Trong đám người, không biết ai nhỏ giọng hô lên một tiếng, mọi người ngay tức khắc đều thẳng sống lưng lên.
Một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi tiến đến. Chiếc xe còn chưa dừng lại thì Trương Nhân Kiệt đã chạy đến, chắn ngay vị trí mở cửa xe, nét mặt đau khổ biến mất thay vảo đó là vài tia nịnh nọt:
- Giám đốc sở Trần, sao ngài lại tự mình đến đây?
Người tới không phải là chuyên gia mà làm Giám đốc sở Y tế tỉnh Nam Giang Cao Phong.
Trần Cao Phong sau khi xuống xe đã hỏi ngay:
- Chuyên gia thủ đô đến chưa?
Trương Nhân Kiệt cung kính đáp:
- Đã liên hệ rồi, lập tức đến ngay.
Trần Cao Phong liền đứng ở một chỗ, nét mặt không tươi cười:
- Vậy thì chúng ta cùng chờ!
Là lãnh đạo cao cấp nhất trong hệ thống y tế tỉnh Nam Giang, Trần Cao Phong giờ phút này áp lực cũng rất lớn. Ông hiện tại chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Trương Nhân Kiệt thì trong lòng liền nổi giận. Mẹ nó, chữa lành bệnh cho Phùng Ngọc Cầm, bố mày chẳng được vinh dự bao nhiêu. Nhưng khi xảy ra tai họa, bố mày lại phải chịu liên lụy. Sớm biết rằng ông rác rưởi như thế, ngay cả cái bệnh tiêu chảy cũng chữa không hết thì lúc trước nói sao cũng không cho ông làm viện trưởng bệnh viện này.
Sau vài phút, một chiếc xe công vụ đặc biệt dưới sự hộ tống của xe cảnh sát, gào thét chạy đến.
Lúc này, đám người đang đứng đợi ngoài cửa cũng tự giác chia làm hai nhóm đứng hai bên. Nếu không có Thiệu Hải Ba túm lấy thì Tăng Nghị thiếu chút nữa là bị đẩy ra chính giữa rồi.
Sau khi xe dừng lại, Trần Cao Phong và Trương Nhân Kiệt tiến lên hai bước, trước sau mở cửa xe, chuẩn bị ngênh đón chuyên gia.
Cửa xe vừa mở ra, đám người lập tức vỗ tay hoan nghênh.
Một chuyên gia khoảng năm mươi tuổi chậm rãi bước xuống. Tóc của ông đã điểm chút hoa râm, trên mặt còn mang theo chiếc kính đen, thoạt nhìn có chút giống cán bộ.
- Chủ nhiệm Lý, ngài đến rất đúng lúc, xin chân thành cảm ơn.
Trương Nhân Kiệt ra sức vỗ tay:
- Tôi xin giới thiệu, vị này là Giám đốc sở Y tế Trần. Dù rất bận công việc, Giám đốc sở Trần cũng đặc biệt đến đây cùng đón các chuyên gia.
- Giám đốc sở Trần đến đây tiếp đón, tôi quả thật không dám nhận.
Vị chuyên gia không hề tỏ ra thủ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
- Vị này chính là Chủ nhiệm Lý. Chủ nhiệm Lý là người có tiếng trong lĩnh vực tiêu hóa của chúng tôi, là viện sĩ viện khoa học trung ương, đạt giải nhì trong các phát minh khoa học tiến bộ, học giả Trường Giang, hưởng thụ trợ cấp đặc biệt của chính phủ, Phó tổ trưởng tổ bác sĩ chuyên gia của nội các chính phủ.
Trần Cao Phong lập tức vươn tay, ra sức bắt tay với Chủ nhiệm Lý:
- Lão Lý, hoan nghênh ngài đến đây. Có ngài tự thân xuất mã, chúng tôi cảm thấy kiên định hơn.
Trần Cao Phong nét mặt tươi cười, lộ ra sự nhiệt tình, còn có ba phần khiêm tốn, không giống như là nghênh đón chuyên gia mà như là đang tiếp đãi một vị lãnh đạo lớn.
Chủ nhiệm Lý thản nhiên đáp lại một chút, nói:
- Tiểu Trần à, chiều ngày mai tôi còn phải chủ trì một buổi hội chẩn cho một thủ trưởng cấp trung ương nên thời gian có hạn. Cho nên không cần nói lời khách sáo, hãy nói qua tình huống của người bệnh.
- Vâng, vâng!
Trần Cao Phong xoay đầu lại nói:
- Viện trưởng Trương, anh hãy đem tình huống của người bệnh nói cho lão Lý biết một chút.
Trương Nhân Kiệt bước lên phía trước.
Còn chưa mở miệng thì chỉ thấy Chủ nhiệm Lý chắp tay sau đít, nhìn không chớp mắt về phía trước nói:
- Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Trần Cao Phong và Trương Nhân Kiệt không có chút gì là không vui, ngược lại còn bước đi trước dẫn đường. Các lãnh đạo bệnh viện thì theo sát đằng sau, thẳng đến khu vực nằm viện.
Tăng Nghị bị đẩy xuống sau cùng. Hắn cũng muốn nghe tình huống của người bệnh, đáng tiếc là khoảng cách hơi xa nên không nghe rõ giọng nói của Trương Nhân Kiệt. Tuy nhiên, đối với thân phận của Chủ nhiệm Lý kia, hắn thật ra nhớ đến một người. Đó là Lý Chính Khôn.
Lý Chính Khôn là Ủy viên Ủy ban bảo vệ sức khỏe quốc gia, danh xứng “ngự y”, phụ trách công tác chăm sóc sức khỏe hàng ngày cho các lãnh đạo quốc gia. Đừng nhìn ông ta vô quan không có quyền, nhưng bình thường tiếp xúc, thấp nhất là đều là lãnh đạo phó cấp của trung ương, lực ảnh hưởng không thể khinh thường. Môn sinh của Lý Chính Khôn trải rộng khắp các bệnh viện trong cả nước. Trong đó có một người đang là Thứ trưởng bộ Y tế.
Nghĩ đến đây, Tăng Nghị mới vỡ lẽ, khó trách đến ngay cả Giám đốc sở Trần nửa ngày cũng không đứng thẳng lưng lên được.
Phòng bệnh đặc biệt số 1 của bệnh viện nằm ở nơi cao nhất của bệnh viện, ngoài cửa có hai người đứng gác.
Ở bệnh viện nhân dân tỉnh, giường bệnh luôn trong tình trạng quá tải. Có đôi khi một lối đi nhỏ cũng phải kê thêm giường bệnh. Nếu người bệnh không nhét tiền vào thì có muốn nằm trong phòng cũng khó hơn lên trời. Có thể lên nằm trên tầng cao nhất, anh hoàn toàn không thể nhìn thấy được tình hình ở dưới đất như thế nào. Toàn bộ đều trước sau đóng kín lại, ngoại trừ thang máy chuyên dụng thì người ngoài không thể trực tiếp đến nơi này.
Tăng Nghị mặc chiếc áo blouse trắng, trước ngực đeo thẻ công tác, trong tay còn ôm hòm thuốc giống như là đi theo trợ giúp Lý Chính Khôn. Cho nên cảnh vệ chỉ xem qua một chút rồi cho hắn vào.
Sau khi tiến vào, ấn tượng đầu tiên của Tăng Nghị là rộng.
Toàn bộ phòng bệnh đặc biệt số 1 chiếm hơn 100m2, ngoại trừ phòng dành cho người bệnh thì còn có hai gian phòng khác, có một phòng dành cho người giúp việc. Phòng khách thì quá lớn, hơn nữa trang trí hết sức sang trọng. Ghế sofa bằng da thật, được nhập khẩu từ nước ngoài về. Các đồ dùng điện cái nào cũng có, chẳng kém gì so với phòng Tổng thống ở khách sạn năm sao.
Tại phòng bệnh, Trần Cao Phong báo tin vui:
- Giám đốc sở Phùng, xin báo cho cô một tin tức tốt. Có chuyên gia từ thủ đô đến, bệnh tình của cô rất nhanh có thể được phục hồi. Ngàn vạn lần đừng nên lo lắng.
Nói xong, ông ta chỉ vào cái bình truyền dịch ở đầu giường:
- Truyền dịch rất quan trọng. Nhất định không thể qua loa. Nơi này phải luôn có người trực 24/24.
Tăng Nghị tránh mặt ở đằng sau, bụng nói vị Giám đốc sở Trần này nói chuyện thật lung tung. Truyền dịch là việc nhỏ, làm sao cần Giám đốc sở ông phải đích thân cường điệu chứ.
Lý Chính Khôn tiếp nhận găng tay, không chút hoang mang, trong đầu đem những gì mà Trương Nhân Kiệt nói suy nghĩ qua một lần. Sốt cao liên tục, không thấy bất luận một triệu chứng gì lây qua đường sinh dục. Đơn thuần chỉ là tiêu chảy. Căn cứ vào kết quả kiểm tra, vấn đề có khả năng ở chỗ ruột có vấn đề.
Suy nghĩ như vậy, Lý Chính Khôn bước đến giường bệnh, đầu tiên là nhìn qua người bệnh, xác nhận người bệnh đang ở tình trạng nào. Sau đó cúi người xuống, cẩn thận quan sát khí sắc của người bệnh, rồi tiếp tục kiểm tra mí mắt, rồi đáy mắt, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Bà hiện tại cảm giác như thế nào?
- Mệt, lạnh, không có khí lực…
Phùng Ngọc Cầm lúc này đã bị tiêu chảy gây sức ép, đến cả một chút khí lực cũng không còn. Cả người suy yếu đến cực điểm. Nghe câu hỏi của Chủ nhiệm Lý, bà cần phải lấy hơi lên, mới có thể miễn cưỡng đáp lại.
Lý Chính Khôn nghe được cảm giác của người bệnh thì trong lòng cơ bản đã có phán đoán. Ông thấy tình huống của bệnh nhân không được tốt, nên không cũng hỏi nhiều, xoay qua nói với Trương Nhân Kiệt:
- Chúng ta ra ngoài thảo luận đi, để người bệnh nghỉ ngơi một chút.
Dựa theo quy định, thầy thuốc bình thường không thể thảo luận bệnh tình trước mặt người bệnh, để tránh quấy nhiễu đến cảm xúc người bệnh.
Thừa dịp tất cả mọi người đều ra ngoài, Tăng Nghị mới có cơ hội quan sát người bệnh một chút. Hắn không biết thân phận của người bệnh, nếu không, khằng định sẽ bị chấn động. Trước mắt, người đang nằm trên giường bệnh, ngoại trừ có thể nhìn thấy sự yếu ớt, chứ không còn đến một nửa tư thế của một đệ nhất phu nhân.
Nhìn vào dụng cụ đầu giường, biểu hiện nhiệt độ thân thể của người bệnh là 38.3 độ. Và nhiệt độ này đã duy trì được mấy ngày.
Người bình thường nếu như bị tiêu chảy lâu như vậy, thân thể ít nhiều sẽ xuất hiện sự mất nước, giống như là khô miệng, mặt đỏ, nghiêm trọng hơn là dẫn đến thần trí hôn mê. Nhưng Tăng Nghị chú ý tới, người bệnh trước mắt không có dấu hiệu khô miệng. Vừa rồi khi trả lời vấn đề của Lý Chính Khôn, thần trí của bà ta cũng rất tỉnh táo. Thậm chí môi của bà không có chút nứt nẻ nào.
Tăng Nghị liền nhíu mày một chút, điều này có thể giải thích người bệnh tuy rằng phát sốt, nhưng cũng không đến nỗi quá nóng dẫn đến khô người. Tương phản, trong người bà ta còn có chút hàn khí. Sau khi tất cả thầy thuốc đã ra ngoài, Tăng Nghị cũng không quan sát thêm, theo mọi người cùng nhau đi ra.
Phòng khách bên ngoài tạm thời được dùng làm phòng hội chẩn lâm thời.
Lý Chính Khôn lúc này mới hỏi:
- Tình huống của người bệnh như thế nào?
- Phân màu vàng xanh, có lẫn bọt. Thậm chí một ngày bệnh nhân có thể đi ngoài đến hai mươi lần.
Trương Nhân Kiệt trả lời.
Lý Chính Khôn khẽ gật đầu, xem ra tình huống cơ bản phù hợp với phán đoán của ông. Ông ta nói:
- Đại tràng của người bệnh khẳng định là có khả năng bị nhiễm nhiều loại vi khuẩn, trước làm phác đồ đi.
Trương Nhân Kiệt liền đưa ra một phần báo cáo:
- Lão Lý, đây là kết quả lúc trước của chúng tôi. Xin mời ngài xem qua.
Lý Chính Khôn tiếp nhận tấm phim, sau đó gắn lên trên tấm bảng, động tác rất thành thục. Cuối cùng là nheo mắt xem qua.
Sau một lát, ông ta nói:
- Xem ra phán đoán của tôi không sai. Căn cứ vào định lượng và kết quả phân tích, thông thường số lượng ký sinh trùng trong ruột rất ít. Nhưng qua kiểm tra, lại phát hiện một số lượng ký sinh trùng khổng lồ đang cư trú, ví dụ như Tụ cầu khuẩn vàng (staphylococcus aureus); nấm Candida (Candida albicans), Escherichia coli, Salmonella và nhiễm trùng Streptococcus. Rất rõ ràng, tỉ lệ nhiễm khuẩn của người bệnh đã trở nên nghiêm trọng. Đây chính là chứng mất cân đối vi khuẩn đường ruột.
Trương Nhân Kiệt lập tức tỏ vẻ khâm phục, thật không hổ là thầy thuốc chuyên trách sức khỏe cho lãnh đạo trung ương.
Bình thường tất cả mọi người đều nói Tây y khó, nhưng tột cùng thì nó khó ở đâu? Chính là khó trong việc chẩn đoán bệnh. Chỉ cần có chẩn đoán chính xác, Tây y đối với tất cả trị liệu đều có một phương án tiêu chuẩn. Nếu anh tùy ý đến tìm một thầy thuốc khác, thì phương án điều trị cũng chẳng có gì khác nhau. Kiểm tra thử xem Tây y có ưu tú hay không, chính là trong cách chẩn đoán bệnh. Tuy rằng kết luận của Chủ nhiệm Lý đều đồng nhất với ý kiến của tổ trị liệu. Nhưng tổ trị liệu phải qua cả một quá trình chẩn đoán mới đưa ra kết luận, còn Chủ nhiệm Lý thì chỉ có xem qua báo cáo, đã có thể đưa ra phán đoán của mình.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với kết luận của lão Lý.
Trương Nhân Kiệt là người thứ nhất tỏ vẻ đồng ý. Các thầy thuốc khác cũng không có ý kiến phản đối.
Tăng Nghị trong lòng cũng âm thầm thán phục. Nếu chỉ dùng phương pháp chẩn đoán bệnh Tây y, đổi lại là mình, cũng sẽ đưa ra kết luận này. Tăng Nghị tuy rằng muốn làm bác sĩ Trung y, nhưng không phải là không hiểu về Tây y. Ngược lại, trình độ Tây y của hắn thậm chí còn cao hơn tuyệt đại đa số thầy thuốc ở đây. Chỉ có điều Thiệu Hải Ba không biết điều đó thôi.
Trần Cao Phong cười khen ngợi:
- Lão Lý kinh nghiệm phong phú, mắt sáng như đuốc, một căn bệnh phức tạp, nhưng khi đến tay của ngài thì lại trở nên dễ dàng. Hiện tại bệnh tình đã rõ, ngài cũng nên cho phương án trị liệu đi.
Sự nịnh bợ này khiến cho Lý Chính Khôn cảm thấy rất dễ chịu, nhưng ông ta cũng không nôn nóng mà đưa ra phương án, quay lại nhìn Trương Nhân Kiệt:
- Chất kháng sinh được dùng như thế nào?
- Dùng theo quy định từ một đến hai lần ngày. Nhưng…
Trương Nhân Kiệt nói đến đây thì liền lắc đầu, tỏ vẻ liệu pháp kháng sinh này đối với Phùng Ngọc Cầm không có hiệu quả.
- Thuốc kháng vi khuẩn có dùng không?
- Cũng dùng qua…
Trương Nhân Kiệt lắc đầu.
Lý Chính Khôn nét mặt lộ vẻ ngưng trọng. Chất kháng sinh không có hiệu quả. Thuốc kháng vi khuẩn cũng không hữu hiệu. Nếu là như vậy thì sự việc sẽ khó giải quyết. Lúc này tình hình người bệnh rất nguy hiểm, nếu bây giờ dùng liệu pháp từ từ thì người bệnh sợ là chờ không được. Nhưng nếu dùng liệu pháp cấp tiến thì sức khỏe của người bệnh lại khó có thể phù hợp.
Thật ra có một liệu pháp rất nhanh và hiệu quả. Chỉ có điều….
Lý Chính Khôn chậm rãi bước đi thong thả, tay phải chắp sau đít. Đây chính là thói quen của ông. Ước chừng hai phút sau, ông ta dừng bước:
- Có thử qua liệu pháp súc ruột chưa?
Trương Nhân Kiệt trên mặt lập tức lộ vẻ khó xử. Nếu là người bệnh bình thường thì khẳng định đã sớm dùng rồi. Nhưng đây là phu nhân của Bí thư Tỉnh ủy, liệu pháp này làm sao dám thử?
Lý Chính Khôn vừa thấy đã hiểu. Ông cũng biết Trương Nhân Kiệt khó xử, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy đây là liệu pháp nhanh nhất, hiệu quả và đáng tin cậy, và cũng là phương án trị liệu tốt nhất hiện giờ.
- Bệnh tình không kiêng dè người bệnh là ai. Hãy tranh thủ làm công tác với người bệnh đi.
Tất cả các thầy thuốc trong phòng đều không ai dám đi làm công tác với Giám đốc sở Phùng. Sau này, phu nhân Bí thư Tỉnh ủy hết bệnh, nhưng chỉ cần nhớ đến việc này thì khẳng định là như có vết trong lòng. Đến lúc đó, bọn họ làm sao có ngày lành chứ?
Trương Nhân Kiệt bả vai chợt co rút lại:
- Súc ruột là liệu pháp tốt nhất có thể lựa chọn. Như vậy đi, để ổn thỏa, tất cả mọi người nên thống nhất lại.
- Bệnh tình rõ ràng là không có chẩn đoán lầm. Còn muốn nghị luận cái gì.
Lý Chính Khôn cảm thấy bất mãn. Từ trước đến nay, khi ông đưa ra phương án đều là suy nghĩ cặn kẽ để đưa ra phương án tốt nhất.
- Giờ phút này người bệnh đang nằm trên giường. Hơn nữa bệnh tình như hỏa, bất cứ lúc nào cũng sẽ chuyển biến xấu. Mọi người cứ nghị luận. Nếu chậm trễ thời gian trị liệu, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Trong phòng câm như hến, ai cũng không dám đáp lại.
- Các người cảm thấy không tiện mở miệng thì để tôi đi nói với người bệnh cho.
Lý Chính Khôn phát hỏa.
Đang giằng co, phòng bệnh đặc biệt số 1 bị đẩy ra, tiến vào là một người nhẹ giọng nói:
- Bí thư Tỉnh ủy sắp đến. Mọi người chuẩn bị một chút, Bí thư muốn nghe phương án trị liệu.
Nói xong, y lại dặn dò thêm một câu:
- Bí thư bận trăm công ngàn việc nên những gì không liên quan đến căn bệnh thì đừng có nói.