Tăng Nghị không biết là ai tốt bụng đã đi nói tình hình của mình cho Bạch Băng biết. Từ sau khi tốt nghiệp, cũng ít liên lạc với mọi người hơn, lại thêm Vương Bưu cố tình quấy rối, Tăng Nghị dần dần mất liên lạc với các bạn học. Mục đích của Vương Bưu chính là muốn cô lập Tăng Nghị, đương nhiên sẽ không đem tình hình của hắn nói với mọi người.
- Không ngờ chuyến đi này, mọi người lại cùng tập trung đến Nam Giang!
Tăng Nghị cười, bây giờ nghĩ lại một chút, năm đó lớp học có hơn hai mươi học sinh. Bây giờ ở tỉnh Nam Giang có mình, Bạch Băng, Vương Bưu, Lỗ Ngọc Long. Hơn nữa Phạm Vạn Cần và bạn gái của anh ta cũng sắp đến viện Y học Nam Vân làm việc rồi! Đây không thể không nói là một chuyện thú vị được. Bạn nói xem có phải oan gia ngõ hẹp không, cũng có thể nói là một duyên phận.
Băng Lăng cười điềm tĩnh:
- Bạn nói xem, vì sao đột nhiên lại theo chính trị vậy?
Hắn cười gượng, lắc đầu:
-Việc này nói ra thì dài lắm, có thể nói là quỷ thần sai khiến. Sau này có cơ hội, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện!
Băng Lăng thấy Tăng Nghị không muốn nói, cũng không muốn hỏi thêm nữa, gật đầu nói:
- Sau này tất cả mọi người ở Nam Giang làm việc, chắc chắn cơ hội gặp mặt còn rất nhiều. Đã từng là bạn học cùng nhau, nếu gặp phải chuyện gì, nhất định phải cho mình biết đấy.
- Đó là đương nhiên rồi!
Tăng Nghị cười, đứng lên, đến chỗ ngăn kéo phòng làm việc lấy ra một tấm danh thiếp, nói:
- Phía trên có địa chỉ liên hệ của mình, sau này có thể liên lạc nhiều hơn.
Băng Lăng nhận lấy rồi cẩn thận bỏ vào trong giữa túi xách. Thực ra trong lòng cô biết rõ, dù ngoài miệng Tăng Nghị nói như vậy, nhưng hôm nay nếu không phải mình dũng cảm đến đây, e là vĩnh viễn Tăng Nghị cũng không lên lạc với mình. Bây giờ hắn đã gia nhập thể chế, đối với chuyện cha mình Băng Hàn Bách đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy, hắn không thể không biết được, nhưng hắn cũng không vì vậy mà liên lạc với mình một lần nào cả.
Đến bây giờ Băng Lăng vẫn còn nhớ một câu cuối cùng Tăng Nghị nói với mình:
- Cô như công chúa vậy, cho rằng con trai trên đời này đều sẽ thích cô không điều kiện, cho dù cô có sắp xếp để răn dạy và quở mắng tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết là còn những người trên đời này sẽ không phải vì cô là công chúa mà sống như vậy!
Sau khi nói xong những lời này, Tăng Nghị liền biến mất khỏi trường học, cho đến khi tốt nghiệp, hắn cũng không xuất hiện. Bằng tốt nghiệp cũng nhờ người khác nhận giúp.
Lúc đó Băng Lăng rất tức giận, Tăng Nghị cự tuyệt, làm cho cô vốn được chiều chuộng, kiêu căng cảm thấy là một sự sỉ nhục lớn, vì vậy mà còn làm một số chuyện ấu trĩ. Nhưng sau khi xa cách hai năm, lúc cô gặp lại Phạm Vạn Cần, biết được tình hình của Tăng Nghị, lại nhận ra mình không còn hận hắn nữa, ngược lại còn có chút nhớ nhung. Ma xui quỷ khiến lại đến khu công nghệ cao Bạch Dương này.
- Nhìn thấy bạn như bây giờ, mình rất vui!
Băng Lăng cười, không hiểu sao trong lòng có chút khổ tâm.
- Nhớ khi còn ở trường học, bạn đề nghị tôi sau khi tôi tốt nghiệp làm quan, tôi cự tuyệt, ai ngờ việc đời khó lường, cuối cùng tôi vẫn đi trên con đường này!
Tăng Nghị cười ha hả.
- Bây giờ nghĩ lại, mình của ngày đó thật trẻ con.
Trong lòng Băng Lăng có chút phập phồng lo lắng, cảm thấy sắp không kìm nén được cảm xúc của mình nữa rồi! Những lời này của hắn có thể thấy hắn không còn hận việc năm đó nữa, điều này làm cho khúc mắc nhiều năm nay của Băng Lăng cuối cùng cũng được tháo gỡ.
Năm đó Băng Lăng gây cho Tăng Nghị sức ép không nhẹ. Cô thích hắn và cho rằng hắn cũng thích mình, phải nghe theo mình. Hắn chỉ cần đứng trước mặt cô, miệng cô sẽ nói không ngừng nghỉ, sẽ nói cho hắn biết phải đứng như thế nào, mặc quần áo gì, nói cái gì, mới có thể tỏ ra là có trình độ, có thân phận. Nhất là khi cùng cô gặp bạn bè, cô còn muốn Tăng Nghị phải dựa theo lời nói của mình, nói hắn là con của chủ tịch tập đoàn lớn nào đó, vẫn còn trẻ mà đã thành công như vậy. Cô cảm thấy chỉ có như vậy mới không làm mình mất mặt.
Tăng Nghị lúc đầu chỉ là cảm thấy Bạch Băng này có chút vênh váo hung hăng, có thể là vì nguyên nhân gia thế đã hình thành thói quen cho cô từ nhỏ dùng mệnh lệnh nói chuyện với người khác, nhưng người cũng không đến nỗi. Nhưng sau này như vậy, hắn không thể chịu nổi, vì sao phải hợp tác vì thể diện của cô ấy? Ngay cả bố mình cũng không thay đổi mình như vậy, ngay lập tức liền bỏ mặc chạy lấy người.
Hai người về sau như hai người xa lạ!
Nhưng thời gian hai năm đã trôi qua, nhắc lại chuyện năm đó, cũng không còn ý nghĩa gì cả. Ngay cả bản thân hắn cũng hiểu được chuyện giữa hai người năm đó, thật là có chút ngây thơ, buồn cười!
Băng Lăng nói chuyện một lúc, điện thoại reo lên, cô đứng lên nghe, rồi ngượng ngùng, nói:
-Điện thoại của mẹ mình, mình phải quay về một chuyến rồi!
- Được!
Tăng Nghị liền đứng lên, nói:
- Vậy khi nào rảnh nói chuyện sau.
Băng Lăng gật đầu đứng lên, đi ra đến cửa quay lại nói:
-Vương Bưu làm việc ở sở Y tế tỉnh, bạn biết không?
- Biết!
Hắn gật đầu, việc này sao có thể không biết chứ! Việc thứ nhất Vương lớp trưởng đảm nhiệm, chính là chuyên gia của cục chăm sóc sức khỏe.
- Tôi và bạn học cũ cũng rất lâu rồi không gặp, chi bằng mọi người tìm một cơ hội tụ họp đi?
Băng Lăng đề nghị, đây là vì cô sợ sau khi mình quay trở về rồi, Tăng Nghị sẽ lại giống như trước kia, không bao giờ chủ động liên lạc với mình nữa, vì thế lấy cớ này để tiếp tục liên lạc.
Trong lòng Tăng Nghị không muốn đi tham gia tụ họp như vậy nữa, nhưng thấy ánh mắt mong đợi Băng Lăng nhìn mình, lại không nỡ cự tuyệt, đành phải nói:
-Được!
Băng Lăng rất vui, nói:
-Vậy mình sẽ đi liên lạc, sau khi liên lạc xong rồi, mình sẽ thông báo cho bạn!
- Được rồi!
Hắn gật đầu, rồi cùng Bạch Băng ra khỏi phòng làm việc.
Lý Vĩ Tài nghe được tiếng động, cũng chạy ra, đến đó cười nói:
-Phó chủ nhiệm Tăng, khách quý phải đi rồi à?
Tăng Nghị gật đầu, rồi đưa Bạch Băng xuống lầu, Lý Vĩ Tài cũng đi theo sau.
Lái xe dưới lầu nhìn thấy Băng Lăng đi ra, liền chạy lại mở cửa. Lý Vĩ Tài liếc mắt một cái, phát hiện đây là loại xe Audi, là biển số của sở giáo dục tỉnh, thầm nghĩ, cô gái này dung mạo xinh đẹp, khí chất hơn người, chẳng lẽ lại là họ hàng thân thiết của lãnh đạo sở Giáo dục tỉnh sao?
Bạch Băng lên xe rồi, cười nhìn Tăng Nghị vẫy tay, sau đó cầm chiếc điện thoại ra hiệu, ý bảo Tăng Nghị và mình liên lạc qua điện thoại.
