Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 461: Mắt thấy

Chương 461: Mắt thấy





Từ cục Hàng không dân dụng đi ra, sắc mặt Mã Bình Xuyên rất khó coi. Hắn không nghĩ là sự việc lại khó giải quyết như thế, không ngờ một chút phần linh động để xoa dịu cũng không có. Thế này bảo mình trở về ăn nói như thế nào đây? Lãnh đạo có thể giao việc này cho mình đi làm, chính là nhìn thấy mình có chút mối quan hệ ở trong cục Hàng không dân dụng. Nhưng bây giờ mình ra tay, và kết quả của người khác làm ra, cũng không có chút khác nhau nào cả.

- Phó chánh văn phòng Mã, bây giờ đi đâu?

Tăng Nghị hỏi:

Mã Bình Xuyên nói:

- Trở về!

Rồi hướng xe mình đi tới.

Tăng Nghị lắc đầu, ở phía sau chui vào xe của mình.

Chuyện không phận điều chỉnh lần này, hắn đã sớm biết. Năm ngoái khi giúp Yến Trị Đạo tranh thủ dự án sân bay Long Sơn, Mạnh Quần Sinh giới thiệu người của Các bộ và Ủy ban trung ương thủ đô cho hắn và Yến Trị Đạo cũng biết. Trong đó còn có một vị Trưởng phòng họ Trương của Tổng cục hàng không dân dụng.

Vị Trưởng phòng Trương này hình như biết rõ chuyện của Tăng Nghị, năm trước khi mang đội đến Giang Nam thăm dò tuyến đường, còn cố ý đến Khu công nghệ cao Bạch Dương tìm hắn. Hắn với tư cách là chủ nhà, tự nhiên là phải tiếp đón nhiệt tình. Cứ như vậy hai lần, hai người họ có chút quen thuộc.

Lúc trước khi đi, Trưởng phòng Trương xuất ra hiệu quả của hành trình đến Giang Nam lần này. Tăng Nghị xem qua thấy đây là đo đạc tuyến đường mới cho sân bay Vinh Thành, trước mắt tổng cộng đánh dấu tám tuyến đường. Ba trong số đó đều là đi ngang qua Bạch Dương. Một trong số đó là bay phía trên hồ Tinh Tinh. Tăng Nghị liền ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Vừa rồi ở cục Hàng không dân dụng, Mã Bình Giang bọn họ tuy rằng nói rất dứt khoát, nhưng Tăng Nghị biết rằng, sự thật không nghiêm trọng giống như lời Mã Bình Giang nói.

Tuyến đường cách ly thực sự không hợp với tuyến đường an toàn. Nó chỉ là vì đề cao năng suất chở hàng của máy bay, tránh cho máy bay của kẻ thù vượt qua khi nảy sinh sự cố. Do đó mới xây dựng tuyến đường mới, ngắn thì hơn 10km, dài thì là 10km vuông, đặc biệt dùng để cho máy bay lên thẳng và đáp xuống. Mà sau khi máy bay cất cánh, cuối cùng phải về đúng tuyến đường an toàn sau khi hoàn thành xong chuyến bay.

Cái này có chút giống như ra vào đường cao tốc. Nói qua nói lại, mục đích cuối cùng là làm cho xe của mình phải đi vào cái đường cao tốc kia.

Mà lần này sân bay Vinh Thành sửa chữa tuyến đường riêng biệt, mục đích làm cho máy bay từ hồ Tinh Tinh tiến hành bay lên.

Bình thường mà nói, tuyến đường an toàn ổn định, sau khi làm tiếp, có thể sẽ không sửa đổi lại nữa. Nhưng nếu tuyến đường không phù hợp, nó có thể tiến hành thay đổi tạm thời. Cho nên khi Trưởng phòng Trương thăm dò, tổng cộng khám định tám tuyến đường của sân bay Vinh Thành. Bình thường máy bay đều đi tuyến đường cố định, nhưng đột nhiên không may gặp phải cơn giông, sương mù ở sân bay thì có thể mở một tuyến đường khác, làm cho máy bay không bị sấm sét đánh vào trong đêm sương mù.

Việc này ở một số nơi trong nước không hề xuất hiện, còn ở sân bay vì đảm bảo cho việc tiến vào được thuận lợi, nên tạm thời nảy sinh việc thay đổi tuyến đường bay.

Tăng Nghị cho dù có năng lượng, quan hệ sâu đậm cũng không thể thay đổi được một tuyến đường an toàn, nhưng nếu muốn di chuyển con đường riêng biệt này thì vẫn có thể.

Trên đường quay về Bạch Dương, Cố Hiến Khôn gọi điện thoại tới, nói:

- Nghe nói trong cuộc họp đấu thầu giá đất hồ Tinh Tinh, tất cả dự án đều hỏng hết?

Tăng Nghị nhân tiện nói:

- Sao mà tôi nghe giọng nói của anh giống như là đang rất cao hứng thì phải?

- Tôi có cái gì mà cao hứng chứ?

Cố Hiến Khôn cười ha hả:

- Hôm nay thật sự nên nghe theo lời anh, đến nơi trực tiếp nhìn một chút, như vậy cũng có thể thưởng thức rồi.

-Bây giờ anh đi tìm Tôn thiếu sợ là cũng muộn rồi!

Tăng Nghị cười

- Vốn là dự định đi tham gia, nhưng cuối cùng mẹ lại muốn đi Linh Gác Tự nghe thiện. Tôi cũng chỉ còn cách là đi cùng!

Cố Hiến Khôn giải thích một câu, nói:

- Hôm nay không thể đi, thật sự là tiếc nuối cả đời.

Cố Hiến Khôn nói như vậy là có nguyên nhân. Anh ta hiểu Tăng Nghị, tuyệt đối không phải là bắn tên không đích, cũng không muốn làm cho dự án Hồ Tinh Tinh thất bại. Sau khi làm cho Tôn Dực suy sụp, giáo huấn Thường Tuấn Long, dự án hồ Tinh Tinh dưới sự chỉ đạo của Tăng Nghị, có thể một lần nữa bắt đầu công việc khởi công.

Ngày đó Tăng Nghị thông báo cho mình đến tham dự, phỏng chừng chính là đang đánh thức mình. Đáng tiếc mình lại hiểu sai rồi! Nếu không trong cuộc họp hôm nay, mình không cần tốn nhiều công sức, mà vẫn có thể dễ dàng chiếm ưu thế. Và giá cả khẳng định cũng là giá rẻ nhất.

Bây giờ bỏ lỡ thời cơ, lại là lúc dự án này bắt đầu, sợ sẽ không có việc tốt này nữa. Cho nên Cố Hiến Khôn thật là hối hận.

-S au này vẫn còn cơ hội mà!

Tăng Nghị thản nhiên nói một câu, nói:

- Bây giờ tôi phải về thành phố đi thu nhập cục diện hỗn loạn này! Bây giờ không nói chuyện với anh được nữa.

- Được! Vậy anh làm trước đi.

Cố Hiến Khôn cười, tắt điện thoại:

-Sau này nếu lại có cơ hội, tôi nhất định sẽ không để lỡ.

Tôn Dực quăng điện thoại, tức giận chống nạnh, bước đi hai vòng trong phòng làm việc. Y có được câu trả lời, giống hệt câu trả lời vừa rồi của Mã Bình Giang. Cái gì mà hợp tác, cái gì mà không phận cải cách? Tóm lại một câu, đây là sự việc cấp trên đã định, về phía cục Quản lí hàng không dân dụng tây bộ, không có quyền lực thay đổi.

Thường Tuấn Long đến gần, hỏi:

- Tôn thiếu, chuyện sao rồi?

- Còn có thể nói thế nào nữa?

Tôn Dực không có ý gì hay, nói:

- Bảo chúng ta tìm Tổng cục, tìm Bộ tổng tham mưu để giải quyết!

Trong lòng Thường Tuấn Long buồn bã, anh ta không nghĩ sẽ có biến cố bất thình lình này. Tất cả đều bị người ta nắm điểm yếu, anh ta nói:

- Có thể nào là tên quỷ Tăng Nghị không?

- Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa!

Tôn Dực nói, nhưng anh ta cũng rất khó hiểu, Tăng Nghị sao lại có bản lĩnh như vậy, không ngờ có thể ảnh hưởng đến kế hoạch điều chỉnh của cục Hàng không dân dụng.

Thường Tuấn Long cũng rất rõ ràng, Tăng Nghị có thể không làm ảnh hưởng được sự di chuyển của tuyến đường, nhưng đối với Địch gia mà nói thì là chuyện nhỏ.

Buổi sáng Thường Tuấn Long còn đang khâm phục tài năng của Tôn Dực, lợi dụng Bộ bảo vệ Môi Trường để ngừng hạng mục sân bay Long Sơn, chính là mang cái chết cho Tăng Nghị, không phải là rất cao tay sao! Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, Tăng Nghị đã dùng gậy ông đập lưng ông, chiêu này còn cao tay hơn nữa.

Cuối cùng Bộ Bảo Vệ Môi Trường nói không giữ lời. Bọn họ trước tiên là thông qua sân bay Long Sơn xét duyệt, sau đó sẽ tìm cớ để dừng, có ý cố tình làm khó. Còn khu vực không vực của cục Hàng không dân dụng, sự việc bên trong đã sớm tiến hành. Tuy nhiên Tăng Nghị chỉ là một người thuận nước đẩy thuyền, ngay lúc đó dường như không có việc gì, làm cho phía bên mình lâm vào con đường cùng, còn hắn thì không có bất cứ một sự cố nào xảy ra.

Ngay cả những người biết rõ tin tức này, bây giờ sợ là đều có chút mơ hồ. Sân bay Long Sơn bị tạm dừng, rõ ràng chính là trận giao phong giữa Tăng Nghị và Tôn Dực. Bây giờ gia nhập vào cục Hàng không dân dụng, lại làm cho tình hình bỗng chốc trở nên khó bề phân biệt. Theo tình hình chung này, hoàn toàn chính là cục hàng không dân dụng cũng không vừa lòng với việc dự án của mình bị tạm dừng.

Về phương diện này, Tăng Nghị có thể có chuyện gì chứ! Anh đúng là từ kẽ hở của trứng gà chạm vào xương cốt, nhưng cũng rất khó có thể chạm đến trên đầu Tăng Nghị.

Đừng nói là người khác, ngay cả Thường Tuấn Long trong lòng cũng cho rằng việc này chắc chắn là Tăng Nghị phá. Nhưng đối với kết luận này của mình cũng không tự tin như vậy.

Lúc này Thường Tuấn Long có chút oán giận Tôn Dực:

- Anh phải ra tay với Tăng Nghị, nhưng không thể vội vàng nữa. Ít nhất phải đợi việc này kết thúc mới ra tay. Bây giờ la ó, không những không đối phó được hắn, ngược lại lại đem đá đập vào chân mình.

- Tôn thiếu, nếu không chuyện của sân bay Long Sơn tha cho nó một con đường.

Thường Tuấn Long nói.

Tôn Dực không kìm nổi muốn chửi lên, mình mất sức lực như vậy mới làm cho cái dự án đó dừng lại được. Bây giờ lại muốn mình tha cho nó một con đường, đừng nói người khác nhìn vào thế nào, ngay cả người của bộ Bảo vệ Môi trường cũng nhìn mình bằng con mắt khác.

Đó chính là xem thường Tôn Dực này. Anh nói như thế chẳng khác nào bắt Tôn Dực tôi đến khấu đầu nhận lỗi với Tăng Nghị. Ông đây nếu cả một cái việc nho nhỏ của sân bay Long Sơn cũng làm không xong, vậy thì sau này làm gì còn thể diện gì ở Nam Giang nữa.

- Vậy dự án hồ Tinh Tinh….

Thường Tuấn Long không nói hết lời, nhưng ý thì rất rõ ràng.

- Bên sân bay Long Sơn kia, nếu không bỏ qua, vậy dự án hồ Tinh Tinh sẽ bởi vậy mà nửa đường chết non. Dự án này nếu ngừng, thì mặt mũi còn mất nhiều hơn nữa. Ai cũng biết dự án này là anh dốc hết sức đẩy mạnh. Huống chi kinh phí đầu tư cũng đến vài trăm triệu, cuối cùng không phải tất cả lại bị nước cuốn đi sao?

Tôn Dực lấy ra một điếu thuốc, nhét vào miệng, muốn đi tìm cái bật lửa, ai ngờ không có, liền tức giận bóp nát điếu thuốc. Trên đất Nam Giang này, mình là công tử của Chủ tịch tỉnh, không ngờ lại bị một tên tiểu nhân qua mặt, thật là một sự sỉ nhục.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch