Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 67: Khách quý

Chương 67: Khách quý

- Chú em Tăng, về sau chính là anh em ruột với Thang Vệ Quốc này. Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi. Nếu nhìn ai không vừa mắt hay người đó có ý xấu với cậu thì Thang Vệ Quốc tôi nhất định sẽ đánh cho nó răng rơi đầy đất.
Thang Vệ Quốc uống đến mặt đỏ bừng lên. Y giơ ly rượu, một tay ôm lấy bả vai Tăng Nghị.
Nếu ai có một cặp song sinh long phụng đáng yêu như vậy thì tuyệt đối sẽ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân có thể nói là bảo bối. Đừng nói Thang gia vô cùng sủng ái, ngay cả Phó tư lệnh viện Vi, cứ cách một khoảng thời gian ngắn đều đến thăm đứa cháu trai cháu gái bảo bối của mình. Nếu không bởi vì công tác quá bận, ông ta đã sớm cùng Thang Tu Quyền chăm sóc hai đứa bé.
Tăng Nghị một phen cứu lấy sinh mạng của hai đứa bé, điều này khiến cho Thang Vệ Quốc cảm kích không biết báo đáp thế nào.
- Cả ngày chỉ biết đánh nhau. Ngoại trừ đánh nhau thì con còn biết nói cái gì khác?
Thang Tu Quyền nghiêm mặt. Cha con họ một văn một võ, không biết đến khi nào mới chung con đường.
Thang Vệ Quốc cười ha hả, gãi đầu:
- Con ngoại trừ đánh nhau thì chẳng biết cái gì.
Vi Hướng Nam cũng giơ ly rượu lên:
- Tăng Nghị, tôi và Vệ Quốc đều hơn tuổi cậu. Nếu cậu không ngại, về sau tôi gọi cậu là Tiểu Nghị, cậu gọi tôi là chị. Ngàn vạn lần đừng coi chúng ta như người ngoài. Chúng ta chính là người một nhà.
- Vâng, tôi cầu còn không được.
Tăng Nghị cười vui vẻ.
- Tôi từ nhỏ theo ông nội lớn lên, chưa từng gặp qua cha mẹ của mình, lại chẳng có anh em gì cả. Sau khi ông nội qua đời, người thân duy nhất trên đời của tôi chính là sư huynh của tôi. Chị không biết tôi ao ước có một người chị giống như chị như thế nào đâu.
Vi Hướng Nam là con gái của gia đình quân đội nên luận về hào sảng, cô so với Thang Vệ Quốc không hề kém hơn, lập tức nâng ly:
- Được, sau này tôi chính là chị của em. Em nếu như còn khách khí với chị thì đừng trách chị sẽ thu thập em.
Tăng Nghị đứng dậy, ngăn ly rượu của Vi Hướng Nam:
- Ly rượu này chị trước không thể uống. Đây là chuyện đại sự, không thể qua loa. Phải do em uống trước ba ly. Ly rượu này em xin kính chị Vi.
- Tốt, rất sảng khoái.
Thang Vệ Quốc đập bàn, cầm bình rượu, rót ba ly cho Tăng Nghị:
- Tôi thích nhất là tính này của cậu.
Tăng Nghị giơ hai ly rượu lên, đưa đến trước mặt Vi Hướng Nam:
- Chị, em xin kính chị!
Nói xong thì uống cạn một hơi.
Hắn hôm nay nhận Vi Hướng Nam làm chị, cũng không phải uống rượu. Mấy ngày nay, hắn vì chữa bệnh cho hai đứa bé, cùng Thang Vệ Quốc và Vi Hướng Nam tiếp xúc nhiều hơn, cũng biết đối phương là người như thế nào. Vi Hướng Nam tính cách hào sảng, tiếp đãi Tăng Nghị rất nhiệt tình. Quả thật khiến cho Tăng Nghị có cảm giác mình có một người chị. Cho nên hôm nay Vi Hướng Nam nói như vậy, hắn liền đáp ứng ngay không chút do dự.
Vi Hướng Nam cảm thấy rất cao hứng. Tăng Nghị gọi một tiếng chị, cô liền ừ ngay.
Sau khi uống xong ba ly, Vi Hướng Nam cũng giơ ly rượu lên.
- Có một người em có y thuật cao minh như vậy, là phúc khí của chị. Em kính chị ba ly thì chị cũng mời em lại | ba ly.
Thang Vệ Quốc lại nói một tiếng thống khoái, rồi lại rót cho Vi Hướng Nam ba ly:
- Bà xã, anh đã lâu rồi không thấy em uống như vậy.
- Uống với người ngoài thì có gì tốt.
Vi Hướng Nam bưng lên một ly, uống cạn một hơi.
Tăng Nghị lại tiếp ba ly.
Buông ly rượu, mọi người ngồi xuống, thấy Thanh Dĩnh Tâm rót ba ly nước trái cây, sau đó giơ lên trước mặt Thang Hạo Lân:
- Anh, em xin kính anh ba ly. Lát nữa anh mời em lại ba ly.
Thang Hạo Lân cũng học theo bộ dạng của bố mình, đập bàn, mặt nhăn nói:
- Được, thống khoái.
Hahahaha!
Tất cả mọi người đều bị hành động của hai đứa bé làm cho vui vẻ.
Thang Hạo Lân hai tay chống nạnh, ra dáng giáo huấn:
- Người lớn uống được, nhưng bé con như con lại không uống được. Người lớn thật là ích kỷ.
Nói xong thì liền xoay qua:
- Tâm nhi, mặc kệ người lớn bọn họ, chúng ta uống của mình đi.
Mọi người lại cười to. Hai đứa bé này luôn thích giáo huấn người lớn, nhưng lại tỏ ra bộ dạng người lớn.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ. Viên Văn Kiệt bưng ly rượu, mim cười bước vào, đi theo sau lưng là một nhân viên phục vụ, trong tay đang cầm một cái khay, trên đó là một bình rượu Hoàng gia.
- Nơi này thật sự là náo nhiệt.
Viên Văn Kiệt bước tới:
- Tôi đây không mời mà tới, hy vọng không quấy rầy sự hưng phấn của mọi người.
Thang Vệ Quốc liếc mắt một cái, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Chúng tôi đang cao hứng, anh liền đẩy cửa bước vào, làm sao mà không quấy rầy người khác chứ. Y ghét nhất là cái loại công tử ngoài miệng giả vờ giả vịt. Chỉ có điều ngại đối phương là vì bà xã mà tới cho nên không có phát hỏa.
Viên Văn Kiệt lúc này có chút buồn bực. Không phải nói là chiêu đãi khách quý sao? Thấy tình hình trước mắt thì hình như tiệc gia đình. Có ông già, có trẻ con, còn có gũ bác sĩ trung y. Căn bản chẳng thấy khách quý đầu cả. Y liền nâng ly, đoan trang ngồi trước mặt Thang Tu Quyền:
- Vi tổng, vị này chính là....
- Là ba chồng của tôi!
Vi Hướng Nam hơi cau mày nói.
M! Viên Văn Kiệt trên mặt hiện lên nụ cười vô cùng nhiệt tình:
- Hóa ra là Thang lão. Ai chà, cháu không biết bác ở đây. Nếu biết thì cháu đã sớm tới thăm hỏi bác. Thật sự là quá thất lễ. Ly rượu này cháu tự phạt mình.
Viên Văn Kiệt nói một hơi. Y vừa nhớ tới họ của cha chồng Vi Hướng Nam nên cố tình bày ra bộ dạng rất quen thuộc.
- Không dám, không dám!
Thang Tu Quyền không biết là ai, nhưng bởi vì lịch sự nên ông đành phải khách khí.
Viên Văn Kiệt lại trực tiếp nâng ly, uống cạn một hơi, rồi bảo nhân viên phục vụ rót tiếp một ly:
- Vi tổng, ly rượu này tôi xin kính mọi người đang ngồi đây.
Vi Hướng Nam giơ ly rượu lên:
- Viên tổng quá khách khí rồi. Lát nữa tôi sẽ đến phòng Mẫu Đơn.
Vi Hướng Nam biết Viên Văn Kiệt cố tình phá rối, cô đối với người này không có hảo cảm, nhưng không muốn tỏ ra bất lịch sự. Đối phương nếu đã chủ động đến mời rượu, chính mình nên có cấp bậc lễ nghĩa.
Mọi người đành phải theo Vi Hướng Nam, cùng nhau uống một ly.
Buông ly, Viên Văn Kiệt hỏi:
- Viên tổng, khách quý của chị đâu?
Thang Vệ Quốc không kìm nổi, trừng mắt nói:
- Không phải đang ở trước mặt anh sao? Anh nhìn không thấy à?
Viên Văn Kiệt theo hướng của Thang Vệ Quốc, nhìn lại. Không phải là cái gã trung y Tăng Nghị sao? Sao lại gọi là khách quý chứ? Y rất thất vọng, nhưng cũng may còn biết kiềm chế, cười nói:
- Bác sĩ Tăng đương nhiên cũng được xem là khách quý. Bác sĩ Tăng, lần này căn cứ bảo vệ sức khỏe của sở Y tế nghe nói là ý kiến của cậu. Thời điểm đấu thầu, mời cậu chiếu cố công ty Phi Long chúng tôi nhiều hơn.
Tăng Nghị trong bụng thầm nói, anh cứ yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ chiếu cố anh nhiều hơn, nhưng sợ là anh không muốn mà thôi. Hắn cười nói:
- Tôi không quan không chức, chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi ở sở Y tế, sợ là hữu tầm vô lực.
Viên Văn Kiệt khoát tay chặn lại:
- Người khác thì không rõ ràng, nhưng tôi còn không rõ sao? Cậu là thành viên tổ trù bị, hơn nữa còn là cố vấn duy nhất.
- Cố vấn không đáng để ý tới. Tôi ở tổ trù bị kỳ thật chỉ là vật bài trí mà thôi.
Tăng Nghị thầm nghĩ Viên Văn Kiệt đúng là năng lượng không nhỏ. Sở Y tế vừa mới định ra phương án căn cứ bảo vệ sức khỏe, Viên Văn Kiệt lập tức biết ngay. Có thể thấy được, y đã sớm chú ý đến việc này.
- Việc này chúng ta sẽ nói sau.
Viên Văn Kiệt biết được khách quý của Vi Hướng Nam chính là Tăng Nghị, vốn không muốn tiếp tục ở đây nữa:
- Mọi người cứ tiếp tục. Hôm nay có thể quen biết với Thang lão, thật sự là vinh hạnh cho cháu. Bình rượu này là một chút tâm ý của tôi.
Sau khi bảo nhân viên để lại bình rượu, Viên Văn Kiệt liền ra ngoài. Y đến đây chính là muốn mời Vi Hướng Nam qua đó, hiện tại mục đích đã đạt được.
- Đây là ý gì?
Thang Vệ Quốc liền phun ra một ngụm.
- Chẳng lẽ chú em Tăng đây không thể là khách quý sao? Xem bộ dạng của y, anh thật muốn đánh cho một cái.
Tăng Nghị cười:
- Đánh người như thế không sợ ô uế tay của mình sao?
Vi Hướng Nam vốn tưởng rằng Tăng Nghị không biết Viên Văn Kiệt, đang muốn nhắc nhở vài câu thì lại nghe Tăng Nghị nói như vậy. Cô chỉ biết Tăng Nghị vừa rồi chỉ có điều cùng Viên Văn Kiệt dối trá ứng phó, trong lòng yên tâm không ít:
- Sở Y Tế lại làm ra động tác gì lớn à?
- Họ đang muốn xây dựng một hạng mục căn cứ bảo vệ sức khỏe. Hạng mục này rất lớn, bao gồm một bệnh viện lớn, căn cứ cho cán bộ lão thành về hưu, cùng với một trại an dưỡng cấp quốc gia.
Vi Hướng Nam gật đầu. Hạng mục này quả thật không nhỏ. Nội phòng khám và nằm viện thôi cũng không phải là công trình đơn giản rồi.
- Viên Văn Kiệt xem ra là muốn nhúng tay vào dự án này. Nếu sự việc không liên quan đến em, thì em tốt nhất không cần dây dưa với anh ta.
Vi Hướng Nam nhắc nhở.
- Sợ anh ta cái gì chứ? Vì sao lại không thể dây dưa với anh ta?
Thang Vệ Quốc bất mãn:
- Tiểu tử làm chuyện xấu, bắn chết mười lần là đủ thôi. Tăng Nghị, cậu không cần sợ. Nếu anh ta làm gì cậu thì tay của tôi đây sẽ rất là ngứa ngáy.
- Em biết cân nhắc mà!
Tăng Nghị chỉ cười, trong lòng thầm nghĩ, hắn làm gì mà không biết Viên Văn Kiệt đang chú ý đến hạng mục này. Đáng tiếc, hắn chỉ là một cố vấn, cũng không thể làm chủ. Cho nên hắn vẫn đang cân nhắc đem Viên Văn Kiệt loại ra khỏi ngay vòng gửi xe.
Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lần sau khi ăn no thì hơi có chút mệt mỏi, không ngờ ngủ ngay trên bàn rượu. Tăng Nghị lúc này cũng có chút say, nhìn thấy tình huống này thì liền nói:
- Hôm nay uống đến đây thôi. Em đã uống rất nhiều rồi, chúng ta lần sau sẽ uống tiếp.
Tiệc rượu đến đây mới tan. Xuống tới dưới lầu, Vi Hướng Nam từ trong xe lấy ra hai cái hộp, đưa cho Tăng Nghị:
- Tiêu Nghị, đây là quà chị tặng cho em.
Tăng Nghị vừa thấy thì biết đó là thẻ thanh toán:
- Cái này thì hơi quý.
Thang Vệ Quốc khoát tay:
- Chị của cậu làm kinh doanh. Về sau quần áo, giầy, thắt lưng thì em không cần mua, trực tiếp gọi cho chị đặt mua cho em.
- Nếu chị nói như vậy thì em cũng không khách khí nữa.
Tăng Nghị cười nhận lấy. . - Mọi người đi đường cẩn thận. Không được thì bảo khách sạn cho người lái.
- Cậu cứ an tâm, tôi đã an bài hết rồi. Lát nữa sẽ có người đến đón.
Tăng Nghị nghe xong thì yên tâm rồi ngăn một chiếc taxi, xin phép trở về.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị còn chưa thức dậy thì đã nhận được điện thoại của Vương Kim Trụ:
- Chuyên gia Tăng, có tình huống khẩn cấp cần thông báo cho cậu. Hôm nay người của Kiều lão muốn đến kiểm tra trước, chúng ta cần phải tiếp đãi. Tôi đã phải xe đến đón cậu.











trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch