- Tiểu Tăng đến, giúp Ngô lão này nhìn một cái! Khối Phan Cốc Tùng Phạm của tôi, đang dựa vào cậu đấy!
Ngô lão cười hăng hắc bảo:
- Nghiên mực Đoan Nghiên của ta, xem ra có hy vọng rồi!
Nói xong liền đem thái cực cầu ra sờ, “lắc cắc lắc cắc” quay vòng.
Tăng Nghị cười cười, thầm nghĩ hai ông lão này, thật ra cũng khá hay. Ván bài còn chưa bắt đầu, trên miệng đấu đá đã đến hồi bất phân thắng bại rồi.
Hắn đứng lên, đem theo cái ghế, ngồi ở đối diện Ngô lão, sau đó đưa một tay ra nói:
- Ngô lão, xin giơ tay ra..
Ngô lão lướt mắt nhìn quét Tăng Nghị, sau đó dựa vào tay vịn sô pha, thong dong vươn tay trái, tay phải tiếp tục di chuyển hai viên thái cực cầu, xem tư thế này, dường như đã kết luận chính mình nhất định thắng cuộc.
Tăng Nghị cũng không khách khí, đưa ba ngón tay ra bắt mạch, hai mắt khép lại, cũng không hỏi gì thêm, chỉ là cẩn thận thưởng thức mạch tượng.
Vưu Chấn Á thầm nghĩ Tăng Nghị thật không phải gan lớn bình thường. Ván bài giữa hai vị nguyên lão, cậu cũng dám tham gia vào! Ông sợ Tăng Nghị tuổi trẻ khí thịnh, lại nói ra những gì không thích hợp. Khi không thấy Tăng Nghị nói gì liền cười, nhắc một câu:
- Tiểu Tăng này, cậu không cần phải hồi hợp đâu. Bắt được gì thì cứ nói, nếu như không bắt được, thì cũng không nên cậy mạnh.
Còn chưa dứt lời, Kiều lão và Ngô lão dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn liếc qua. Hai vị cực kì không thích câu nói của Vưu Chấn Á. Hai vị nguyên lão khó khăn lắm mới được phân cao thấp, ông lại đang âm thầm phá rối, quả thật là làm mất hứng!
Vưu Chấn Á sợ tới mức ngậm miệng lại, cúi đầu sờ sờ tách trà trên bàn, giả vờ uống nước xem tình hình, nhưng những giọt mồ hôi trên trán đã xông ra.
Trong phòng cực kì im lặng, chỉ có âm thanh Ngô lão di chuyển thái cực cầu nghe lắc cắc lắc cắc.
Mới qua hai phút, Kiều lão mở miệng nói:
- Ngô lão, hai viên đá trên tay anh có thể im lặng một chút được không?
Ngô lão cười ha hả, liền thu hồi thái cực cầu và bảo:
- Được, tôi sẽ tạm thời thu hồi, để lát anh thua mà tâm phục khẩu phục, không nói tôi gian dối!
- Anh cứ chuyển đi, dùng sức mà chuyển đi!
Kiều lão không đề cập vấn đề này nữa, mạnh miệng uống một ngụm nước, nói:
- Đợi đến khi Phan Cốc Tùng Phạm tới tay tôi, anh cũng chỉ có thể chơi với hai viên đá này, haha!
Ngô lão cũng không tức giận, dựa người vào đó, im lặng chờ đợi Tăng Nghị bắt mạch.
Tăng Nghị lúc này buông lỏng tay, ngồi ở đó cân nhắc một chút, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói:
- Xem ra Ngô lão bình thường là người rất biết cách bảo dưỡng sức khỏe, tình hình sức khỏe của người rất tốt!
Ngô lão mỉm cười, tiểu tử thật biết cách nói chuyện đấy. Xem hai viên thái cực cầu của ta đi, ta có thể cầm hai mươi bốn tiếng không rời thân, vì chính để bảo dưỡng sức khỏe. Nói ta biết bảo dưỡng, tuyệt đối không sai!
Kiều lão không vui, thầm nghĩ Tăng Nghị hôm nay có chuyện gì. Lúc ấy với một người nằm liệt giường cả tháng không ăn gì như ta, đều đã dám hạ hổ lang chi dược, khiến cho một đám thầy thuốc tay chân luống cuống, tại sao hôm nay ngược lại lại khách khí đối với Ngô lão này. Tính cách kia của cậu đâu rồi, chẳng lẽ Ngô lão có thể ăn thịt cậu sao?
