Thường Tuấn Long như ngồi phải gai, lập tức nhảy dựng lên, nói:
- Sao lại có chuyện như thế? Đang yên đang lành, sao Hồ Tam Gia lại mất tích, anh ta không phải là bị điên rồi à?
Tôn Dực sắc mặt khó coi, nói:
- Rạng sáng hôm nay, lúc 4h giờ sáng, bệnh viện tâm thần số một Bắc Nguyên đột nhiên mất điện, khi bệnh viện co điện, đi kiểm tra phòng bệnh của bệnh nhân, đã không thấy Hồ Tam Gia đâu cả, Cửa sổ trước sau đều đóng, người kiểm tra bệnh viện cũng không tìm ra được gì khả nghi.
Thương Tuấn Long sắc mặt trắng nhợt, nói:
- Không thể nào, chắc chắn có nội gián gây chuyện.
Tôn Dực hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tôi đã cho người đi thăm dò rồi!
Thương Tuấn Long bước đi qua lại trong phòng, trong lòng biết rất rõ, xác xuất do người trong bệnh viện gây ra là rất nhỏ, có thể nói là cực thấp. Cho dù ăn trộm cũng nên trộm đồ có giá trị chứ, ai lại ngốc tới mức đi ăn trộm một người điên! Hơn nữa, trong bệnh viện, căn bản các bệnh nhân không biết thân phận thật của Hồ Tam Gia.
Khả năng còn lại, do người bên ngoài gây ra. Đây là điều mà Thương Tuấn Long lo lắng nhất!
- Tôn đại thiếu, có khi nào, tin tức của Hồ Tam Gia bị lộ không? Việc này nếu do Tăng Nghị làm thì….
Thường Tuấn Long nhìn chằm chằm vào Tôn Dực, có chút sợ hãi. Lần trước bị bắt đi, Đỗ Nhược đã cho Thường Tuấn Long nếm đủ mùi đau khổ. Một lần chịu khổ, sợ tới già. Cũng may được thả ra sớm, nhưng chuyện của Hồ Tam Gia lần này, hình như không được tốt như thế.
Tôn Dực khinh thường nhìn hắn nói:
- Cho dù Hồ Tam Gia có bị Tăng Nghị bắt đi, thì làm được gì. Lời nói của một người điên, ai sẽ tin đây? Hắn ta chỉ có thể làm chuyện hao phí công sức!
- Tôn đại thiếu gia của tôi!
Thường Tuấn Long cười khổ, kêu:
- Sao mà anh lại quên nhanh thế? Tăng Nghị chính là một bác sĩ, nếu chẳng may chữa khỏi thì sao?
Tôn Dực khi ấy tay chột run lên, tách trà trong tay chao đảo, đổ ra tay gã:
- Á!
Gã kêu một tiếng, nhăn mặt đặt tách trà lên bàn, hỏi:
- Có khả năng sao?
Thường Tuấn Long vô lực dựa vào ghế sô-pha, nói:
- Y thuật của Tăng Nghị kia đúng thật cần phải cẩn thận. Anh xem những người được hắn hắn trị bệnh, dù là bệnh hiểm nghèo, cũng đều do hắn chữa khỏi. Cho nên khả năng này chúng ta không thể không đề phòng!
Nói như vậy, Tôn Dực trong lòng không khỏi khẩn trương. Y thuật của Tăng Nghị đúng là phải làm cho người ta kiêng nể! Những thứ khác không cần nói, lần trước bệnh của Chung gia, đến chuyên gia sức khoẻ trung ương cũng không tìm ra được nguyên nhân, kết quả tiểu tử này bảo Kiều lão mang một tô mì tới, lại trị được bệnh cho Chung lão gia. Tận mắt nhìn thấy, không thể là giả được. Nếu thật sự Hồ Tam Gia bị hắn bắt đi, lại để cho hắn trị khỏi, thật sự là phiền toái rồi.
- Anh nói xem, có cách nào đối phó không?
Tôn Dực hỏi.
Thương Tuấn Long đảo con ngươi một vòng, nói:
- Tôn thiếu, từ xưa người làm chuyện lớn không coi trọng tiểu tiết, chúng ta lần này có nên phục kích hắn…….
- Nằm mơ!
Tôn Dực đập bàn đứng lên, sắc mặt lạnh tanh, nói:
- Thất bại dưới tay tên thầy thuốc nông dân kia, nghĩ cũng đừng có nghĩ! Cứ cho hắn một tấm lưới rách, xem ai là người chết cuối cùng!
- Tôn thiếu, Tôn thiếu!
Thường Tuấn Long vội vàng giữ Tôn Dực lại, nói:
- Đó là vạn bất đắc dĩ mới dùng cách đó, bây giờ không cần!
- Tăng Nghị không phải ngọn đèn dầu khô. Hồ Tam Gia được giấu bí mật như thế mà hắn cũng tìm ra được, xem ra hắn không gì là không làm được! Chẳng lẽ còn muốn bị bắt lần nữa, lại mất mặt lần nữa?
Tôn Dực hét lớn, trợn mắt nói:
- Tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi), trừ hậu hoạ về sau. Tôi không tin, ở Nam Giang này, Tăng Nghị có thể một tay che trời!
- Tôn thiếu nói không sai! Tăng Nghị tên tiểu tử này, luôn gây cản trở cho chúng ta! Thật sự là ghê gớm mà!
Thường Tuấn Long thấy tình hình không ổn, khẩn trương khuyên giải Tôn Dực, mãi mới xuôi. Lau mồ hôi, hắn nói:
- Nhất định phải giáo huấn cho tên tiểu tử này một trận, nhưng hiện tại thì chưa được!
Tôn Dực quát hỏi:
- Vì sao không được?
Thường Tuấn Long nói:
- Đối phương có thể thần không biết quỷ không hay mang bệnh nhân đưa đi, ở bệnh viên tâm thần mà có thể ra vào tự do, cần gì phải làm điều thừa, thể tắt điện toàn bệnh viện?
Tôn Dực cân nhắc, cũng hiểu được đôi điều. Tắt điện toàn bộ bệnh viện, quả thật rất thuận lợi mang người đi, nhưng trong bóng đêm có thể mang chính xác Hồ Tam Gia đi, có thể thấy đã có bố trí từ trước, nên mới có thể tiến hành thuận lợi như thế, thế nên mới không gây ra động tĩnh gì. Bệnh viện lớn mất điện, đúng là giấu đâu hở đuôi, đúng là hận không thể mất sớm một chút!
- Anh nghĩ rốt cuộc là sao?
Tôn thiếu tò mò hỏi.
- Chỉ sợ có người muốn rút dây động rừng!
Thường Tuấn Long mỉm cười:
- Lần trước bị bắt, cho dù trong lòng biết ai làm, nhưng cũng không thể xác nhận rõ ràng. Lần này Hồ Tam Gia mất tích, tôi cũng muốn nhân cơ hội này xác nhận một chút!
Tôn Dực không nói gì dựa vào sô-pha, quả thật mình có chút nóng vội. Một người bình thường biến cho thành điên dễ như trở bàn tay, nhưng điên mà chữa khỏi, sao mà dễ thế được. Hồ Tam Gia vừa mới mất tích, chính mình lại nhảy lên như đỉa phải vôi, sợ sẽ vướng vào cái lưới của kẻ nào đó giăng ra.
Thường Tuấn Long quay người lại, nói:
- Tôn thiếu, hạng mục hồ Tinh Tinh, tôi còn có khoản lợi không rõ tin tức, anh có thể giúp ta nghĩ cách không?
Tôn Dực cảm thấy có chút đau đầu, Thường Tuấn Long cảm thấy như đang nhắc nhở mình, ra tay cũng cần phải lựa thời cơ. Lần trước bị Tăng Nghị chơi cho một vố, vết nhơ vẫn còn tới bây giờ, muốn đánh chó, phải tránh chó cùng dứt giậu! Hắn bên này ra tay, Tăng Nghị bên kia sẽ dễ dàng xác nhận tình hình lần trước là do hắn làm, đến lúc đó ai thắng ai thua sẽ biết
Chỗ tiền đi vay kia, Tôn Dực tới nay vẫn trả chưa hết, hắn ngay cả tiền cũng không có cách đi lấy. Thái Thành Lễ vừa rút lui, hồ Tinh Tinh liền như biến thành hồ không đáy. Mỗi ngày mỗi bó tiền lớn đều đổ vào đó. Tôn Dực chỉ có thể chi trả một đầu. Hoặc là đổ tiền vào hố lửa Hồ Tinh Tinh, không thì phải trả tiền cho ngân hàng. Hạng mục hồ Tinh Tinh bị đình công, tất cả những cố gắng trước đó đều sẽ bị trôi theo dòng nước, nếu không kiếm được tiền, lại phải bồi thường cả trăm triệu. Của cải của Thái Thành Lễ nhiều, có vứt thì cũng giống như vứt đi cái biệt thự trăm triệu cũng không vấn đề gì, nhưng Tôn Dực thì không thể.
Nếu mấy vạn, mấy ngàn thì còn có thể giải quyết, nhưng con số vài trăm triệu này cần phải suy nghĩ lại. Tôn Dực phải động não suy nghĩ, chỉ cần hơi sơ xẩy, khả năng phải đem cả tiền đồ của mình bồi thường vào.
