Tăng Nghị hỏi. Hắn nghe ra giọng điệu của Tần Nhất Thuyền rất thoải mái.
Không giống như là đang có chuyện xấu.
- Kiều lão thật ra cũng không có an bài nào khác. Chỉ có điều, một số lãnh đạo đã từng công tác ở Nam Giang, biết được Kiều lão muốn đi Nam Giang nên muốn đi cùng một chuyến,
Tần Nhất Thuyền mỉm cười một tiếng:
- Cậu cũng biết lão lãnh đạo đi, cũng không phải nói đi là có thể đi.
- Chủ nhiệm Tần nói rất đúng!
Tăng Nghị gật đầu. Lão lãnh đạo bình thường muốn ra cửa cũng không ai chặn lại. Nhưng là lãnh đạo nhậm chức quyền cao chức trọng thì bởi vì ảnh hưởng lớn, khi ra cửa cũng không dễ dàng gì. Đi như thế nào, mang ai đi, tiếp đãi như thế nào, hành trình gì đều được chứng thực đến từng chi tiết. Sau khi xác minh không có lầm lẫn thì mới có thể khởi hành.
- Chuyện này chúng tôi đã thông báo cho văn phòng Tỉnh ủy Nam Giang, hiện tại chính là gọi điện thoại nói cho cậu một tiếng, tránh làm chậm trễ ai bài công tác của cậu.
Tần Nhất Thuyền nói. Y lúc trước đã cùng Tăng Nghị kết nối qua, trong hành trình Kiều lão đến Nam Giang, công tác bảo vệ sức khỏe liền do Tăng Nghị đảm nhiệm. Hiện tại kế hoạch thay đổi, tất nhiên cũng phải nói với Tăng Nghị một tiếng.
Tăng Nghị cười nói:
- Chủ nhiệm Tần quá khách khí rồi. Chuyện này anh chỉ cần cho người gọi cho tôi một tiếng là được, như thế nào còn làm phiền anh tự mình gọi điện thoại chứ.
-Nên thế thôi!
Tần Nhất Thuyền trả lời, sau đó nhân tiện nói:
- Trước cứ như vậy, có tình huống gì thì tôi sẽ liên lạc với cậu.
- Vâng!
Tăng Nghị mỉm cười:
- Xin Chủ nhiệm Tần hướng Kiều lão cho tôi gửi lời hỏi thăm.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị lắc đầu, thầm nghĩ đây cũng không phải là chuyện xấu. Bằng không tỉnh Nam Giang cũng thật không có cách nào làm cho xong việc. Một nhà lưu niệm to như vậy bày ra đó, sẽ không tránh khỏi bị mọi người chê cười.
Trở lại Ban quản lý, Lý Vĩ Tài đến báo cáo công tác của khu. Lưu loát nói cả một đống từ ngữ, cuối cùng tóm lại chỉ một chủ đề “tình huống rất tốt”. Những hạng mục tiến cử năm ngoái, năm nay đã chính thức bắt đầu đầu tư. Khu công nghệ cao lúc trước thuộc dạng nhà nghèo, nay đã trở thành khu nhà giàu mới nổi.
- Tốt lắm!
Tăng Nghị cười:
- Khổ cực của Phó chủ nhiệm Lý trong thời gian vừa qua, nay sẽ do anh đảm nhiệm công tác chính thức.
Tình thế càng lúc càng tốt.
Lý Vĩ Tài bắt tay vào làm nói:
- Đây đều là công lao của Phó chủ nhiệm Tăng! Không có anh đưa tới những hạng mục lớn, những nguồn tài chính lớn, tôi cho dù có bận thì cũng chỉ không bột khó gột nên hồ.
- Là công lao của tập thể mà!
Tăng Nghị nói một câu.
Lý Vĩ Tài cười, đem tài liệu báo cáo đặt lên trên bàn làm việc của Tăng Nghị, lại nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, còn có một việc.
Tăng Nghị cười nói:
- Anh cứ nói.
- Cuối tuần, hạng mục hồ Tinh Tinh sẽ cử hành một nghi thức giao dịch đấu thầu định giá đất. Địa điểm tổ chức sẽ là hội trường tạm thời tại công trường hồ Tinh Tinh. Phó chủ tịch thành phố Hồ đến lúc đó sẽ tới tham dự.
Lý Vĩ Tài nhìn Tăng Nghị nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hồ đã đặt biệt dặn dò, tôi hy vọng Phó chủ nhiệm Tăng đến lúc đó cũng có thể tham gia.
Tăng Nghị gật đầu nói:
- Được, tôi biết rồi.
Lý Vĩ Tài cũng không dám trì hoãn thời gian của Tăng Nghị, đứng dậy nói:
- Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép đi trước.
- Được, Phó chủ nhiệm Lý cứ đi.
Tăng Nghị cười đứng lên, rồi nhìn theo Lý Vĩ Tài rời khỏi.
Lý Vĩ Tài sau khi đi ra, liền đến văn phòng thu dọn một số đồ dạc rồi cất bước xuống lầu, chuẩn bị đến thành phố báo cáo công tác.
Khi xuống dưới lầu, y nhìn thấy một chiếc Volvo đang tiến vào trong Ban quản lý. Lý Vĩ Tài liền đứng lại. Y nhận ra chiếc xe này là của Cố Hiến Khôn tập đoàn Danh Sĩ.
Chiếc Volvo sau khi dừng lại, Cố Hiến Khôn đẩy cửa bước xuống dưới. Lý Vĩ Tài lúc này mới bước mau tới, vươn tay cười nói:
- Đây không phải là Cố tổng sao? Tôi vừa ra khỏi cửa liền nghe được tiếng chim khách kêu, nghĩ thầm hôm nay nhất định là có khách quý đến nhà. Hóa ra khách quý chính là Cố tổng. Hoan nghênh, hoan nghênh.
Cố Hiến Khôn bắt tay với Lý Vĩ Tài, nói:
- Phó chủ nhiệm Lý muốn đi ra ngoài?
- Đến thành phố có chút công việc.
Lý Vĩ Tài cười.
- Cố tổng vì phát tài rồi nên lâu rồi không đến khu công nghệ cao chúng tôi đấy.
Cố Hiến Khôn thần sắc có chút lo lắng, nên không khách khí với Lý Vĩ Tài nữa, trực tiếp hỏi:
- Phó chủ nhiệm Tăng có ở đây không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc.
- Anh ấy đang ở đây đấy. Tôi vừa mới từ phòng của Phó chủ nhiệm Tăng đi ra.
Lý Vĩ Tài thấy Cố Hiến Khôn dường như là có việc, liền quay người lại, đi trước dẫn đường nói:
- Để tôi dẫn Cố tổng đi.
- Làm phiền Phó chủ nhiệm Lý quá!
Cố Hiến Khôn đi theo đằng sau:
- Tôi tự mình đi là được rồi. Cũng không dám trì hoãn công việc của Phó chủ nhiệm Lý.
- Cổ tổng chính là khách quý không thể mời đến. Hiện tại anh đến đây, tôi lại bỏ anh ở dưới lầu mà đi sao? Như vậy Lý Vĩ Tài tôi là ai chứ?
Lý Vĩ Tài cười ha hả:
- Cho dù sự việc có gấp đi chăng nữa thì cũng phải tiếp đãi Cố tổng cho thật tốt.
Lý Vĩ Tài tới trước cửa văn phòng Tăng Nghị, gõ hai cái, nghe thấy bên trong có tiếng “Mời vào” thì lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Tăng Nghị ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lý Vĩ Tài thì liền cười hỏi:
- Phó chủ nhiệm Lý, còn quên gì à?
- Thật là trùng hợp, tôi đang muốn xuống lầu thì gặp phải Cố tổng.
Lý Vĩ Tài khẩn trương tránh qua một bên:
- Cố tổng, mau mời vào!
Tăng Nghị liền từ đằng sau bàn làm việc đi ra, nói với Cố Hiến Khôn:
- Có việc thì cứ gọi điện thoại, như thế nào còn tự mình đến đây chứ? Mau mời ngồi.
- Chuyện này sợ nói trong điện thoại không rõ.
Cố Hiến Khôn nói một tiếng, rồi ngồi xuống ghế sofa, trên mặt thần sắc không thoải mái.