Ông nói:
- Tiểu Tăng, có phải không bắt rõ không? Không cần gấp gáp, cậu bắt mạch lại lần nữa xem. Đợi đến khi bắt được rõ ràng rồi, có kết luận cũng không sao!
Ngô lão mỉm cười nói:
- Tiểu tử cậu sờ nữa thử xem, sờ bao lâu cũng không sao, nhưng nhất định phải biết rõ tình huống. Kết luận này, không thể tùy tiện mà nói được!
Vưu Chấn Á ngồi một bên, mồ hôi đầy trán, thầm nghĩ nếu đó là mình, hai vị nguyên lão cứ người một lời tôi một câu, chữ chữ như kẹp súng mang bổng, chính mình còn không thể tịnh tâm bắt mạch, tay không run chính là tố chất rất tốt rồi!
Tăng Nghị đứng lên, đem ghế dựa thả vào chỗ cũ nói:
- Không cần sờ nữa, tôi đã bắt mạch ra rồi.
Ngô lão vừa nghe thấy thế, tinh thần rất phấn chấn, quay đầu nhìn Kiều lão và nói:
- Kiều lão ca, lấy vật quý của anh, thật sự xin lỗi. Khối Đoan Nghiên đó, khi trở về tôi sẽ cho người đến lấy!
Kiều lão không nghĩ rằng Tăng Nghị lại khiến cho mình thế này. Thật là mở rộng tầm mắt, khiến chính mình có khí cũng không tản được, thua thật oan uổng, tức nghẹn tới phát hỏa. Ông hung hăng trừng mắt nhìn Ngô lão, liếc mắt một cái và xua tay nói:
- Khối Đoan Nghiên đó, tôi sớm thấy vướng tay chướng mắt, nên đổi khối mới. Anh muốn thì lấy mà chơi, tiện cho lão già như anh quá rồi!
- Tôi đây sẽ không khách khí.
Ngô lão cười chấp tay.
- Chịu chi có hổ thẹn, chịu chi có…
- Hai vị lão thủ trưởng có thể nghe tôi nói hết không?
Tăng Nghị cười ha hả nhìn hai người.</p>
- Có chuyện thì nói, có rắm thì phóng!
Kiều lão tức giận đến nỗi cầm lấy cái tách, vừa giơ lên bên miệng đã đập mạnh xuống bàn. Cái Đoan Nghiên của ta cũng đã bị thua đi rồi, cậu còn muốn nói cái gì.
Tâm tình Ngô lão lúc này tốt lắm, hoàn toàn quên lúc trước chính mình còn hoài nghi trung y, ông với vẻ mặt ôn hòa cười cổ vũ:
- Tiểu tử, cậu nói đi, nói tỉ mỉ vào, đem tình hình cơ thể ta, nói rõ ràng cho mọi người biết! Đừng sợ nói sai, nói tốt, ta sẽ có thưởng!
- Tình hình sức khỏe của Ngô lão, trước mắt là rất tốt, nhìn ra được, Ngô lão bảo dưỡng rất tốt!
Tăng Nghị nói tới đây, cố ý dừng một chút, nói:
- Nhưng có câu nói, là nguyệt có tròn và khuyết, thân thể cũng như thế, nó cũng có thể tự mình vận chuyển theo quy luật. Lấy Ngô lão mà nói, nếu như tôi không bắt lầm, ngài hẳn là đã trải qua cơn bạo bệnh, hơn nữa căn bệnh này, mỗi năm đều đến quấy nhiễu ngài!
Nụ cười tươi trên khuôn mặt già nua của Ngô lão giờ đã ngưng trệ một chút, trong lòng cực kì kinh hãi. Tên Tăng Nghị này, dường như có chút đạo hạnh, chuyện này, cũng không phải người mù mò mà mò ra được!
Kiều lão vốn đang ảo não, nghĩ phía mình lần này thực sự mất mát lớn, quá tin tưởng vào y thuật của Tăng Nghị, không ngờ lấy vật yêu của mình ra đi làm vật cá cược, không chiếm được Phan Cốc Tùng Phạm, ngược lại còn u mê thua mất đi Đoan Nghiên. Thua thật là oan uổng quá.
Ai ngờ vừa nghe Tăng Nghị còn có câu dưới. Tinh thần Kiều lão lập tức tỉnh táo hẳn, nói:
- Tiểu Tăng à, cậu ngồi xuống đi, chậm rãi nói, nói tỉ mỉ vào! Liên quan tới sức khỏe Ngô lão, không thể qua loa được. Nên nói thì nhất định phải nói rõ! Nói tốt Ngô lão còn có thưởng đấy, haha!
Vưu Chấn Á dùng sức nín nhịn, muốn cười mà không cười được, thầm nghĩ đây đúng là món nợ tháng sáu.
Ngô lão thật ra không chịu lão bị Kiều lão xem thường, liền nhìn Tăng Nghị,hỏi:
- Vậy thì cậu cứ nói đi, tại sao tôi lại khỏi căn bệnh nặng, lại bị bệnh nặng gì?
- Ho gan!
Tăng Nghị nói xong hai chữ lại nói tiếp:
- Vào xuân rồi sẽ tái phát ho khan, kéo dài không khỏi bệnh, đau hai bên sườn, trong đàm có máu!
Lần này khuôn mặt Vưu Chấn Á lập tức trắng bệch, trong đàm có máu, đó không phải là ung thư sao! Tin tức xấu này không ngờ bị chính mình nghe thấy, sẽ không có ảnh hưởng gì chứ!
Cả Kiều lão, sắc mặt cũng lập tức nghiêm trọng, thầm nghĩ Ngô lão không phải đã mắc căn bệnh nghiêm trọng nào chứ.
Ngô lão liền cười và bảo:
- Sắc mặt mọi người thế là thế nào, cũng không phải căn bệnh gì, chỉ là ho khan thôi! Tiểu Tăng cậu nói tiếp đi, cái gì tên là ho gan, vì sao vào xuân mới tái phát?
Mọi người nghe Ngô lão nói thế, trong lòng thoáng thở nhẹ, có phải bệnh nặng hay không, không thể tự mình nói được. Đợi thầy thuốc chuyên nghiệp Tăng Nghị nói mới tính! Nhưng mà Ngô lão đã nói thế, thì xem là đã thừa nhận Tăng Nghị nói đúng.
- Thông thường mà nói, phổi là nơi dễ dàng khiến ho khan, nhưng trong “Hoàng đế nội kinh” có câu “Ngũ tạng lục phủ đều làm người ta ho, không chỉ có phổi”.
Tăng Nghị nhìn Ngô lão, bảo:
- Ho gan chính là bởi vì gan bị bệnh, mà khiến cho ho khan.
Ngô lão gật đầu, cũng không nói chen vào, chờ Tăng Nghị tiếp tục trả lời câu hỏi thứ hai đề ra: vì sao vào xuân mới có thể tái phát.
- Về nguyên nhân ho khan, trong “Hoàng đế nội kinh” cũng có giải thích, nguyên văn là, nhân và thiên địa cùng tìm hiểu, cả ngũ tạng đều bị ảnh hưởng khi người bệnh bị cảm hàn, vì khi vì ho, cả người đều rất đau.
Tăng Nghị nói xong câu này, hơi giải thích một chút:
- Ngũ tạng chủ mùa, cụ thể là gan chủ xuân, tâm chủ hạ, tỳ chủ dài hạ, phế chủ thu, thận chủ đông. Mùa xuân là mùa gan nên khá dễ dàng bị bệnh. Sau khi bị bệnh, nhẹ nhất là ho khan, nghiêm trọng chính là đau bụng. Bình thường khá khó trị liệu, sẽ kéo dài thật lâu. Thậm chí đợi cho trị liệu xong, mới có thể khỏi hẳn.
Những người khác nghe xong thấy u mê hỗn độn, duy chỉ có Kiều lão nghe một chút là hiểu rõ, lúc này ông mới cảm nhận thấy Tăng Nghị là một người có thể kiên trì chịu đựng.
Mùa xuân hằng năm, Ngô lão đều bị ho khan, trước sau đã hơn bảy tám năm rồi. Mỗi lần ho là kéo dài một hai tháng. Trong số đó đều không ít lần nhờ tới chuyên gia của tổ bảo vệ sức khỏe chữa trị. Nhưng hiệu quả luôn không theo ý muốn. Có lần uống những viên thuốc đặc hiệu, ho khan dường như đã khỏi, nhưng không chú ý một cái, lại phát tác, ho càng thêm dữ dội hơn trước.
Số lần nhiều thêm, Ngô lão lại phát hiện thêm hiện tượng kì quái. Không cần biết trong thời gian ho bản thân có uống thuốc hay không, chỉ cần chịu đựng được cho tới khi vào hạ, ho khan kia tự dưng lại dừng hẳn. Nhưng đến mùa xuân năm sau, bệnh lại tái phát.