Vi Hướng Nam cảm thấy rất khó hiểu. Thái Trí Trung có chuyện gì cần mời Minh Không hòa thượng? Không phải là muốn mời hòa thượng đi tác pháp chứ? Nghĩ đến đây, Vi Hướng Nam vốn không trả lời, mà chờ đợi câu tiếp theo của Thái phu nhân.
Thái phu nhân thở dài nói:
- Sự việc của Trí Trung, hiện tại đã trở thành tâm bệnh của tôi và anh Thành Lễ.
Vi Hướng Nam cảm giác ngồi không yên. Chính mình gọi Thái phu nhân một tiếng chị miễn cưỡng còn được. nhưng niên kỷ của Thái Thành Lễ so với cha của mình thì ngang bằng nhau. Câu “anh Thành Lễ” chính là muốn dọa Vi Hướng Nam. Cô nói:
- Trí Trung thoạt nhìn rất thông minh. Nhưng so với những bé con khác thì gầy yếu một chút.
Thái phu nhân khoát tay:
- Có một số việc mà em không biết. Bốn năm trước, sau khi xây dựng xong căn nhà ở trên núi, Trí Trung mắc phải một căn bệnh, cả ngày ngồi khóc, hồi hộp. Không ngủ cũng không ăn. Có dụ dỗ thế nào cũng vậy. Chúng tôi toàn bộ thầy thuốc nổi tiếng ở Hongkong đều mời đến, những thầy thuốc ở địa phương khác cũng vậy, nhưng tất cả đều bó tay không có biện pháp. Nếu không phải mỗi ngày đều dùng nhân sâm, tổ yến để tẩm bổ thì không biết Trí Trung hiện tại còn thành bộ dạng gì nữa. Đã năm tuổi rồi, nhưng không thể đứng được. Em nói chị làm sao mà không lo chứ.
Vi Hướng Nam thấp giọng a một tiếng sửng sốt. Thái Trí Trung đã năm tuổi rồi nhưng lại không biết đi. Đây là một vấn đề lớn. Cô nhìn thoáng qua Tăng Nghị, cũng không biết Tăng Nghị có biện pháp nào chữa trị hay không. Nhưng ngẫm nghĩ một chút, cô vẫn im lặng không nói.
Tăng Nghị cũng cẩn thận đánh giá Thái Trí Trung. Khó trách mà mình không thể nhìn thấy cậu bé bước đi. Hóa ra là không đi được.
Thái phu nhân nói tiếp:
- Tất cả kiểm tra đều đã làm. Kết luận sức khỏe của Trí Trung không có bất cứ một vấn đề nào. Bác sĩ cũng không giải thích được vì sao lại không thể đi. Sau này chúng tôi mời Hân Long đại sư nổi tiếng ở Hongkong về nhà xem. Hân Long đại sư nói phong thủy của tòa nhà có vấn đề. Lại mấy lần sửa chữa bày trí lại, còn mới pháp sư đạo trưởng đến nhà thực hiện trừ tà. Nhưng cuối cùng cũng không làm nên chuyện gì. Ngược lại khiến bệnh tình của Trí Trung càng thêm nghiêm trọng.
Nói đến chỗ thương tâm, Thái phu nhân lấy ra một tấm khăn trắng, nhẹ nhàng lau khóe mắt:
- Cũng không biết là mình đã làm nên tội nghiệt gì mà Trí Trung phải chịu nhiều cực khổ như vậy.
Vi Hướng Nam cũng là mẹ, tâm trạng của Thái phu nhân cô cũng hiểu, liền nhẹ giọng khuyên Thái phu nhân vài câu.
Thái phu nhân cẩn thận quan sát bộ dạng của Vi Hướng Nam, cũng không thấy có gì khác thường. Chẳng lẽ Minh Không hòa thượng nói gạt mình sao? Cô suy nghĩ một lát rồi thở dài:
- Chị hiện tại cái gì cũng có thể thử nhưng đều tuyệt vọng. Hôm nay gặp được Hướng Nam, liền cảm thấy hợp ý rất nhiều, đến nỗi quên mất em không phải là thầy thuốc. Chỉ có điều, lời này nói ra cũng giải tỏa được tâm lý trong lòng một chút. Khiến cho em phải chê cười rồi.
