-Tăng Nghị, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi, em xem qua đi!
Thiệu Hải Ba nói:
Tăng Nghị đi qua, mở cái bình đen kia nhìn một chút, gật đầu, sau đó chỉ tay vào những ống nghiệm thủy tinh, nói:
- Cái này phải đổi lại, đổi lại ống bút đục hoặc là ống trúc.
Thiệu Hải Ba nói với một người đi vào:
- Anh đi tìm một ít ống bút, ống cao su lưu hóa cứng cũng được, nhưng nhất định phải đục.
Người kia vội để cái khay xuống, đi ra ngoài tìm cái ống đục, trong lòng anh ta còn buồn bực. Viện Trưởng Thiệu hôm nay bảo mình kiếm nhiều đỉa trong viện nghiên cứu như vậy, không biết là dùng để làm gì nữa. Dù sao cũng không phải là hút máu người chứ? Vậy dùng ống tiêm hút máu ra là được rồi?
David ghé vào bình đen xem, vừa nhìn thấy bên trong liền nhíu mày lại. Thầm nghĩ phương pháp chữa bệnh của Tăng Nghị thật là kì quái, con đỉa nho nhỏ kia, lẽ nào lại có hiệu quả hơn so với khoa học kĩ thuật hiện đại sao? Anh ta không giải thích được, liền hỏi:
- Bác sĩ Tăng, vì sao phải dùng ống bút? Hiệu quả của ống bút tốt hơn hay sao?
Chuyện của y học, David đều rất quan tâm, anh ta vẫn luôn cảm thấy Trung y vô cùng kì diệu. Bây giờ Tăng Nghị đổi cái ống, anh ta đã nghĩ đến cái ống bút rất có thể là bí quyết quan trọng để chữa bệnh. Nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
Tăng Nghị vẫy tay, bảo David ghé tai lại đây, sau đó thầm cười nói:
- Nếu đôi chân của anh dính đầy đỉa, anh nhìn thấy chúng nó từ từ hút máu ra, anh sẽ cảm thấy như thế nào chứ?
David ngay lập tức cảm thấy chân của mình run lên, tuy nhiên đã hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, hóa ra việc đổi ống bút cũng không phải bí quyết gì quan trọng, mà là một sự cân nhắc, là vì cảm nhận của người bệnh.
Đợi một lúc, có người đưa đến hơn mười cái ống bút, độ dài, kích thước không giống nhau, màu sắc cũng vậy. Xem ra anh ta đã phải tìm khắp nơi để gom đủ số ống bút này mang tới!
- Tăng Nghị, anh xem, như vậy đã được hay chưa?
Thiệu Hải Ba hỏi, anh ta vốn chỉ biết kỳ châm nhưng từ trước đến nay chưa sử dụng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy.
- Cũng được!
Tăng Nghị gật đầu, kéo tay áo lên một chút, nói:
-Vậy thì bắt đầu thôi!
Nói xong Tăng Nghị đến trước giường, kéo ống quần của Lorene cao lên một chút, sau đó vươn tay, cẩn thận ấn lên chân của đối phương.
Thiệu Hải Ba chỉ có thể đảm nhiệm việc làm trợ lý, cầm lấy một cái ống bút, tiến lên phía trước, rút từ trong cái túi lớn ra một con mã hoàng, sau đó nhìn đúng phương hướng rồi bỏ con mã hoàng vào trong ống bút.
Tăng Nghị một bên ấn, một bên chủ yếu là cẩn thận châm cứu, tìm đúng chỗ mạch máu trầm tích, đây mới là điều quan trọng. Nếu không phải là người có tay nghề, thì sẽ rất khó tìm chuẩn.
Ấn đến một chỗ, Tăng Nghị nói:
- Bút!
David lập tức mang bút kí tên từ trong ra, nói:
- Dùng cái này đi!
Tăng Nghị nhận bút, ngay tại chỗ ấn vẽ một cái vòng, sau đó hạ bút xuống, tiếp tục dò theo mạch máu.
Lúc này Thiệu Hải Ba liền cầm ống bút lên, đem miệng ống bút đặt thẳng vào cái vòng kia, tiếp tục xoa bóp, nói:
- David tiên sinh, phiền anh giúp một chút!
David rất thích giúp việc này, anh ta đặc biệt muốn mình tham dự vào. Thứ nhất là muốn hiểu rõ chỗ thần kì trong cách chữa bệnh của Tăng Nghị, rốt cuộc là ở đâu. Thứ hai bệnh này bị phán “tử hình” rồi, nếu có thể chữa khỏi trên tay mình, ít nhiều cũng là một việc tâm đắc.