Tăng Nghị khép cửa xe lại, sau đó lùi lại hai bước, tay cũng làm động tác như vậy. Sau đó vẫy tay chào, nhìn xe đi ra khỏi đại viện của Ban quản lý.
Trong Lòng Lý Vĩ Tài có chút suy nghĩ, vậy rốt cục là ai chứ? Nếu là người thân của sở Giáo dục, cũng không đến mức khiến cho Phó chủ nhiệm Tăng đích thân đưa xuống lầu. Chẳng lẽ là người yên? Nhưng xem ra cũng không giống, người yêu sao lại khách khí như vậy chứ? Nhưng đổi lại là Long Mỹ Tâm đến thủ đô kia thì còn giống một chút!
Thái Thành Lễ lại đến Nam Giang, lần này y đến, là có hai việc: Thứ nhất là vì dự án hồ Tinh Tinh, khi đó y đã thỉnh mời Minh Không hòa thượng tổ chức một lễ cầu phúc, nhưng bị cự tuyệt, hơn nữa ý của Minh Không chính là muốn khuyên mình bỏ cái dự án này đi. Lúc đó Thái Thành Lễ không rõ, dự án hồ Tinh Tinh vốn có ưu thế may mắn, lại cùng tập đoàn Bình Xuyên tham dự, có thành phố Bạch Dương, chính phủ ủng hộ mạnh mẽ. Có thể nói hội tụ đủ cả Thiên thời- địa lợi- nhân hòa, không có lý gì không kiếm ra tiền.
Ai ngờ bây giờ vẫn chưa đến nửa năm, dự án đã thất bại. Hơn nữa còn có khả năng số tiền đầu tư vào sẽ một đi không trở lại.
Lần này Thái Thành Lễ đến, chính là muốn biết về vấn đề tồn tạo của dự án hồ Tinh Tinh, và thúc giục giải quyết. Măt khác còn muốn đi tìm Minh Không hòa thượng xin chỉ dạy một chút.
Chuyện thứ hai, là vì muốn khám lại cho Thái Trí Trung, bây giờ Thái Trí Trung đã vui vẻ, đi lại giống như những đứa trẻ khác, tất cả Tây y đã kiểm tra rồi, cũng không thấy Thái Trí Trung có bất cứ vấn đề gì cả. Nhưng Thái Thành Lễ vẫn lo lắng, quyết định khám lại một lần nữa. Trước kia, khi Thái Trí Trung không thể đi, tất cả Tây y kiểm tra không phải cũng nhận xét là bình thường hay sao.
Trước khi đi, Thái Thành Lễ gọi cho Hoàng Xán một cuộc điện thoại, muốn Hoàng Xán đích thân khám lại cho con mình, ai ngờ Hoàng Xán lại không có câu trả lời, làm mình phải đích thân đến Nam Giang tìm Vi Hướng Nam, nói là việc khám lại nên đi tìm em trai của Hướng Nam.
Thái Thành Lễ vô cùng khó hiểu, Vi Hướng Nam có một em trai, bệnh của con trai mình có liên quan gì tới em trai Vi Hướng Nam chứ?
Bệnh của Thái Trí Trung thật ra khỏi như thế nào, trong lòng Hoàng Xán rõ nhất. Trong lần hội chẩn lần trước, bởi vì có các chuyên gia ở đó, nên ông ta không dám nói thẳng ra chuyện này. Nhưng bây giờ nếu lại muốn khám lại cho Thái Trí Trung, Hoàng Xán sẽ không làm, vì thế nên gợi ý cho Thái Thành Lễ đi tìm bác sĩ khác khám lại.
Lần này Thái Thành Lễ đến Nam Giang, khá khiêm tốn, không mang theo nhiều vệ sĩ và người đi theo, chỉ dẫn theo vợ mình cùng vài người nhân viên bên mình.
Sáng sớm, y tắm giặt thay quần áo. Sau khi ăn thức ăn chay xong, liền cùng vợ đi Linh Gác Tự, giống như du khách bình thường. Nhưng không may, Minh Không Đại Hòa Thượng đã có việc ra ngoài, không có ở trong chùa!
Ra Linh Gác Tự, Thái phu nhân nói:
- Tạm thời Minh Không Đại Sư không thể trở về, bây giờ phải làm sao?
Thái Thành Lễ suy nghĩ một chút, nói:
- Vậy đi thăm Vi Hướng Nam trước, đi đến nhà cô ấy thăm hỏi, cũng xem như là chúng ta có thành ý!