Cố Minh Châu mỗi lần phát bệnh, trước đó đều có một chút dấu hiểu biểu hiện, ví dụ như tức giận, mỏi mệt, hai chân đau nhức. Lần này lại không hề có dấu hiệu gì thì đột nhiên phát bệnh, khiến cho cha con Thôi Sĩ Anh phải hoảng sợ. Hai người luống cuống đặt Cố Minh Châu nằm ngay ngắn trên sàn nhà, rồi gọi người lên lầu lấy bình dưỡng khí và thuốc trợ tim.
- Không cần, tôi có đây!
Tăng Nghị từ trong hòm gỗ xuất ra một bao kim châm cứu, từ giữa rút ra một cây kim dài ba tấc, ghim nhẹ vào huyện Bách Hội của Cố Minh Châu, nhẹ nhàng xoay xoay hai ba lần. Sau đó đứng lên thu hồi lại bức họa Chung Quỳ.
Bức họa vừa mới được thu hồi thì chợt nghe một tiếng hô. Cố Minh Châu thở hổn hển, tròng mắt sống động, sắc mặt đen tái cũng nhạt hơn.
Tăng Nghị chậm rãi cuộn bức họa lại, sau khi buộc sợi dây hồng vào thì nhìn Cố Minh Châu nói:
- Hiện tại bà có thể nói không?
Cố Minh Châu nhắm hai mắt, hít sâu vài lần rồi thở ra một hơi:
- Có thể.
- Vừa rồi có phải bà bị cảm giác cả người nặng trĩu, không thể nhúc nhích, giống như là có người chặn lại?
Tăng Nghị hỏi.
Cố Minh Châu gật đầu:
- Phải.
- Ý nghĩ thì rất rõ ràng, nhưng thân thể giống như là bị người dùng dây thừng trói lại, không chịu cho bản thân mình sai khiến?
Cố Minh Châu lại gật đầu.
- Rõ ràng là không thể khống chế được việc rơi lệ, thậm chí là bà có thể không biết được mình đã rơi lệ?
Cố Minh Châu lập tức biến sắc, nhưng vẫn gật đầu.
- Hãy đỡ Chủ tịch Cố đứng dậy. Không có việc gì đâu, bà hãy nghĩ ngơi một chút và uống nước vào.
Tăng Nghị đem bức họa đặt lên trên bàn rồi ngồi xuống.
Cha con Thôi Sĩ Anh lúc này đều run như cầy sấy. Tăng Nghị vừa rồi hỏi mấy câu huyền diệu khó giải thích, làm cho người nghe xong phải sợ hãi trong lòng.
Sau khi đỡ Cố Minh Châu ngồi dậy, Cố Hiến Khôn vội vàng hỏi:
- Quản lý Tăng, mẹ tôi rốt cuộc là bị bệnh gì? Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, đang tốt đẹp vì sao lại đột nhiên phát bệnh?
Tăng Nghị chậm rãi buông tách trà xuống, phát ra tiếng koong rất nhỏ. Bên kia Cố Minh Châu cả người run lên. Bà dường như còn chưa có cảm giác hồi phục lại tinh thần.
- Chủ tịch Cố, bà có biết hiện tại mình bị bệnh gì hay không?
Tăng Nghị hai mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Minh Châu. Hắn không nói ra kết luận nhưng lại cố ý đi hỏi Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu còn có ý muốn tránh ánh mắt của Tăng Nghị, tuy nhiên khi nhắm hai mắt lại thì rõ ràng cảm xúc của bà lại có chút phập phồng.
- Quản lý Tăng, cậu hãy nói nhanh lên đi, rốt cuộc là bị bệnh gì?
Thôi Sĩ Anh tuy rằng ngồi một chỗ không nhúc nhích nhưng cũng đã nôn nóng đến mức lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi.
Tăng Nghị lúc này mới nói:
- Đây là một căn bệnh tà khí. Nói một cách thông tục chính là trúng tà.
- A!
Thôi Sĩ Anh trong lòng rất tức giận. Trúng tà? Thật sự là vớ vẩn! Ông ta vốn muốn phản bác vài câu, nhưng lại tìm không ra cái gì để nói. Sự việc phát sinh ngay trước mắt mình. Vợ đang bình thường, bởi vì nhìn thoáng qua Chung Quỳ thì liền phát bệnh. Ông còn có thể nói gì được nữa.
Cố Hiến Khôn trong lòng rất kinh ngạc:
- Quản lý Tăng, làm sao mà bị trúng tà?
- Nếu không phải trúng tà thì vì sao miệng lại không thể nói? Không phải trúng tà vì sao thân thể không thể động đậy?
Tăng Nghị hỏi lại.
Cố Hiến Khôn cũng không chống đỡ được. Vấn đề này y chưa từng nghiên cứu qua, làm sao mà trả lời.
Tăng Nghị nhìn Cố Hiến Khôn:
- Hiểu chưa? Vừa rồi rơi lệ, không phải là Chủ tịch Cố.
Những lời vừa nói khiến không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh hơn. Cố Minh Châu đang nhắm mắt dưỡng thần không hiểu sao rùng mình một cái.
Hơn nửa ngày, Cố Hiến Khôn mới hỏi một câu:
- Đó là ai đã rơi lệ?
- Khi phát bệnh, chỉ có điều im lặng rơi lệ, điều này chứng minh đối phương trong lòng có sự áy náy.
Tăng Nghị nhìn Cố Minh Châu nói:
- Khi Chủ tịch Cố nhìn vào bức họa hẳn là đã thấy được một số nhân vật. Nếu người mà được nhìn thấy đã không còn ở trên đời, hẳn là khi còn sống người đó đã làm chuyện có lỗi với Chủ tịch Cố, hiện tại chạy tới sám hối nên khóc không ngừng. Nếu người nọ vẫn còn sống thì chính là tổ tiên của hắn ngầm bất an. Biết Chủ tịch Cố chịu ủy khuất, lại vô lực quản thúc hậu nhân nên đành yên lặng rơi lệ vì Chủ tịch Cố.
Cố Minh Châu mở mắt, vẻ mặt có chút kích động.
Thôi Sĩ Anh liền trở tay quyển sách cổ. Ông ta dù sao cũng không tin những lời này.
Cố Hiến Khôn trong lòng cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ có chuyện như vậy sao? Nhất định là tổ tiên Thôi gia đã biết hậu nhân của mình làm chuyện có lỗi với mẹ, hại mẹ sinh bệnh. Bọn họ cảm thấy bất an nên muốn xin lỗi mẹ. Cho nên mới chạy tới mà khóc.
Hết thảy đều được giải thích hợp tình hợp lý, không chút kẽ hở.
Vừa nghĩ tới điều này, lập tức lông tơ sau lưng Cố Hiến Khôn dựng thẳng lên. Thật sự là trúng tà sao?
Tăng Nghị đứng dậy, rút chiếc ngân châm khỏi đầu Cố Minh Châu, rồi thu dọn đồ của mình:
- Bệnh này không cần dùng thuốc. Chủ tịch Cố chỉ cần trước linh vị đối phương khóc sám hối, kể ra những ủy khuất của mình, tỏ vẻ chính mình có thể buông tha oán hận trong lòng, nguyện ý hóa giải thù hận thì đối phương tự nhiên sẽ không tìm tới nữa.
Thôi Sĩ Anh trong lòng có chút bực bội. Ông ta là người đi theo thuyết vô thần. Loại sự việc này ông ta muốn đứng ra răn dạy đối phương. Nhưng liên quan đến bệnh tình của vợ, ông ta chỉ có thể tạm thời chịu đựng. Mặc kệ tốt xấu thì coi như đây là một loại cách nói.
Cố Minh Châu đột nhiên mở miệng:
- Quản lý Tăng, cậu là bác sĩ trung y. Cậu xác định mình vừa rời không nói mê sảng chứ?
- Chủ tịch Cố cứ dựa theo phương pháp của tôi mà thử một lần thì biết thật hay giả.
Tăng Nghị cười thản nhiên, biểu hiện hắn rất có tin tưởng vào phương pháp của mình:
- Nên nói thì tôi cũng đã nói. Thử hay không thử thì phụ thuộc vào Chủ tịch Cố. Tôi xin phép ra về.
Thôi Sĩ Anh lập tức giơ tay:
- Hiến Khôn, con tiễn quản lý Tăng đi.
Ông ta đã nhẫn nại hơn nửa ngày. Từ khi Tăng Nghị nói ra kết luận của mình, ông ta vốn nghĩ không muốn nghe nữa. Đây rõ ràng không phải là thầy thuốc mà là giả thần giả thánh.
Rời khỏi cửa, Cố Hiến Khôn lại hỏi:
- Quản lý Tăng, chuyện trúng tà là thật sao?
Tăng Nghị nhìn chằm chằm vào Cố Hiến Khôn. Hắn thật muốn mắng đối phương vài câu:
- Lão hòa thượng còn nói là Phật tổ hiển linh trị bệnh cho đứa con trai của gã nhà giàu. Vậy anh nói đó là thật hay giả?
Cố Hiến Khôn lập tức bừng tỉnh:
- Hóa ra những lời vừa rồi đều là gạt mẹ của tôi?
Tăng Nghị không nói gì. Hắn không nghĩ tới mình lại trộn lẫn Cố Hiến Khôn vào:
- Phật tổ có thể sử dụng phương pháp của thầy thuốc để hàng phục chúng sinh. Vậy thì khi chữa bệnh tại sao lại không thể mượn thực lực của quỷ thần?
Cố Hiến Khôn sắc mặt ửng đỏ, trong lòng có chút hổ thẹn, thầm nghĩ mình thật là sinh sau đẻ muộn. Lúc trước ở Tố Thiện Phường, Tăng Nghị đã vạch trần chiêu trò của lão hòa thượng thì mình nên nghĩ tới đây là một chiêu lừa gạt chứ. Y nói:
- Chỉ sợ không được bao lâu thì mẹ sẽ có phản ứng lại. Đây là chữa bệnh lừa gạt, cũng không giải quyết được căn bản vấn đề.
- Chủ tịch Cố chìm nổi trong thương trường hơn mười năm, lịch duyệt vô cùng. Chiêu trò này của tôi bà như thế nào lại nhìn không thấu.
Tăng Nghị khoát tay:
- Điều này anh không cần lo lắng. Anh hãy đi chuẩn bị hồi hương tế tổ đi.
Cố Hiến Khôn vừa mới hiểu được một chút thì lại bị rối loạn. Nếu mẹ biết chiêu trò này rồi thì vì sao còn muốn hồi hương tế tổ?
Bước vài bước liền tới cổng khu biệt thự, Tăng Nghị liền nói:
- Được rồi, Cố tổng không cần tiễn nữa. Anh hãy mau trở về. Nói không chừng Chủ tịch Cố sẽ tìm anh đấy. Sau khi tế tổ về, anh hãy đến tìm tôi, tôi sẽ cho anh một phương thuốc về điều trị cho Chủ tịch Cố. Như vậy căn bệnh sẽ được chữa khỏi.
Khi tiễn Tăng Nghị ra đến cổng biệt thự, Cố Hiến Khôn vẫn không rõ đây là chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà, y nhìn thấy mẹ của mình đang ngồi một chỗ, thần sắc đã khôi phục bình thường, lại còn có chút trầm tĩnh, y thầm nghĩ không tốt rồi. Xem ra thì mẹ đã biết đó là chiêu lừa gạt. Tăng Nghị vừa rồi biểu diễn khả năng là phải uổng phí.
- Hiến Khôn, con hãy chuẩn bị một chút. Ngày mai mẹ muốn hồi hương tế tổ.
Dừng một chút, Cố Minh Châu lại nói:
- Giúp mẹ hẹn với Minh Không pháp sư ở Linh Giác Tự. Mẹ muốn chúng ta hành lễ cúng bái cho tổ tiên Thôi gia.
Cố Hiến Khôn lập tức phục hồi lại tinh thần. Y không thể không bội phục Tăng Nghị cao minh. Hóa ra trúng tà không phải là để lừa gạt mẫu thân mà là cấp cho người ngoài xem.
Ngày hôm nay, toàn bộ người của Thôi gia đều bị một đoàn xe đến quấy rầy.
Mười chiếc xe Mercedes Benz màu đen sang trọng thẳng tiến đến Thôi gia, đến nhà thờ tổ. Cố Minh Châu bước xuống xe, cùng với Thôi Sĩ Anh và Cố Hiến Khôn bước vào trong cúng tế tổ tiên.