David cầm ống bút, Thiệu Hải Ba lấy ra một cái ống bút mới, có đỉa ở bên trong. Chờ Tăng Nghị đánh dấu vòng tròn thứ hai.
Tốc độ của Tăng Nghị không nhanh, nhưng cũng không chậm. Chưa đến mười phút, ở trên chân Lorene vẽ mười mấy vòng to nhỏ. Đều là chỗ máu tắc nghẽn nghiêm trọng.
Cái này có thể nhờ David, hai tay của anh ta, hơn nữa còn có trợ thủ bên cạnh Lorene, tổng cộng cũng có bốn tay. Hai người toát mồ hôi đầy đầu, cố lắm cũng chỉ đỡ được bảy, tám cái ống bút. Còn lại những cái ống bút này, chỉ có thể là lực bất tòng tâm, có lòng mà không có sức.
Cũng may sau khi Tăng Nghị đánh dấu vòng tròn xong, nói:
-Thử một chút, nếu không có gì nữa, thì có thể buông tay rồi!
David liền thử buông lỏng cái ống bút thứ nhất, điều làm anh ta ngạc nhiên chính là, sau khi buông ra, ống bút không những không sao, mà còn dựng đứng tại chỗ. David thè lưỡi, xem ra là đỉa bên trong đang hút máu, sau khi thành lớn, ống bút cũng không chứa nổi!
Tăng Nghị thấy Thiệu Hải Ba và David phối hợp ăn ý, bước đến một bên, đưa giấy ra, bắt đầu cân nhắc đơn thuốc. Sau một lát đắn đo. Tăng Nghị viết ra vị thuốc thứ nhất: cây Ngưu Tất, mở với phân lượng rất lớn, thuộc loại dùng quan trọng nhất.
Cây Ngưu Tất, vị dược liệu này, nghe tên thì không sai biệt lắm với tác dụng và công hiệu của nó. Chân của Lorene xuất hiện hoại tử, là bởi vì máu ở chân không lưu thông. Mà cây Ngưu Tất lại làm tan máu tụ, có tác dụng tương tự như đỉa hút máu. Hơn thế nữa còn chuyển khí huyết về, hiệu quả không nhỏ. Dược tính chủ yếu là có tác dụng ở tại chân, lúc này dùng cho bệnh của Lorene, có thể nói là dùng rất đúng bệnh. Chỉ cần máu ở chân lưu thông bình thường, bệnh tình của Lorene có thể sẽ có chuyển biến tốt.
Cây Ngưu Tất còn có một tác dụng nữa là dùng làm thuốc dẫn, muốn làm cho thuốc phát huy được tác dụng, bình thường đều dùng cây Ngưu Tất làm thuốc dẫn.
Bệnh này của Lorene là bởi vì mắc bệnh tiểu đường đã nhiều năm, cơ thể suy kiệt, nên mới dẫn đến việc máu ở chân không lưu thông được. Cho nên khi khơi thông mạch máu ở chân, vẫn cần phải bồi bổ cơ thể. Tăng Nghị lại kê một ít thuốc bổ, phối hợp dược liệu với cây Ngưu Tất, tác dụng ban đầu là kiêm trị.
Lúc trước, khi Tăng Nghị làm nghề y, cũng thường xuyên dùng vị dược cây Ngưu Tất này, nhưng chữa trị nhiều nhất, cũng không phải là chân, mà là trị đau đầu, đau cổ họng, mắt sưng đỏ, thậm chí còn là chảy máu não. Những bộ phận này, hầu như đều dùng cây Ngưu Tất chuyên trị, hiệu quả hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng Tăng Nghị dùng một chút, công hiệu thật khác thường, thuận tay mà trị khỏi bệnh.
Đây cũng là chỗ hấp dẫn của Trung y, dù vẫn là vị thuốc này, nhưng trên tay người khác lại có thể trị nhiều bệnh khác nhau.
Thực ra quy luật rất đơn giản, Trung y cho rằng trong cơ thể rất nhiều bộ phận đều là do khí huyết thúc đẩy, đau dầu nhức óc, đau họng. Theo như Trung y mà nói, chính là nhiệt chuyển lên trên, theo Tây y thì chính là phát “ viêm”.