Cũng may ông cụ sau khi thỏa hiệp với Băng Hàn Bách, tạm thời không truy cứu chuyện này, ngân hàng cũng không thúc giục. Tôn Dực bây giờ có thể mạnh dạn đầu tư vào hồ Tinh Tinh, có tay trong, hắn có thể yên tâm thoát thân.
- Anh ở kinh thành không phải có rất nhiều người quen sao?
Tôn Dực hỏi.
- Mấu chốt ở chỗ hạng mục hồ Tinh Tinh nửa sống nửa chết, tôi không tiện ra mặt!
Thường Tuấn Long nhìn Tôn Dực, nói:
- Tôi đã hỏi thăm anh Lưu ở cục hàng không dân dụng, anh ấy nói sân bay Vinh Thành không phải không thể động vào. Chỉ có điều, còn phải xem tiến hành hiệp thương với thành phố Bạch Dương thế nào đã!
Tôn Dực chau mày. Việc sửa tuyến đường hàng không, địa phương căn bản không thể nhúng tay vào được. Nói cho cùng vẫn là do Tăng Nghị giở trò, xem ra nếu hắn ta không lên tiếng, việc này khó có thể giải quyết. Tuyến đường này không sửa, hạng mục rất khó khởi sắc.
- Anh đi hẹn Tăng Nghị đi, tôi muốn mời hắn dùng cơm!
Thương Tuấn Long mừng rỡ, nói:
- Tôn thiếu thật có nghĩa khí, tôi sẽ đi hẹn Tăng Nghị.
Tôn Dực khoát tay, cũng không thèm khách khí với Thường Tuấn Long, ngồi một chỗ không biết đang nghĩ gì.
Thường Tuấn Long lơ đễnh, đứng dậy rời khỏi văn phòng của Tôn Dực. Thường Tuấn Long thật không muốn có bất kỳ mâu thuẫn gì với Tăng Nghị lúc này. Bản thân mình cũng không được lợi. Lần đầu, ông nội mình qui tiên, lần hai, tự biến mình thành tên ngốc, lần ba, trực tiếp khiến Đỗ Nhược tống vào trại giam.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm phục vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tăng Nghi đúng là khắc tinh của hắn, tự mình muốn làm tới cùng, xui xẻo tự mình gánh lấy.
Rời khỏi công ty xây dựng, Thương Tuấn Long nghĩ một chút liền lái xe tới khu công nghệ cao.
Buổi sáng Tăng Nghị rửa mặt, ăn qua bữa điểm tâm, rồi cầm tài liệu bước ra cửa.
Từ Lực đã lái xe tới, Tăng Nghị lên xe, y không nhiều lời nói một câu.
- Đã sắp xếp xong xuôi rồi ạ!
Tăng Nghị gật đầu, cũng không nhiều lời, nói:
- Vất vả cho anh rồi, chúng ta tới Tỉnh uỷ một chuyến!
Theo như đã hẹn từ trước, Tăng Nghị đúng giờ tới phòng làm việc của Băng Hàn Bách. Tăng Nghị vừa vào bên trong đã gặp thư ký mới của Băng Hàn Bách, là một người khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, đeo kính mắt màu vàng, thoạt nhìn rất nho nhã.
Bí thư tỉnh thay đổi thư ký, việc lớn như vậy, nội bộ tỉnh Nam Giang sao có thể không có động tĩnh gì. Lẽ ra tin tức của vị thư ký này, sớm đã phải truyền ra ngoài rồi chứ. Lý Vĩ Tài đã nói với hắn mấy lần, chỉ có điều hắn không có hứng nghe, chỉ biết vị thư ký này tên là Vưu Tác Vi.
- Vưu chủ nhiệm!
Tăng Nghị gõ cửa rồi đi vào.
Vưu Tác Vi ngẩng đầu liếc Tăng Nghị một cái, trên mặt lập tức tươi cười, đi sau bàn làm việc, vươn tay ra:
- Đây chẳng phải là Chủ nhiệm khu công nghê cao anh Tăng Nghị đây sao?
Tăng Nghị nói,
- Vâng, đúng là tôi, Bí thư Băng gọi tôi đến!
- Vâng, vâng! Bí thư Băng có dặn dò rồi, tôi cũng đợi ở đây cũng lâu.
Vưu Tác Vi khách khí nói với Tăng Nghị:
- Anh uống miếng nước trước, Trưởng ban thư ký Lỗ mới tới!
- Được, cảm ơn Chủ nhiệm Vưu!
Tăng Nghị khách khí nói.
- Cảm ơn cái gì, đây là công việc của tôi!
Thư ký Vưu so với vị thư ký trước kia tốt hơn. Bất kể thế nào, cũng khiến cho người ta không tìm ra được điểm xấu.
Tăng Nghị cười cười, nhớ lại vị thư ký mặt lạnh trước kia. Tuy nói Tăng Nghị không để ý mấy chuyện này, nhưng hắn có thể nhớ được chuyện này, đổi lại người khác khẳng định sẽ càng không thể quên. Cho nên trong quan trường, dù là một chi tiết nhỏ không đáng kể, nhưng sau này lại có thể gieo hoạ cho chính mình.
- Chủ nhiệm Vưu, có thời gian tới chỗ tôi kiểm tra một vòng nhé!
Tăng Nghị cười nói.
Vưu Tác Vi cười nói:
- Tôi làm gì có tư cách đi kiểm tra chứ, cùng lắm là làm trọn chức trách thôi. Xử lý mấy công việc nhỏ bên dưới, hướng lãnh đạo phản ánh, một câu của lãnh đạo, tôi lại phải đi một chuyến.
Tăng Nghị thầm nghĩ, với tư cách và trình độ của Vưu Tác Vi, những lời này có thể nói là hợp tình hợp lý. Có thể cân nhắc, đây là có ý kết giao. Hướng lãnh đạo phản ánh, không phải nói là về sau, khu công nghệ có gì khó khăn cứ tìm hắn, hắn sẽ giúp giải quyết nhanh.
Bên trong không có động tĩnh gì, hai người ngồi hai bên, không rõ nói chuyện gì.
Qua hai mươi phút, cửa chính mở ra, Trưởng ban thư ký tỉnh uỷ Lỗ đi ra.
Vưu Tác Vi vội vàng đứng dậy, nói:
- Trưởng ban thư ký Lỗ!
- Tiểu Uông, lát nữa, đi làm cho tôi một việc, Bí thư Hàn Bách có việc quan trọng muốn an bài.
Lỗ Quốc Lượng tay vung lên không trung, phân phó cho Vưu Tác Vi
- Vâng, Trưởng ban thư ký, tôi lập tức đi làm ngay!
Lỗ Quốc lượng gật gật đầu, hướng sang chỗ khác, thản nhiên nhìn Tăng Nghị cười:
- Tiểu Tăng, tìm Bí thư Băng có việc à? Mau vào đi, Bí thư Băng đang rảnh đó!
- Đợi báo cáo xong công tác, tôi sẽ hầu chuyện Trưởng ban thư ký!
Tăng Nghị cười nói
Lỗ Quốc Lượng cũng khôgng phản đối, mỉm cười nói:
- Cậu đúng thật là!
Nói xong tiện tay cầm lấy một cuốn sổ, chậm rãi bước ra ngoài văn phòng.
Hia người nhìn thấy Lỗ Quốc Lượng đi vào trong thang máy, Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Vưu, phiền anh đi thông báo một chút!
Vưu Tác Vi cười nói:
- Việc anh tới đây, Bí thư Băng sớm đã có dăn dò, nếu Trưởng ban thư ký xong việc, anh cứ việc đi thẳng vào.
Hai người đang ở phòng khách, đúng lúc thang máy mở ra, uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy, Tư lệnh quân khu tỉnh Lương Hoá Quân đang mặc quân phục, đứng giữa thang máy đi ra.
- Tác Vi, Bí thư Băng có trong phòng không?
Lương Hoá Quân hỏi một câu.
- Đúng lúc bên trong không có ai, mời Tư lệnh Lương.
Vưu Tác Vi đáp.
Lương Hoá Quân gật đầu, đi thẳng vào bên trong, cũng không cần thư ký đi thông báo, gõ cửa một cái, liền đẩy cửa vào.
Tăng Nghị cười khổ, thầm nghĩ hôm nay thật sự là đen đủi mà. Hai Ủy viên thường vụ không hẹn mà gặp, một trước một sau, tới tìm Băng Hàn Bách nói chuyện. Hắn chỉ là Chủ nhiệm ban quản lý nhỏ bé, muốn vào báo cáo cũng phải đợi.
VưuTác Vi cười, hắn đến đây làm thư ký, cũng không chỉ vài ngày, loại tình huống này hắn không phải gặp lần đầu, chỉ cười nói:
- Chủ nhiệm Tăng tôi đi rót thêm nước trà cho anh.
Tăng Nghị khoát tay nói:
- Không dám phiền thư ký, anh đang vội mau đi đi.
Vưu Tác Vi cũng không dám trì hoàn lâu, vội vàng cho nước nóng vào trà, mang vào văn phòng cho Lương Hoá Quân.