Tăng Nghị chỉ biết Cố Hiến Khôn đây là có việc gấp, lập tức nói:
- Phó chủ nhiệm Lý, vậy anh cứ đi trước đi.
Lý Vĩ Tài cũng không phải là người nhiều chuyện, tuy rằng trong lòng rất ngạc nhiên Cố Hiến Khôn tìm Tăng Nghị nói chuyện gì, nhưng vẫn đi qua rót cho Cố Hiến Khôn một ly nước, sau đó nói:
Cố Hiến Khôn lấy ra bao công văn, từ bên trong xuất ra một văn kiện nói:
- Đây là bản fax về hạng mục sân bay mà tôi mới nhận được. Cậu xem qua đi.
Tăng Nghị cầm lấy, thấy ở bên trên ghi tiêu đề thật to “Thông báo quyết định chỉnh sửa lại hành vi trái pháp luật”.
Bên trong có viết: “Trung tâm đốc tra của Bộ bảo vệ tài nguyên môi trường điều tra phát hiện, hạng mục xây dựng sân bay Nam Vân tồn tại những vấn đề xây dựng không đạt tiêu chuẩn bảo vệ môi trường. Vấn đề bảo vệ môi trường không được coi trọng. Bộ phận xây dựng hạng mục phát sinh thay đổi, nhưng không một lần báo cáo xin phê chuẩn tình huống ảnh hưởng của hoàn cảnh. Hạng mục phải đình chỉ thi công ngay trong ngày. Nếu chưa có được văn kiện đánh giá hoàn cảnh ảnh hưởng thì không được tự tiện khôi phục xây dựng.
Bên dưới còn có một con dấu đỏ tươi của Bộ Bảo vệ tài nguyên môi trường.
- Đây là tình huống gì?
Tăng Nghị kinh ngạc hỏi:
- Đầu tư bảo vệ môi trường sân bay, bảo vệ môi trường xây dựng không phải đã được phê duyệt thông qua sao?
Cố Hiến Khôn nói:
- Tổng đầu tư cho sân bay là hơn một tỷ. Lúc trước, bởi vì suy xét chỗ vùng núi sợ không thông qua được, cho nên dự toán đầu tư cho bảo vệ môi trường lên đến hai trăm triệu. Đã là vượt xa tiêu chuẩn quy định. Cho dù xây dựng một nhà máy hóa chất cũng không có đầu nhập bảo vệ môi trường tỷ lệ cao như vậy.
Tăng Nghị gật đầu. Yến Trị Đạo là một học giả cán bộ, ánh mắt nhìn vấn đề rất lâu dài. Cho nên rất coi trọng vấn đề bảo vệ môi trường. Theo lời nói của Cố Hiến Khôn, cũng biết được Yến Trị Đạo lúc trước đối với việc xây dựng sân bay đã đề ra yêu cầu rất nghiêm khắc trong vấn đề bảo vệ môi trường.
- Hạng mục này có sự thay đổi hay sao?
Tăng Nghị chỉ vào văn kiện hỏi.
Cố Hiến Khôn không có tức giận, nói:
- Tôi đã hỏi qua, phương án xây dựng ban đầu, hiện tại chỉ có một căn tin dành cho cán bộ công nhân viên. Đó là một căn nhà hai tầng, chiếm diện tích hai trăm mét vuông. Đây còn không bằng một căn nhà của nông dân nữa. Như thế nào lại sinh ra ảnh hưởng không thể đánh giá được?
Tăng Nghị liền cau mày. Nói như vậy là có người cố ý phá rối. Dám ở trong trứng gà tìm xương cốt, tìm ra một lý do khiến cho hạng mục phải ngừng lại.
Cố Hiến Khôn lúc này lên tiếng:
- Tôi thấy chính là cái tên Tôn Dực không biết tốt xấu kia. Ngoại trừ anh ta thì còn ai vào đây nữa.
Tăng Nghị trong lòng cũng là cái ý tưởng này. Hạng mục sân bay hắn đã không có Tôn Dực có nửa điểm chạm vào.
Tiểu tử này không kiếm được tiền, tự nhiên sẽ ghi hận trong lòng. Tăng Nghị sớm đã có đoán trước.