Phó chủ tịch Hồ Khai Văn nghe nói Tăng Nghị về công tác, ngay ngày hôm sau liền đến khu công nghệ cao tổ chức một cuộc họp.
Chủ đề của cuộc họp tất nhiên vẫn là liên quan đến dự án của hồ Tinh Tinh. Hạng mục này dù trước mắt chỉ vừa mới khởi công nhưng theo bản quy hoạch tổng thể của thành phố, sau này, tầm quan trọng của hồ Tinh Tinh cũng sẽ lớn như những khu vực trọng yếu trong bản đồ, rất có khả năng, quy mô của nó sẽ vượt qua cả khu công nghệ cao.
- Sau khi tan họp, mọi người cứ dựa theo kết quả của buổi hội ý hôm nay. Các ban, các phòng chịu trách nhiệm mau chóng nắm bắt công việc và bắt tay hành động.
Hồ Khai Văn nói xong câu này liền liếc mắt nhìn bốn phía, đồng thời nhấn giọng:
- Tôi nhắc lại lần nữa, dự án hồ Tinh Tinh được thành phố Bạch Dương ta xếp vào một trong những dự án quan trọng. Lãnh đạo thành phố rất quan tâm và coi trọng dự án này, hy vọng mọi người có thể lĩnh hội được tinh thần của thành phố. Trong quá trình tiến hành, nếu như có vấn đề gì, phải lập tức báo cáo, tuyệt đối không được trì hoãn, càng không được làm cho qua chuyện.
Câu nói này đã rất rõ ràng. Thứ nhất là lãnh đạo thành phố rất coi trọng dự án này. Thứ hai, mọi người phải “báo cáo kịp thời”. Là ai coi trọng thì phải báo cáo với người đó. Đây còn không phải ý đã rõ rành rành rồi sao. Chỉ có một vị lãnh đạo thành phố ngồi đây chính là Hồ Khai Văn.
Hồ Khai Văn chính là muốn cảnh báo với các nhân viên. Đừng cho rằng Tăng Nghị trở về là có thể nghĩ đến chuyện tranh quyền tước vị. Trong dự án hồ Tinh Tinh này, Hồ Khai Văn mới là người chịu trách nhiệm chính thức, đừng ai nghĩ có thể nhúng tay vào , càng đừng nghĩ sẽ chia lợi ích.
Ngồi ở đây đều là những người thông minh sao có thể không hiểu ý của Hồ Khai Văn. Ánh mắt họ bất giác hướng về phía Tăng Nghị.
Khi họp, Tăng Nghị luôn giữ một vẻ bình tĩnh, trên mặt thoáng một ý cười bình thản. Lúc này liền thắng giọng nói:
- Lời nói của Phó chủ tịch Hồ rất quan trọng, cá nhân tôi nhất định sẽ kiên quyết làm theo chỉ thị của thành phố, không do dự chấp hành toàn bộ quyết định của thành phố.
Hồ Khai Văn thở phào, y tuy cũng cảm kích chuyện Tăng Nghị không làm lớn chuyện hắn bị thương nhưng chuyện nào cũng phải ra chuyện đó, những chuyện liên quan đến tiền đồ và thành tích của mình, Hồ Khải Văn tuyệt đối không thể có chút gì cẩu thả. Nghe nói Tăng Nghị hôm qua đi làm, việc đầu tiên làm đó là đi khảo sát công trường của dự án hồ Tinh Tinh. Điều này khiến trong lòng Hồ Khai Văn vô cùng lo lắng, sợ rằng Tăng Nghị sẽ có ý đồ gì đó nên hôm nay mới phải có biện pháp ngăn chặn thế này.
Lúc này, nghe thái độ của Tăng Nghị, Hồ Khai Văn cũng yên tâm. Đối với những chuyện lớn như thế này, Tăng Nghị không có quá đáng, điều này cũng đủ để an tâm.
Mấy vị nhân viên phòng ban ngồi ở đây đều không ý kiến gì, Tăng Nghị đã nói như vậy, họ còn gì để nói nữa. Thật ra hai người này đấu nhau, đối với họ cũng chẳng có lợi gì.
Tan họp, Hồ Khai Văn liền ra vẻ thân thiết mời Tăng Nghị:
- Tăng Nghị, cơ thể đã phục hồi hẳn chưa? Tới văn phòng của tôi uống tách trà, nói chuyện một chút!
- Cảm ơn Phó chủ tịch Hồ đã quan tâm, đều ổn cả rồi, hoàn toàn không còn gì đáng lo.
Tăng Nghị cười đưa tay mời Hồ Khai Văn đi trước.
Hồ Khai Văn lộ ra ý cười:
- Vậy tôi yên tâm rồi, mấy ngày nay, tôi đã nghĩ về chuyện này không ít.
Tăng Nghị trong lòng thầm lắc đầu, mới đi làm lại đã bị y đánh chuông cảnh giác như vậy, chuyện này không phải cũng là do y nhớ tới vết thương của mình chứ. Có điều Tăng Nghị cũng lười để trong bụng, liền nói:
- Phó Chủ tịch Hồ vừa phải phụ trách công việc của thành phố, vừa phải quan tâm đến dự án hồ Tinh Tinh, bận rộn như vậy mà vẫn nhớ tới vết thương ngoài da nhỏ của tôi, thật khiến tôi hổ thẹn rồi.
- Không thể nói như vậy được.
Hồ Khai Văn nghiêng mặt:
- Cậu bị thương, nói cho cùng cũng là do tôi làm lãnh đạo không tốt, không chăm sóc tốt đồng chí của mình, nên là tôi hổ thẹn mới đúng.
Tăng Nghị khoát tay:
- Làm cách mạng sao có thể không có đổ máu chứ!
Hồ Khai Văn cười:
- Cậu bình phục là tốt rồi, công việc của ban quản lý không thể không có cậu. Tôi cũng không thể thiếu đi một trợ thủ đắc lực như cậu được.
Nói xong, Hồ Khai Văn bỗng nghiêm giọng:
- Có điều chúng ta cũng phải rút ra được bài học sau chuyện này. Sau này đối với những tình thế không tốt nhất định sẽ phải giữ vững trạng thái tập trung cao độ. Kiên quyết ngăn chặn không để những chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bảo vệ tốt quyền lợi của các đồng chí.
- Phó Chủ tịch Hồ nói vậy là muốn để những người đồng chí đó không còn nỗi lo về sau.
Tăng Nghị gật gù.
- Xét thấy, tôi có thể sẽ xin xem xét của lãnh đạo cấp trên tăng cường lực lượng bảo vệ và trang bị cho khu công nghệ cao chúng ta. Hiện nay, trong khu công nghệ cao chỉ có một đồn công an, lực lượng trong đó, hơn nửa từ những đồn cũ. Chỉ dựa vào chút lực lượng đó rất khó đáp ứng được tương lai phát triển sau này của khu công nghệ cao.
- Đúng vậy!
Tăng Nghị khẽ gật đầu.
Tình trạng của đồn công an, Tăng Nghị biết rất rõ. Trước đây đó chỉ là đồn công an xã, sau này khu công ngiệp cao được thành lập thì đổi tên thành đồn công an khu công nghệ cao nhưng lực lượng bên trong lại không có bất kì thay đổi nào. Trang bị cũng chỉ tăng thêm một bộ phận. Nói ra có chút xấu hổ nhưng những mâu thuẫn bình thường trong làng còn có thể được chứ những chuyện quan trọng, mấu chốt thì không có hi vọng gì.
Chính vì tình hình như vậy, khi trước Hồ Tam Gia mới dám không tới khi bị công an gọi, còn dám đập mấy cái xe cảnh sát. Xét cho cùng cũng là do sức chiến đấu của đồn công an quá yếu, căn bản không khiến cho họ phải khiếp sợ.
Khu công nghệ cao này nửa năm nay có rất nhiều dự án. Nhân viên từ các tỉnh khác tới cũng tăng dần, giờ dự án hồ Tinh Tinh cũng ở khu công nghệ cao khiến diện tích ngày càng được mở rộng hơn. Nếu như đồn công an không có sự thay đổi nào, sợ rằng đến quản lý chuyện nhập cư cũng không quản nổi.
- Tới đây, đến chỗ tôi ngồi đi, chúng ta cùng tính toán một chút.
Hồ Khai Văn cười, nhẹ nhàng kéo vai Tăng Nghị qua một chút.
Hai người vừa đi tới cửa văn phòng Hồ Khai Văn liền có một nhân viên của ban quản lý chạy tới nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, có một vị khách đến tìm anh. Vừa rồi họp, tôi bảo cô ấy ngồi ở phong khách chờ, cũng chờ đã lâu rồi!
Tăng Nghị liền nhìn Hồ Khai Văn, bất đắc dĩ nói:
- Nghỉ một thời gian liền có một núi công việc phải xử lý. Bây giờ lại chủ nợ tới thúc giục trả khoản. Phó Chủ tịch Hồ, anh xem…!
Hồ Khai Văn đành thôi, thực ra y cũng chẳng có chuyện gì nói cùng Tăng Nghị, chỉ là tìm lấy một cái cớ tiếp cận Tăng Nghị một chút. Nào là lực lượng bảo vệ không đủ, nào là lo lắng cho đồn công an , vv.
Lúc này, hắn liền cười nói:
- Được! Vậy cậu cứ đi làm việc trước đi, chuyện kia, khi khác chúng ta sẽ bàn.
Tăng Nghị liền gật đầu:
- Vậy lần sau tôi sẽ mang tài liệu của đồn công an đến báo cáo với Phó chủ tịch Hồ!
- Vậy cũng được, như vậy là tốt nhất.
Hồ Khai Văn Cười.
-Vậy tôi đi trước!
Tăng Nghị cáo từ Hồ Khai Văn, theo chân nhân viên kia xuống tầng dưới. Mở cửa phòng khách chờ ra, Tăng Nghị liền cười:
- Tôi thật không có nhìn nhầm chứ, cơn gió nào đưa vị khách quý này tới đây vậy!
- Gió nào chứ?
Long Mỹ Tâm đang ngồi trên sô-pha bóc hạt dẻ cười liền bỏ vỏ xuống, nói:
- Đương nhiên là gió Tây Bắc rồi, gió Tây Bắc ở thành phố quá lạnh, nên ta muốn đến Nam Giang sưởi ấm vài ngày.
Tăng Nghị liền bước lên một bước dài, vươn hai tay , trịnh trọng nói:
-Tôi ,thay mặt cho nhân dân tỉnh Nam Giang, hoan nghênh cô đã đến thăm, cảm ơn sự thăm hỏi của cô đến với thành phố chúng tôi!
Long Mỹ Tâm có chút bực nhưng vẫn vui vẻ nói:
- Anh có thể thay mặt cho nhân dân Nam Giang, còn tôi chẳng thể đại diện cho nhân dân ở thủ đô được, hơn nữa cũng chẳng mang đến sự ân cần thăm hỏi gì cả, chỉ là mang tới chút gió Tây Bắc thôi. Anh có muốn cảm nhận một chút không?
Tăng Nghị cười lớn, xua tay :
- Thôi, bỏ đi! Gió Tây Bắc nhà cô là tự mình lưu lại, con người tôi rất sợ gió!
- Trúng gió rồi, lại chính là gió của mình thì còn sợ gì nữa.
Long Mỹ Tâm cười khanh khách:
-Anh không phải luôn khoe khoang rằng y thuật của mình rất cao siêu sao?
- Chính là vì thổi quá nhiều nên mới sợ gió!
Tăng Nghị cười. Nhìn thấy Long Mỹ Tâm, quả thật khiến hắn bất ngờ:
- Tôi vừa trở về chân trước, cô chân sau liền về về theo, đã biết theo sát chân cấp trên rồi, thật là tiến bộ rất nhanh!
- Đi theo một vị lãnh đạo như anh thật xui xẻo.
Long Mỹ Tâm thở một hơi dài:
- Có điều trông anh sắp xếp như vậy cũng không tệ. Đây có lẽ là do phòng lễ tân dọn dẹp. Tôi còn nhớ, lúc ở Nam Vân, bàn làm việc và phòng tiếp khách là cũng một nơi. À, hình như đấy còn là nơi cho nhân viên nghỉ trưa luôn nữa.
Tăng Nghị cười:
- Điều kiện chỉ đơn sơ vậy thôi, khiến cô chê cười rồi!
Nói xong, Tăng Nghị vươn tay:
- Đi! Lên lầu ngồi, nhân tiện để Long cô nương kiểm duyệt văn phòng mới của tôi!
Long Mỹ Tâm đứng lên:
- Văn phòng không cần đi nữa, dẫn tôi tới địa bàn anh vừa chuyển tới đi!
- Bên ngoài đều là công trường, có gì hay đâu?
Tăng Nghị hỏi.
Long Mỹ Tâm liền nói :
- Tôi làm kinh doanh đương nhiên phải xem xem có dự án nào thích hợp không chứ. Đồng chí Tăng Nghị, anh phải chú ý hơn rồi. Bây giờ, tôi là nhà đầu tư, nắm lãnh đạo của anh trong lòng bàn tay, nói ra cũng phải phục vụ nhà đầu tư chứ.
-Được, được, được! Cô nói gì cũng được!
Tăng Nghị cười , liền dẫn Long Mỹ Tâm ra phòng khách:
- Có điều tôi phải nói trước với cô, nếu như cô không đầu tư, tôi sẽ phải thu phí phục vụ. Thời gian của các vị lãnh đạo rất quý giá, một phút quý như một lượng vàng vậy.
Xuống lầu, Long Mỹ Tâm liền nói:
- Lần trước đụng phải cô Thôi Ân Hi, cô ta có nói có đầu tư một dự án trong này, vậy đến chỗ của cô ta trước đi.
Tăng Nghị hơi chững lại rồi lắc lắc đầu, sau đó kéo mở cửa xe, mời Long Mỹ Tâm lên xe. Không ngờ Long Mỹ Tâm ngàn dặm xa xôi đến khu công nghệ cao này, nơi đầu tiên muốn đi xem lại là Viện Y học Nam Vân mà Thôi Ân Hi đang quyên tiền xây dựng. Đây là ý gì, Tăng Nghị sao có thể không nghĩ đến chứ.
Long Mỹ Tâm quả nhiên có tâm sự. Hôm đó, lúc cô nghe Thôi Ân Hi nói, bề ngoài nghe có vẻ không suy nghĩ nhưng thật ra cũng có để bụng. Thôi Ân Hi có thể đầu tư, chẳng lẽ Long tiểu thư cô lại không thể.
Hồ Khai Văn lúc này chuẩn bị trở về ở thành phố, kết quả vừa ra khỏi cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Tăng Nghị và Long Mỹ Tâm rời đi. Y không khỏi lắc đầu, đúng là người trẻ tuổi, không hề chú ý đến sẽ bị ảnh hưởng ra sao. Cho dù là đàn ông độc thân, cũng nên xem xét lại hình tượng của mình.
Tuy nhiên , nhìn thấy rõ biển số xe, Hồ Khai Văn không dám nghĩ bậy nữa.
Biển số xe kia là biển của Bắc Kinh, hơn nữa dãy số đó quả không bình thường. Đến Hồ Khai Văn chưa từng đến Bắc Kinh cũng cảm thấy dãy số kia rất quen.
Có trời mới biết lai lịch của chủ nhân chiếc xe này, có quan hệ gì với Tăng Nghị. Hồ Khai Văn vừa bước chân xuống dưới lầu, đã liền quên hết tất cả những gì vừa nghĩ trong đầu.
Trên công trường của dự án viện Y học, hầu hết là kiến trúc dạy học, tiến độ cũng đã hoàn thành hơn nửa, đã có thể sử dụng được đôi phần. Nguyên ký túc xá, phòng ăn, cũng đã bắt đầu khởi công. Xe chở những nguyên liệu xây dựng ra ra vào vào tạo nên một khung cảnh bận rộn.
Long Mỹ Tâm đội mũ bảo hộ, đứng trước phòng điều hành, trong lòng có chút bực mình. Không phải nói nơi này là dự án của tập đoàn Bình Hải sao, sao trước mặt chỉ toàn là công nhân đang thi công, đến một người của Bình Hải cũng không thấy. Cô bực mình, xem như đến đây một chuyến công toi. Thôi Ân Hi cơ bản cũng không thể biết cô cũng tới đây.
Tăng Nghị biết ý của Long Mỹ Tâm cơ bản không phải là muốn khảo sát dự án viện Y học gì cả, liền nói:
- Có cần chuyển qua nơi khác xem xét không?
Long Mỹ Tâm nhìn ra xa, cười nói:
- Sao? Không hoan nghênh tôi đầu tư vào dự án viện y học này ư?
- Sao có thể chứ!
Tăng Nghị cười, xua tay:
- Chúng tôi mong còn không được, đầu tư càng nhiều càng tốt chứ sao.
- Được!
Long Mỹ Tâm vỗ tay một cái, chỉ về phía công trình đang thi công:
- Tôi đầu tư!
- Cô không có nói đùa chứ?
Tăng Nghị thu lại nụ cười, nhìn Long Mỹ Tâm, trịnh trọng hỏi lại lần nữa. Theo hắn thấy, Long Mỹ Tâm này cơ bản là đầu óc loạn rồi nên mới tuỳ tiện quyết định như vậy.