Tây y phải giảm nhiệt, còn Trung y, ngoại trừ giảm nhiệt ra còn có biện pháp khác, ví dụ như: uống cây Ngưu Tất, điều hòa khí huyết. Như vậy nhiệt tự nhiên cũng sẽ bị loại bỏ, ngay sau đó đầu cũng không còn đau nữa, cổ họng không đau, mọc răng cũng không sưng. Thậm chí còn dùng cho não, khi bệnh trên bộc phát mạnh. Còn có tác dụng cải tử hoàn sinh.
Nếu anh cho rằng cây Ngưu Tất có tác dụng như vậy, thì cũng chỉ có thể sử dụng cho những bệnh nhỏ. Vậy trình độ Trung y của anh sẽ rất khó có cái gì phát triển, đây là lối suy nghĩ của Tây y.
Tăng Nghị kê phương thuốc xong, bên kia Thiệu Hải Ba đã “châm” xong mười mấy cái ống đựng bút rồi!
David nói;
-Bác sĩ Tăng, ống bút có đủ dùng hay không, có phải đi tìm thêm mấy cái nữa không!
Tăng Nghị cười, nói:
-Không cần, vậy là đủ dùng rồi!
Nói xong, liền đem đơn thuốc đưa cho Thiệu Hải Ba, nói;
-Sư ca, anh bảo người đi bốc thuốc đi, dựa theo phân lượng này, uống trước ba thang.
Thiệu Hải Ba, vừa mới cầm phương thuốc, chợt nghe một âm thanh vang lên, cái ống đựng bút phía trước, đột nhiên từ trên chân Lorene rơi xuống đất.
Con đỉa hút căng máu từ trong ống bò ra, giãy dụa trên mặt đất.
David mắt nhìn đăm đăm, con đỉa hút máu này, thân hình to hơn lúc trước rất nhiều lần, dự đoán nếu không có cái ống bút kia giới hạn không gian, nó còn muốn hút tiếp.
Tăng Nghị cầm lấy cây kẹp, nhặt con đỉa lên, ném vào trong túi đựng rác, sau đó lại bỏ một con đỉa khác vào ống bút, tiếp tục châm như vậy nhưng không châm lại chỗ đã châm rồi.
Chờ tất cả các vòng tròn đều châm xong, Tăng Nghị dùng tay xoa bóp một lần, cảm thấy chỗ nào máu tụ chưa được hút sạch, lại châm một lần nữa.
Làm xong những cái này, Tăng nghị đem nước uống vào cho Lorene, nói:
- Hôm nay điều trị đến đây thôi, uống thuốc trước rồi xem hiệu quả đi!
- Vất vả cho bác sĩ Tăng rồi!
Lorene cúi đầu nói, bà cảm thấy chân mình lúc này hình như có chút thoải mái, nếu không thu được kết quả, bản thân mình hận không thể dùng tay đánh gãy chân. Nhưng bây giờ hoàn toàn không có suy nghĩ này.
- Nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!
Tăng nghị dặn một câu, rồi từ biệt đi ra khỏi phòng.
Ra cửa, Thiệu Hải Ba nói:
- Tăng Nghị, cậu cũng mau mau trở về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm nữa! Phòng điều trị bên này anh sẽ dặn dò thêm nhiều người chú ý hơn, có tình hình gì, anh sẽ lập tức thông báo cho cậu.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Được, có tình hình gì thì liên lạc qua điện thoại nhé!
David theo xuống dưới lầu, tiễn Tăng Nghị lên xe xong, nói:
- Bác sĩ Tăng, đơn thuốc lúc nãy, tôi có thể tìm Viện Trưởng Thiệu lấy một phần được không?
Tăng Nghị cười nói:
-Nếu là trị bệnh, tất cả những thứ đó đều được viết trong bệnh án rồi, lát nữa Viện Trưởng Thiệu sẽ đem tất cả bệnh án giao cho anh, trên đó có phương thuốc.
David mừng rỡ, lần trước Tăng Nghị chữa khỏi chân cho anh ta, anh ta nhớ mãi thuốc thoa ngoài da của Tăng Nghị, đáng tiếc là đã chậm một bước, làm cho vị lão chuyên gia của bộ y tế thuận tiện mang đi mất. Làn này anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội. Bệnh của Lorene được chữa khỏi, mình nhất định phải tìm người nghiên cứu phương thuốc này của Tăng Nghị.
- Trung y chú trọng chính là chế nghi bệnh nhân, mỗi người một cách. Đơn thuốc kê cho Lorene, anh cũng đừng dùng lung tung, không lại xảy ra tai họa!
David bị Tăng Nghị bóc trần suy nghĩ, không tránh được có chút xấu hổ, luôn miệng nói: