lực của Long gia, Địch gia cũng chỉ được xem là hàng thứ. Hơn nữa lại không nằm trong vòng trung tâm, cho nên không được chú ý, cũng không được xem trọng. Trước kia, La Cương Vĩnh lúc còn ở trong quân đội, đã từng làm lên cấp bậc Đại tá. Cuối cùng, khi cạnh tranh chức Sư đoàn trưởng, bởi vì không chiếm được sự ủng hộ của gia tộc mà bị bại. Từ đó về sau thảm đạm rời khỏi quân đội, gia nhập vào cảnh sát có vũ trang.
Dựa vào sức lực của mình, La Cương Vĩnh đã làm đến Đội phó tham mưu trưởng cảnh sát có vũ trang, mang quân hàm thiếu tướng. Cuối năm nay, có một vị Phó tư lệnh viên phải xuất ngũ, La Cương Vĩnh đã nghĩ đến việc nâng cấp bậc của mình lên, vì thế mà đã có không ít hoạt động.
Tuy nhiên, tháng năm năm nay, La Cương Vĩnh có lần đang họp với cấp dưới, lại đột nhiên giống như uống rượu, đỏ mặt tía tai, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn. Lúc ấy tất cả mọi người đều nghĩ rằng La Cương Vĩnh là uống rượu rồi mới vào họp. chuyện này còn bị đối thủ cạnh tranh ngầm báo với bộ môn kỷ luật, nói La Cương Vĩnh uống rượu sai quy định, làm tổn hại đến hình tượng quân nhân.
Điều này khiến cho La Cương Vĩnh khó giải thích. Hơn nữa, đang trong lúc cạnh tranh cương vị mới, ông ta làm sao dám nói mình mắc bệnh lạ chứ? Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. Những lời này đều được đặt lên hàng đầu trong vấn đề lựa chọn cán bộ, tuyệt không phải chỉ là một khẩu hiệu. Đây có thể được xem là một chuẩn tắc sinh tử quyết định con đường làm quan của một người.
Chuyện bị bệnh, La Cương Vĩnh không nói với ai, ngay cả thư ký, cảnh vệ của mình cũng không nói. Trong những trường hợp trọng đại, nếu có thể tránh được thì liền tránh, tránh cho việc khi mình tham dự sẽ lòi ra. Hơn nữa, còn không dám đi khám bệnh, tránh cho người khác bắt được chứng cứ.
La Cương Vĩnh trong gia tộc không được trọng dụng, nhưng với Long Mỹ Tâm thì lại rất hợp ý. Long Mỹ Tâm trong số những thân thích của mình, duy nhất chỉ thích lui tới với người cậu này. Sau khi Địch Hạo Huy được chữa khỏi bệnh, La Cương Vĩnh hỏi thăm Long Mỹ Tâm thầy thuốc đã chữa bệnh cho Địch Hạo Huy là ai. Lúc này mới để cho Long Mỹ Tâm nhìn ra sơ hở, hỏi ra nguyên do.
Lần này, Tăng Nghị đi theo Phương Nam Quốc vào thủ đô, Long Mỹ Tâm liền nhờ Tăng Nghị khám giùm cho cậu mình một chút.
La Cương Vĩnh vừa nghe xong kết luận chẩn đoán của Tăng Nghị thì cũng là thoáng chút suy nghĩ. Cẩn thận suy nghĩ lại, chính mình đâu chỉ là lòng có dư, quả thực là có thừa đấy chứ. Chính mình quá để ý đến chuyện thăng quan, dùng nhiều phương pháp sống động. Tất cả đều hoạt động, thậm chí còn không cho người ta biết mình bị bệnh. Có bệnh mà cũng không dám trị. Hết thảy, chính mình trong lòng kỳ thật rất sợ, sợ dẫm vào vết xe đổ năm đó. Lần đó, sau khi mình thất bại, liền ly khai khỏi quân đội. Nếu lần này thất bại nữa, chính mình sẽ đi về đâu?
- Căn bệnh này có thể điều trị được hay không?
La Cương Vĩnh hỏi.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Cũng không phải là căn bệnh nghiêm trọng, có thể chữa được. Tuy nhiên….
Tăng Nghị cũng không nói hết lời. Kỳ thật thì hắn cũng đại khái đoán được nguyên nhân mắc bệnh của La Cương Vĩnh. Bệnh này chính mình có thể trị, nhưng việc thăng quan thì cấp bậc của mình không đủ. Trị không được.
La Cương Vĩnh hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, nói:
- Cậu cứ việc buông tay mà trị.
Tăng Nghị liền mở hòm y của mình ra, từ bên trong xuất ra bao kim châm cứu, chọn lựa một phen, cuối cùng rút ra một cây tam lăng châm, nói:
- Sách thuốc có nói: Thượng tiêu chi chứng, giống như là điểu tập bay cao.
La Cương Vĩnh cười nói
- Đúng vậy, chim chóc lúc nào cũng huyên náo ở bên tai, sao có thể không khiến cho người phiền não, nóng nảy chứ.
Chim chóc, đây chính là lòng ham muốn thăng quan trong lòng mình.
- Để đối phó với tiếng chim chóc huyên náo thì có một biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất.
Tăng Nghị giơ tay đỡ lấy bả vai của La Cương Vĩnh, nói:
- Là bắn chim.
La Cương Vĩnh có chút hiểu ra, đang cân nhắc những lời này trong đầu thì Tăng Nghị duỗi tay ra, tam lăng châm liền đâm vào chính giữa hai mày rậm của La Cương Vĩnh. Một giọt máu đỏ lập tức chuyển thành màu đen chảy ra ngoài.
A!
La Cương Vĩnh hô lên một tiếng. Một châm này đâm xuống, ông ta lập tức cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái hơn rất nhiều. Bình thường ông lúc nào cũng có cảnh tượng mơ màng trước mắt, nhưng nay thì bừng sáng. Não bộ lúc này phi thường trong vắt, giống như có một tiếng súng vang lên. Tiếng chim chóc huyên náo bên tai tất cả đều biến mất.
- Có cảm giác thoải mái hay không?
Tăng Nghị hỏi.
La Cương Vĩnh lúc này hoàn toàn đã hiểu. Khó trách Long Mỹ Tâm mỗi lần nhắc đến Tăng Nghị, ánh mắt và giọng điệu hoàn toàn khác hẳn. Khó trách căn bệnh của Địch Hạo Huy tất cả các danh y đều bó tay, không biện pháp, nhưng cũng đã được Tăng Nghị chữa khỏi. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong. Nước biển không thể đong được. Đây mới chính là một thần y. Chỉ có một châm đi xuống cũng đã khiến mình cảm giác được hiệu quả.
- Tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng thanh tịnh hơn.
La Cương Vĩnh nói.
- Thanh tịnh thì tốt. Thanh tịnh sẽ không còn làm cho ngài thấp thỏm, nóng nảy nữa.
Tăng Nghị cười, nói với Long Mỹ Tâm:
- Cô mang một cái khăn mặt đến đây.
Long Mỹ Tâm lập tức đi tìm một cái khăn mặt. Tăng Nghị liền ở hai bên mày của La Cương Vĩnh đâm thêm bảy tám kim nữa. Khi rút cây kim nào ra, thì liền nhỏ máu. Long Mỹ Tâm liền cầm khăn mặt, lau sạch sẽ những vệt máu.
Sau khi xuất huyết xong, La Cương Vĩnh cảm giác đầu mình nhẹ đi vài phần. Cả người giống như đang ngồi trong một không gian u tĩnh. Trước mắt sáng ngời, bên tai yên tĩnh. Thể xác và tinh thần lập tức khỏe hẳn lên. - Không sai biệt lắm!
Tăng Nghị quan sát màu sắc của máu chảy ra, thì lập tức thu châm. Rồi lấy khăn mặt trong tay Long Mỹ Tâm đem lau tam lăng châm cho sạch sẽ, cất vào trong túi của mình. Sau đó ngồi trở lại sofa, cầm nước uống mấy ngụm.
Long Mỹ Tâm nhìn La Cương Vĩnh trên trán có mấy lỗ kim châm, nghi hoặc nói:
- Đây là tốt rồi sao? Tăng Nghị, anh sẽ không phải là xuất công không ra lực đấy chứ?
La Cương Vĩnh cười nói:
- Không được nói bậy! Cậu cảm thấy rất rốt rồi.
Long Mỹ Tâm cảm thấy kinh ngạc. Thật sự là quá nhanh, giống như là gió vậy. Cậu của mình bị bệnh đã mấy tháng nay, không phải đều nói rằng “Bệnh đến như núi đảo, bệnh đi như kéo tơ” sao? Như thế nào Tăng Nghị liền châm cho vài cái thì bệnh liền được chữa khỏi.
- Nếu không thì cậu đứng lên đi thử?
La Cương Vĩnh khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần phải hoài nghi như vậy. Quả thật là tốt lắm rồi.
Khi Tăng Nghị nói ra kết luận “Lực bất tòng tâm”, La Cương Vĩnh chỉ biết bệnh của mình đã tốt hơn phân nửa.
Thấy Long Mỹ Tâm vẫn còn sững sờ, La Cương Vĩnh lại nói:
- Mau đem trà ngon nhất của cháu ra đây, để Tăng Nghị nếm thử một chút. Trước kia, cậu cảm thấy những thần y trong sách đều là miêu tả quá mức khuếch đại. Cho tới hôm nay cậu mới biết được, đó không phải là khuếch đại. Ngược lại còn bảo vệ đấy chứ. Haha…
Long Mỹ Tâm ban đầu muốn trước mặt Tăng Nghị trổ tài trà nghệ của mình. Hiện tại La Cương Vĩnh nói như vậy nhưng cũng vẫn không động đậy. Cô hỏi Tăng Nghị:
- Nơi này tốt nhất của tôi chính là Tướng Quân Trà. Anh có muốn uống không?
Tăng Nghị lắc đầu:
- Không uống!
Long Mỹ Tâm hướng La Cương Vĩnh nhún vai nói:
- Anh ấy không uống, cháu cũng bớt việc hơn.
Tăng Nghị thấp giọng nói một câu:
- Uống trà do Long đại tiểu thư cô tự tay pha thì tôi sợ không hưởng thụ nổi.
La Cương Vĩnh cười ha hả nói:
- Cậu là bạn của Mỹ Tâm, cũng không phải người ngoài. Tôi không nói tiếng cảm ơn, nhưng toàn bộ ghi tạc trong lòng.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Chỉ là giơ tay lao động thôi. Tùy tiện châm mấy kim, nào dám nhận cảm ơn.
Long Mỹ Tâm biết y thuật của Tăng Nghị như thần, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, nhưng lại không có cảm giác như thần, ngược lại lại cảm thấy hoang mang. Đến hiện tại, cô cũng không rõ bệnh này vì sao lại được chữa nhanh đến như vậy.
La Cương Vĩnh bệnh này cũng không phải là mới mẻ. Tăng Nghị trong “ Tục danh y loại án” đã từng nhìn qua bệnh án tương tự. Tống triều có một người, bởi vì công danh bất toại, lập tức tinh thần không vui, bệnh trạng cùng một loại với La Cương Vĩnh. Hơn nữa, đều là bởi vì quyết chí thề bất toại nên tim thận không giao, khiến sinh bệnh.
Người này bệnh thật lâu nhưng đều trị không hết. Trăm dược cũng không có hiệu quả. Cuối cùng đã được một danh y Đậu Tài thời Tống chữa trị. Đậu Tài và Tăng Nghị cũng giống nhau, vừa là danh y, vừa là quan. Nếu không có như thế, thì sợ là Đậu Tài cũng không biết nguyên nhân người này bệnh gì và nguyên nhân gây bệnh.
Phương pháp chữa bệnh của Đậu Tài cho người nọ cũng rất khéo léo. Y đầu tiên là dùng kim châm cứu, theo sau là dùng một loại thuốc, chính là rượu. Tục ngữ có câu “Nhất túy giải thiên ưu”. Đậu Tài khiến người nọ một ngày ba lần uống rượu. Uống đến độ quên cả công danh lợi lộc. Căn bệnh cũng từ đó mà chậm rãi biến mất.
Nhưng Tăng Nghị lại không dùng biện pháp đó khiến La Cương Vĩnh uống rượu giải sầu. La Cương Vĩnh là lính, một ngày ba lần uống rượu, sợ là phải xuất ngũ mất. Cho nên, Tăng Nghị chỉ có thể điểm ra căn bệnh. Còn có thể làm cho căn bệnh hoàn toàn biến mất hay không thì còn phải nhờ vào ngộ tính của La Cương Vĩnh.
Ở Tĩnh Hiên nói chuyện hơn nửa giờ, Tăng Nghị liền đề xuất ra về.
La Cương Vĩnh tiễn Tăng Nghị ra ngoài cửa Tĩnh Hiên, nắm tay Tăng Nghị nói:
- Tôi còn có việc trong người nên không thể tiễn cậu ra ngoài được. Để Mỹ Tâm thay tôi chiêu đãi cậu. Về sau, nếu có cơ hội đến thủ đô, nhất định phải cho tôi biết.