Biết được tin tức này, rất nhiều người dân đều đến nhà thở tổ của Thôi gia vây xem. Thôi Sĩ Anh là người nổi tiếng nhất trong thôn, tất cả mọi người đều biết ông có một người vợ giàu có. Những anh em thân thích với Thôi Sĩ Anh cũng nhờ đó mà phát lên.
Chỉ có điều mọi người không nghĩ tới Cố Minh Châu sau khi vào tế tổ thì chính là khóc lớn lên.
Vừa mới bước vào, Cố Minh Châu cũng không muốn khóc nhiều như vậy. Bà chỉ muốn diễn trò một chút. Nhưng sau khi khóc vài tiếng, bà lại nhớ tới ủy khuất trong lòng mình, không ngờ có chút khóc không dừng được. Mấy năm nay quả thật bà đã ngậm đắng nuốt cay. Vì mặt mũi của chồng, bà cho dù có tức giận Thôi gia thì cũng chỉ có thể chịu đựng trong lòng. Không có chỗ trút ra. Hiện tại, trước bài vị của Thôi gia, bà rốt cuộc đã đem nhiều năm ủy khuất của mình mà khóc ra ngoài.
Những người đứng bên ngoài đều không rõ xảy ra chuyện gì thì liền bắt đầu đoán.
Một lát sau, từ bên ngoài chạy đến vài người:
- Vợ của Thôi Sĩ Anh mời một số vị cao tăng từ tỉnh thành đến, đang trước mộ phần tổ tiên tụng kinh.
Mọi người lấy làm kỳ quái, bàn luận càng thêm sôi nổi.
- Bà xã Thôi Sĩ Anh bị bệnh, các người có biết không?
- Nghe nói rất dọa người. Mỗi khi phát bệnh, cả người sẽ không cử động, cũng sẽ không nói, mà chỉ có rơi lệ.
- Mấy hôm trước có một vị cao nhân chỉ điểm, nói không phải bị bệnh mà là có quỷ nhập. Bởi vì hậu nhân Thôi gia bất hòa, tổ tiên cảm thấy bà xã của Thôi Sĩ Anh bị ủy khuất nên đến khóc lóc, kể lể với bà ấy.
Mọi người cân nhắc không biết có đúng không. Nhưng cao nhân thật sự nói rất chuẩn. Mấy năm nay Cố gia đối xử rất tốt với Thôi gia, nhưng cuối cùng cũng không có chuyện tốt nào cho mình, không bị ủy khuất sao được. Nhất là lão nhị của Thôi gia, làm việc lại thiếu đạo đức, không ngờ chỉ cho bày một con sư tử đá trước cửa, rõ ràng là ức hiếp người. Nghe nói con của ông ta trước kia làm việc cho tập đoàn Danh Sĩ, nhưng lại ăn hối lộ, thiếu chút nữa là phải ra tòa. Cuối cùng vẫn là Cố gia ra mặt bãi bình.
Mọi người càng tán gẫu, lại càng cảm thấy việc này rất có lý.
Sau lại có người nói, Cố Minh Châu sau khi được cao nhân chỉ điểm, tại chỗ khóc nói ra anh em trong nhà mâu thuẫn, khiến cho tổ tiên bất an. Bà thật sự xin lỗi tổ tiên Thôi gia. Cho nên đã hướng tổ tiên sám hối nhận sai.
Mọi người nghe tiếng khóc từ trong nhà thờ tổ, lập tức phẫn nộ bất bình, cảm thấy Thôi Sĩ Kiệt không phải là người. Rõ ràng là hậu nhân Thôi gia làm sai, hiện tại vợ của người ta lại hướng tổ tiên nhận sai. Trên đời làm gì có đạo lý như vậy. Một người vợ tốt như thế còn biết tìm ở đâu.
Cố Minh Châu trong nhả thở tổ khóc rống một hồi, khóc đến cả người nhũn ra thì mời rời khỏi Thôi gia.
Sau khi bà rời khỏi, Thôi Sĩ Kiệt từ đằng sau sư tử đá bước ra, bị mấy đứa trẻ con ném cứt vào người. Không biết sư tử đá có ăn hết vận khí hay không nhưng ăn cứt thì có sẵn.