Mã Kiến Hồng đứng bên cạnh Kiều lão cũng vô cùng ngạc nhiên, dù đã vượt qua nhiều thử thách, lúc này, sắc mặt của cậu ta ửng hồng, hô hấp nhanh hơn. Lai lịch của chiếc đồng hồ ấy, cậu ta rõ hơn ai hết. Bình thường đừng nói là sờ vào, dù chỉ là nhìn cũng đừng mơ tưởng tới. Hiện giờ nó lại được đeo trên cổ tay Tăng Nghị, thật không thể tin nổi, thật không thể tin nổi!
Lúc này, Tôn Dực nhìn vào ánh mắt của Tăng Nghị, không che dấu sự ghen ghét đang dần tăng lên. Mẹ nó, tiểu tử này có cái gì tốt chứ, chỉ đơn giản là khéo mồm, biết nịnh nọt, khiến lãnh đạo vui vẻ. Không ngờ Từ lão cũng nằm trong số đó, đúng là người bị hoa mắt rồi, không phân biệt được tốt xấu.
Lão Ngô ngồi ở một chỗ, định hình lại tinh thần, quay tròn quả bóng Thái Cực trong tay. Ông ta rất lợi hại, nghĩ một chút đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Kiều lão. Đây không phải là thuận miệng, tùy tiện nhắc tới, mà ý nói, Tăng Nghị có thể có được chiếc đồng hồ đeo tay kia, chứng tỏ hắn không phải hạng người bình thường. Nếu như không nắm chắc, hắn tuyệt sẽ không nói ra súp cay có thể chữa loại bệnh này.
Lơ đãng nhìn một vòng, Ngô lão lại nghĩ tới hai quả bóng Thái Cực kia của mình, chỉ là một cái đồng hồ đã khiến mọi người kinh sợ đến như vậy, nếu như tiểu tử kia đem được cả quả bóng Thái Cực của mình ra nữa, chắc sẽ khiến mọi người đứng ngồi không yên!
Thư pháp của Kiều lão rất tốt, viết rất mượt mà, rất nhanh đã viết kín hai trang giấy, ghi đầy đủ quy trình nấu món súp cay.
- Xong rồi, đây chính là cách làm món súp dầu vừng chua cay của tôi, vừa ngon lại có thể chữa bệnh. Lần này tiện cho Chung lão đầu rồi, có được lộc ăn.
Tăng Nghị cầm đơn thuốc lên xem một lần:
- Kiều lão, vậy tôi sẽ cầm đơn thuốc này đi phân tích.
Kiều lão khoát tay cho đi, rồi cầm lấy chén trà trước mặt, ngồi xuống khoan thai uống.
Tăng Nghị cầm hai tờ đơn thuốc vào trong văn phòng thư ký. Theo quy định bảo vệ sức khỏe, mọi đơn thuốc đều phải tiến hành phân tích biện chứng do hai thầy thuốc đông y trở lên kiểm nghiệm xong, lúc đó mới có thể kê đơn. Đơn thuốc mà Kiều lão viết, chỉ có thể xem như sách dạy nấu ăn, cơ bản không có cần phân tích kiểm tra gì cả nhưng Tăng Nghị không phải là người chịu trách nhiệm hôm nay của tổ chữa bệnh, vì vậy vẫn cần phải xin chỉ thị của Phan Bảo Tấn.
Tôn Dực theo sau, thầm nghĩ không phải chỉ là một tô mì thôi sao, trị không khỏi bệnh, nhưng chắc chắn ăn cũng không chết người, phân tích cái gì chứ, toàn là chuyện bé xé ra to!
-Giám đốc Phan! Đây là phương thuốc của Kiều lão, cậu xem qua đi!
Tăng Nghị vào thư phòng, đưa phương thuốc cho Phan Bảo Tấn.
Phan Bảo Tấn thật ra đã nghe thấy hết cuộc đối thoại bên ngoài, biết cái mà Tăng Nghị gọi là phương thuốc ấy chi là một chén súp mà thôi. Chỉ là đó là do Kiều lão viết nên cần phải kiểm nghiệm lại, nghĩ vậy hắn liền cầm lên một chút, cười nói:
- Để tôi xem xem!
Tôn Dực đứng cạnh Phan Bảo Tấn, chờ Phan Bảo Tấn cho kết quả kiểm nghiệm, sau đó sẽ cầm phương thuốc đi bốc và tới phòng bếp để họ sắc thuốc.
- Được!
Phan Bảo Tấn thốt ra một tiếng lớn, khuôn mặt lộ ra chút niềm vui xen lẫn lo âu, cầm đơn thuốc trên tay cũng run lên một hồi.
Mọi người lúc này đều đang chờ kết quả của Phan Bảo Tấn. Trong phòng đều yên lặng lạ thường, chỉ có Tôn Dực có vẻ chẳng hề bận tâm. Phan Bảo Tấn đột nhiên kêu một tiếng lớn như vậy khiến mọi người đều giật mình, mặt tái nhợt, phải mất mấy giây sau mới chấn tĩnh lại được. Trong lòng có vẻ rất bất mãn, chỉ là một tô mì có chỗ nào để phải hét lớn như vậy, chẳng ra sao cả.
Mã Kiến Hồng cũng khẽ nhíu mày:
- Giám đốc sở Phan, biện pháp này có khả thi không?
- Khả thi, rất khả thi!
Phan Bảo Tấn khuôn mặt như tỏa sáng:
- Phương thuốc này của Kiều lão thật sự rất tốt, những thầy thuốc giỏi nhất kê đơn cũng không được như thế này.
Mã Kiến Hồng trong lòng có chút hoang mang, khó hiểu. Chỉ là một bát súp cay được Kiều lão viết ra quá trình làm lại có thể tốt đến vậy sao?
Phan Bảo Tấn chỉ vào đơn thuốc, nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, cậu xem, tô súp mì này thật không đơn giản! Có chua để hút hơi lạnh, có cay để làm nóng cơ thể, đả thông hơi thở, có mì bổ dưỡng cho cơ thể, dầu vừng giúp tiết mồ hôi. Đây giống như một bát súp có nửa quế, nửa vị Ma Hoàng, dùng để trị căn bệnh kì quái của Chung lão, đúng là dùng đúng thuốc trị đúng bệnh, Hơn nữa, bát súp này có thể giúp xua đẩy những nhân tố xấu tích tụ trong cơ thể người già.
Tăng Nghị gật đầu, những lời Phan Bảo Tấn nói, Tăng Nghị đã sớm biết rồi. Bởi cách nấu món súp mì mà Kiều lão mới viết ra, chính là do Tăng Nghị nghĩ ra mà.
Trước đây, Kiều lão nấu món súp này cay quá, lúc trẻ ăn thì không sao, nhưng không hề thích hợp cho người già dùng. Lần trước sau khi Kiều lão bị ngộ độc, Tăng Nghị đã dựa trên bát súp mà Kiều lão ăn để điều chỉnh lại một chút, vì vậy mới nghĩ tới chuyện cho thêm dầu vừng vào, đồng thời xác định lại tỉ lệ một cách tỉ mỉ. Lúc ấy, Tăng Nghị xuất phát là dựa trên cơ thể của người già khi bị cảm phong hàn, uống thuốc so với việc cân bằng chế độ ăn cơm còn khiến bệnh tình khó khống chế hơn. Ngược lại, trị bệnh bằng cách cân bằng đồ ăn này lại mang đến hiệu quả ổn hơn.
Vừa rồi, lúc Chung lão không đồng ý cho Phan Bảo Tấn nấu món thuốc nửa quế, nửa cây Ma Hoàng, Tăng Nghị đã nghĩ đến phương pháp nấu súp mì này.
Dựa trên phương án trị liệu mà Phan Bảo Tấn và Tăng Nghị đã thảo luận, Mã Kiến Hồng liền lên lầu báo cáo với Chung lão. Tôn Dực thì cầm đơn thuốc, đi tìm đầu bếp Ngọc Long Sơn Trang.
Tăng Nghị đến phòng khách thu gọn lại hòm đồ nghề của mình đứng ở đó bảy, tám phút, Tôn Dực liền đã trở lại, phía sau dắt theo một nhân viên làm việc ở Sơn Trang, trên tay bưng một chén inox đậy nắp.
-Kiều lão!
Tôn Dực ra vẻ ân cần đi tới:
-Súp mì đã làm xong, hoàn toàn làm theo quy trình mà người viết, do chính tôi tự mình xem xét, người xem có được không?
Nói xong, Tôn Dực liền mở nắo inox ra, hương thơm lập tức xông vào mũi, làm cho mọi người khẽ rùng mình. Trên mâm là một cái bát ngọc sứ, lúc này còn nóng hôi hổi, mặt trên của bát súp còn nổi nguyên một lớp đỏ dầu cay. Dầu cay ở mặt trên, lại được điểm thêm mấy hạt làm từ lá bạc hà xanh trong, mấy sợi bún tàu, nhô ra dưới lớp dầu cay, cuộn tròn lại. Đỏ, xanh, trắng ba màu kết hợp, trông rất đẹp mắt. Trình độ của đầu bếp Ngọc Long Sơn Trang, đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp. Một chén mì nước chua cay bình thường qua tay hắn làm liền trở nên đủ hương, đủ sắc thế này.
Kiều lão gật đầu một cái:
- Đúng rồi, đưa lên đi!
Tôn Dực cùng nhân viên đó lên lầu, qua khoảng hai phút, tiểu tử này đã chạy xuống nói:
- Chung gia gia ăn mì nói rất ngon, muốn thêm một chén nữa!
Kiều lão cười ăn hăng hái như vậy là tốt, nếu có thể khỏi luôn được thì càng tốt.
Nhân lúc Kiều lão đang vui vẻ, Tôn Dực liền đem hai tờ đơn thuốc ra, nói:
- Kiều lão, đơn thuốc này của người, có thể cho tôi được không? Về sau khi nào Chung gia muốn ăn, tôi sẽ làm cho ông ấy ăn!
Kiều lão vừa nghe, chỉ biết Tôn Dực này có chủ ý gì. Chữ của Kiều lão rất khó xin. Chỉ là trên đơn thuốc kia, ông quên chưa có ký tên. Tôn Dực có lẽ là muốn Kiều lão kí tên lên đó, sau này cất đi, gặp dịp thì lấy ra khoe.
Kiều lão không có ý phản đối. Dẫu sao, Tôn Văn Kiệt cũng ngồi ở đây, không thê không nể mặt hắn, nghĩ vậy, ông liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tôn Dực mừng rỡ, vội vàng tìm bút, đặt đơn thuốc trước mặt Kiều lão để Kiều lão ký tên.
Kiều lão vừa nhắc tới bút, Tăng Nghị cũng liền mở miệng:
- Lời của Tôn tổng khiến tôi nghĩ tới một ý kiến hay, Kiều lão, nếu Chung lão ăn xong phần súp mì chua cay này, bệnh tình có thể chuyển biến tốt đẹp. Tôi cảm thấy tốt hơn nên quyên đơn thuốc này cho nhà lưu niệm văn hóa, phương thuốc tốt như vậy, hẳn là nên truyền bá rộng rãi cho mọi người mới đúng.
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt Kiều lão liền sáng ngời!
- Tiểu Tăng, đề nghị này của cậu rất tốt!
Ngô lão xoay tròn ảu bóng Thái Cực của mình nói:
- Nếu quả thật có thể trị khỏi cho Chung lão vậy cũng coi như một giai thoại rồi. Nên đặt phương thuốc này ở nhà lưu niệm văn hóa. Một là có thể cho tất cả mọi người biết một chút về giai thoại lý thú này. Thứ hai cũng khiến cho bàn cơm của mọi người có thêm một món ăn tốt lại ngon nữa, phòng khi nếu trong nhà có người già bị cảm phong hàn, như vậy sẽ tiện cả đôi đường.
Ngô lão nói như vậy, mọi người không còn cách nào phản đối, đều gật đầu đồng ý coi đây như một chuyện tốt.
“Nhân quá lưu thanh, nhạn quá lưu danh”. Càng là lãnh đạo lớn, lại càng muốn vì nhân dân mà lưu lại chút gì đó, Kiều lão cũng không ngoại lệ. Ý tưởng mà Tăng Nghị đề xuất khiến ông cũng đã có chút lay động, lúc này xem ra tất cả mọi người đều đồng ý, cũng liền vui vẻ nhận lời:
-Nhất Chu!
Tần Nhất Chu sao có thể không hiểu ý của Kiều lão, cậu ta mở một túi tài liệu, lấy từ bên trong một hộp sắt, mở ra trước mặt Kiều lão.
Trong hộp sắt, chính là con dấu mà Kiều lão bình thường sử dụng khi ấn danh vào bức thư pháp. Lúc này, Kiều lão liền rút con dấu ra ấn lên hai đơn thuốc.
Đóng nắp con dấu, Kiều lão cười ha hả, nói:
- Nhất Chu, việc còn lại giao cho cậu xử lý!
- Vâng!
Tần Nhất Chu lên tiếng, thuận tay cất con dấu đi, đem đơn thuốc trong tay, xoay đến trước mặt Tôn Dực hỏi:
-Tiểu Tôn, phương thuốc này nếu như cậu không muốn sao lại một bản, tôi sẽ thu lại.
-Sao lại?
Tôn Dực khóe miệng nhếch lên, trong lòng hận Tăng Nghị muốn chết. Một việc tốt như vậy lại để Tăng Nghị mở miệng đã phá hỏng tất cả.
Lúc Tôn Văn Kiệt nâng chén trà lên, lén liếc nhìn Tăng Nghị một cái, thấy Tăng Nghị sắc mặt vẫn bình tĩnh, kiên định đứng ở đó, khiến ông ta trong lòng không khỏi tự nhủ chính là do đứa con trai này không biết tranh giành rồi!
Con trai của Chủ tịch tỉnh, ở Nam Giang có thể nói là hô mưa gọi gió, nắm trong tay nhiều tài sản như vậy, làm việc không lo bị cản trở gì, không ngờ hôm nay gặp phải một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ. Cứ cho là cậu ta chơi trò khôn vặt thôi nhưng chơi khôn vặt, cũng không thắng được Tăng Nghị hắn.
Xem trò khôn vặt của Tôn Dực, quả thật là ở dạng hạ đẳng, ngay cả bản thân Tôn Văn Kiệt cũng cảm thấy chướng mắt. Xem Tăng Nghị kia, có thể miêu tả sơ lược một câu, hắn đã có thể khiến cho Tôn Dực thua một cách thảm hại, thua đến nỗi không xác định được phương hướng nữa, lại có thể khiến Kiều lão mở mày mở mặt một phen, đây mới gọi là cao minh.
Nắm chắc tính cách của con người, xem ra chính là tài thiên phú của Tăng Nghị.
Tôn Văn Kiệt buồn bã, uống một ngụm trà, thầm nghĩ đứa con trai này, sợ là cũng chỉ có thể đi làm ăn mà thôi.
Tôn Dực đứng dậy đi tìm giấy, định đem phương thuốc của Kiều lão sao chép lại một bản. Lúc nhìn qua Tăng Nghị, gã ta có vẻ phẫn hận, trừng mắt nhìn Tăng Nghị.
Tăng Nghị cười nhạt một tiếng, vẫn không thay đổi vẻ mặt. Hôm nay Tôn Dực kia dở mấy trò mèo, Tăng Nghị sớm đã nhìn ra. Tôn đại công tử anh khiến tôi khó xử, tôi đây cũng không thể để anh đắc ý.