Vi Hướng Nam ghét nhất chính là nhìn thấy bé con phải chịu khổ. Suy tính cả nửa ngày, cô dự định nhờ Tăng Nghị thử một phen, nhưng không biết nên mở lời như thế nào:
- Tôi có…
Còn chưa nói xong thì điện thoại vang lên. Vi Hướng Nam cầm lấy, thấy không ngờ là dãy số của Tăng Nghị, lập tức không biểu hiện gì nói:
- Thái phu nhân, tôi xin lỗi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Thái phu nhân trong lòng đánh bộp. Vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy Vi Hướng Nam muốn nói cái gì đó, kết quả cuộc điện thoại này không sớm không muộn mà gọi đến. Đây thật đúng là báo ứng. Sáng nay mình ở Linh Giác Tự thờ ơ lạnh nhạt với người ta, đảo mắt một cái việc của mình phải nhờ đến họ. Ai có thể nghĩ đến một vị phu nhân Thái gia hiển hách, cũng có ngày phải đi cầu người. Hôm nay chẳng lẽ chính mình phải mở miệng cầu người thật sao?
Tuy rằng trong lòng rất mất hứng, nhưng Thái phu nhân làm ra bộ dạng không ngại. Cô cười nói:
- Vậy thì em hãy mau ra ngoài nghe điện thoại đi.
Vi Hướng Nam cầm lấy điện thoại, bước nhanh ra khỏi phòng.
Tăng Nghị lúc này nhìn Thái phu nhân hỏi:
- Thái phu nhân, tôi có điểm không rõ. Nếu Hân Long đại sư cho rằng vấn đề nằm ở phong thủy của căn nhà, vậy sao không chuyển sang chỗ khác?
Thái phu nhân không nghĩ sẽ trả lời vấn đề này. Chuyện của Thái gia, khi nào tùy tiện để cho một A Tam, A Tứ có tư cách chỉ trỏ chứ.
- Vấn đề này rất phức tạp.
Thái phu nhân thản nhiên nói một câu. Nét mặt vẫn là nụ cười tao nhã như trước.
Tăng Nghị gật đầu, cũng không biết là hắn hiểu hay là không hiểu. Sau đó đứng dậy nói:
- Tôi đi thúc giục đồ ăn nhanh một chút.
Nói xong liền đứng lên bước đi thong thả ra ngoài. Chợt nghe thấy hắn ở bên ngoài bảo người của khách sạn khẩn trương dọn đồ ăn.
Vi Hướng Nam ở thang máy vẫy tay, Tăng Nghị liền đi tới.
Sau khi cửa thang máy khép lại, Vi Hướng Nam hỏi:
- Em có phải đã nhìn ra cái gì rồi không? Bệnh của Thái Trí Trung là như thế nào? Thật sự có liên quan đến phong thủy à?
Tăng Nghị mỉm cười, nói:
- Thái gia cũng không phải là nhà nghèo. Nhà của ông ta xây dựng, như thế nào lại không suy xét đến vấn đề phong thủy. Hơn nữa, nếu phong thủy có vấn đề, đem đạo sĩ hòa thượng mời đến thì làm được gì chứ?
Vi Hướng Nam cau mày nói:
- Không phải thật sự trúng tà chứ?
- Chị Nam cũng tin vào những cái này sao?
Tăng Nghị cười hỏi lại:
- Thái Trí Trung không có bị trúng tà, mà là bị bệnh. - Bệnh gì?
Vi Hướng Nam liền hỏi.
- Bệnh nhà giàu.
Vi Hướng Nam cảm thấy bất ngờ, không rõ Tăng Nghị là có ý tứ gì. Nhưng thật ra cũng thường hay nghe người ta nói bệnh nhà giàu, nhưng chưa từng gặp bao giờ.
Tăng Nghị lại hỏi:
- Chị có chú ý không, hôm nay Thái Trí Trung cả ngày chân đều không chạm đất lần nào?
Vi Hướng Nam nói:
- Cậu bé không thể bước đi, đương nhiên là chân không chạm đất rồi. Người ôm là rất bình thường mà.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Cho dù là không thể đi, nhưng khi chơi đùa cũng vẫn phải đi. Chẳng lẽ đứa bé không được học cách đi trước đó sao, mà cũng vẫn phải nhờ người ôm?
Vi Hướng Nam cười. Chính mình thật ra cũng không nghĩ đến phương diện này. Cô bình thường việc kinh doanh khá bận. Hai đứa bé ở nhà chính là tùy ý cho bò, đi thoải mái. Sau khi học cách đi xong, hai đứa bé cứ một đường chạy thẳng, hoàn toàn không có sự phiền não như Thái Trí Trung.
- Chị cũng không hiểu được, em cứ nói xem.
- Bệnh của Thái Trí Trung, dùng tục ngữ mà nói thì chính là “không tiếp địa khí”.
Tăng Nghị dừng một chút nói:
- Nếu nói theo cách của trung y, là bởi vì người ôm quá nhiều, không được cho hoạt động. Thế cho nên tính khí bất hòa, bẩn khí bất bình. Cho nên xuất hiện một loạt chứng bệnh.
Vi Hướng Nam vẻ mặt kinh ngạc. Bị người ôm nhiều cũng sẽ nhiễm bệnh thì lần đầu tiên nghe nói.
- Đây là tiêu chuẩn của một bệnh nhi mắc bệnh nhà giàu. Sách thuốc cổ đại cũng đã có nói qua.
Tăng Nghị giải thích một câu:
- Dạ dày chính là đất. Một người được sinh ra, toàn bộ đều dựa vào đất mà sống. Khí của dạ dày có thể vận chuyển đều thì mới duy trì được sự cân bằng của ngũ khí trong cơ thể. Nếu mộc mạc không đồng đều thì sẽ khó có thể vận hóa. Tự nhiên sẽ không muốn ăn. Cuối cùng làm cho ngũ khí trong cơ thể thấy mất sự cân bằng, và từ đó xuất hiện các loại bệnh trạng.
Vi Hướng Nam vẫn là có chút không hiểu. Cô không phải là thầy thuốc.
- Em đổi một loại cách nói, khả năng chị sẽ hiểu ngay.
Tăng Nghị cười. May mắn là hắn cũng học Tây y. Bằng không thì giải thích không rõ ràng lắm. Hắn nói:
- Mọi người đều biết, người là một loại động vật có thân nhiệt ổn định. Nhiệt độ cơ thể sẽ duy trì ở ba mươi bảy độ. Một đứa nhỏ bị ôm vào trong lòng ngực, liền tương đương với việc đem nó đặt vào trong một bếp lửa ba mươi bảy độ. Một thời gian ngắn còn được, nhưng nếu thời gian quá lâu thì ai cũng sẽ chịu không nổi. Chị ngẫm lại xem, mùa hè bên ngoài nhiệt độ không khí còn chưa tới ba mươi bảy độ, nhưng đã khiến cho con người cảm thấy khó chịu. Còn ai mà cảm thấy ăn uống ngon miệng chứ?
Vi Hướng Nam cảm thấy có chút hiểu ra. Hóa ra ôm đứa bé nhiều quá cũng sinh ra bệnh. Tăng Nghị giải thích như vậy, anh sẽ cảm thấy đây là một sự việc rất hợp tình hợp lý. Nếu như không có lời nói của Tăng Nghị, ai sẽ cho rằng ôm một đứa bé quá nhiều sẽ khiến cho đứa bé sinh bệnh.
Tăng Nghị nói đây là bệnh nhà giàu, thật sự là rất chính xác. Tuy nhiên, Thái Trí Trung là bảo bối của Thái gia, được chăm sóc rất cẩn thận, đến nỗi một bước chân cũng không giẫm xuống đất. Trong mắt người ngoài, chắc ai cũng hâm mô đứa nhỏ này. Ai mà có thể nghĩ đến đứa nhỏ này đang bị một cái bếp lò ba mươi bảy độ quay chín chứ.
- Ôm nhiều, nhiệt khí trong cơ thể của đứa bé khó mà phát tiết, lại như thế nào không sinh bệnh chứ?
Tăng Nghị hít một hơi. Bệnh này trong Tây y sợ là có dùng kính hiển vi nghiên cứu hàng trăm lần cũng chưa chắc tìm ra được nguyên nhân gây bệnh. Ngay khi trung y bắt mạch cũng chưa chắc tìm được được biện pháp. Bởi vì, theo mạch tượng mà xem, chắc chắn là điều hòa thỏa đáng, không có bất thường.
Vi Hướng Nam biết rõ bệnh của Thái Trí Trung xong liền hỏi:
- Bệnh này rất khó trị không?
- Thật ra thì cũng không khó trị.
Tăng Nghị nói:
- Chị cứ cho đứa bé đó chơi với Hạo Lân và Dĩnh Tâm trong khoảng mười tám ngày. Hẳn là có thể đứng lên đi được. Tuy nhiên, bệnh này đã mắc lâu rồi, nếu phối hợp với thang thuốc Trần Bích Thổ Tiên Thang thì hiệu quả lại càng cao.
- Nếu em có biện pháp, tại sao lại không nói?
Vi Hướng Nam cảm thấy kỳ quái:
- Chị vừa rồi còn muốn đề cử em với Thái phu nhân.
Tăng Nghị liền cười nói:
- Thái phu nhân người này không thật. Có việc cầu người lại còn làm ra giá. Chị Nam tâm thiện quá đi.
Vi Hướng Nam ngẩn ra, lập tức hiểu ngay. Tăng Nghị khẳng định là biết mình buổi sáng ở Linh Giác Tự ăn phải quả đắng. Đây chính là vì muốn bù đắp cho sự tổn thương của mình. Vi Hướng Nam cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Em trai của mình giúp mình ngẩng đầu, xả giận, so với việc giúp Thang Vệ Quốc ngẩng đầu là hai loại cảm giác khác nhau.
Vi Hướng Nam cũng không phải người ngốc, chỉ có điều cô thật không ngờ, lấy địa vị của Thái phu nhân, không ngờ cũng ở trước mặt mình đùa giỡn. Không nói rõ muốn mình hỗ trợ ngược lại còn dụ mình mở miệng ra trước. Chẳng lẽ nếu mở miệng mời mình thì địa vị của Thái gia trong thương giới sẽ bị rớt lại sao?
Lúc trước, Thái phu nhân đưa ra cái nhẫn, Vi Hướng Nam trong lòng có chút thủ sủng nhược kinh. Cái nhẫn kia có lẽ không đáng giá, nhưng nếu là Thái phu nhân đưa thì có ý nghĩa khác nhau. Nhưng hiện tại, khi nghe Tăng Nghị nói như vậy, Vi Hướng Nam cảm thấy có chút tức giận. chính mình việc kinh doanh trước mắt đều thuận buồm xuôi gió. Đối với Thái gia cũng chẳng có nhờ cậy gì. Xuất phát từ việc tôn trọng Thái lão tiên sinh, cùng với bổn phận của một người chủ nhà, chính mình mới đến Linh Giác Tự nghênh đón Thái Thành Lễ. Kết quả ngược lại lại bị khinh thị. Hiện tại Thái gia đang có điều cần nhờ mình, nhưng thành ý cơ bản nhất lại không bày tỏ. Bọn họ thà rằng dùng sự phô trương to lớn để mời Minh Không hòa thượng, nhưng đối với mình thì lại tiếc.
- Minh Không hòa thượng, thật sự là lươn lẹo. Đúng là không có việc lại tìm cho có việc.
Tăng Nghị cười khổ một tiếng. Vừa rồi, khi nghe Thái phu nhân nhắc tới Minh Không, hắn liền đại khái đoán ra được chuyện gì, thầm nghĩ Minh Không lão hòa thượng này thật đúng là giang hồ xảo trá, giả thần giả quỷ. Ông ta không đề cử Thái phu nhân đến tìm mình, mà lại đề cử tìm Vi Hướng Nam, khiến mình nhất định phải giúp Vi Hướng Nam. Kiểu chơi này cực kỳ chính xác.