Biểu hiện này của Tần Nhất Chu khiến cho cán bộ phụ trách tiếp đón của tỉnh Nam Giang cảm thấy vui sướng bất ngờ, nhất là Vưu Chấn Á. Tỉnh Nam Giang nhiều lần tiếp đón không có hiệu quả, khiến y nghĩ rằng việc mình tiếp đón Tần Nhất Chu là một việc vô tích sự, nhưng hiện tại, y lại cảm thấy rất có thể chính mình sẽ thay đồi được “lịch sử” này của Nam Giang. - Lần này nhất định phải thật cẩn trọng! Vưu Chấn Á ra chỉ thị cho Nhạc Sơn Cao, sau đó khẩn trương cùng với Tần Nhất Chu đi vào. Trong phòng bày biện rất sang trọng, vừa nhìn đã thấy toàn hàng tinh xảo, nhưng theo như Tăng Nghị yêu cầu, đồ đạc hầu hết đều theo phong cách đơn giản. Ngoài ra còn có một vài đồ vật rất đặc trưng trong gia đình như rèm cửa, chổi lông gà, ghế đẩu, còn có một vài bồn hoa, trước đó còn cố ý bày kéo, thùng ô doa, làm cho căn phòng lập tức sáng bừng sức sống. Tần Nhất Chu vừa nhìn đã thấy rất hài lòng. Kiều lão về hưu, chính là muốn hưởng thụ cuộc sống của một người bình thường lúc tuổi già, nếu như bày biện xa hoa như trong cung cấm, Kiều lão chắc chắn sẽ không ở lại. Nhạc Sơn Cao đứng ở chỗ cầu thang, nói: - Chủ nhiệm Tần, lầu hai là thư phòng và phòng ngủ. Cầu thang chúng tôi đã làm rất chắc chắn, hơn nữa còn giảm độ cao và tăng chiều dài của bậc cầu thang, đi lên đi xuống cực kỳ vững chãi. Tần Nhất Chu đi lên đi xuống hai lần, nói: - Tốt lắm, đi rất thoải mái, tuy nhiên tay vịn cần gia cố thêm một chút. - Vâng, chúng tôi lập tức làm ngay. Nhạc Sơn Cao vội vã gật đầu. Lên đến lầu hai, đi vào thư phòng, chính diện là một bức thư pháp của Kiều lão: “ Chính khí trường tồn “, bút lực không tầm thường, khí thế vô biên. Tần Nhất Chu vô cùng bất ngờ. Chỉ có người thân cận nhất bên cạnh Kiều lão mới biết được tính tình kỳ quái này của Kiều lão. Ông ta đặc biệt thích tự thưởng thức tác phẩm của mình, nếu anh đưa cho ông ta một tác phẩm của một người nổi tiếng khác, hoặc ở trước mặt ông ta khen ngợi một nhà thư pháp khác, Kiều lão đều coi là đang hạ thấp trình độ thư pháp của mình. Nam Giang lần này không ngờ lại treo một tác phẩm của Kiều lão, không biết là do trùng hợp hay là cố ý làm vậy. là cố y Tnh. Nam G8 ta khena mình, Nhạc Sơn Cao lúc này mới nói: - Khi bố trí thư phòng, chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều tác phẩm thư pháp, nhưng so đi so lại, chúng tôi vẫn cảm thấy tác phẩm này của Kiều lão là đẹp nhất, rồng bay phượng múa, hùng hồn nhưng thâm trầm, tràn đầy chính khí, mọi người đều nhất trí treo ở đây là thích hợp nhất. Tần Nhất Chu rất hài lòng, hơi hơi vuốt cằm: - Các anh thật là vất vả rồi. Kiều lão bình thường rất ít tặng cho ai, những tác phẩm của ông cũng không dễ tìm đâu. Ánh mắt di chuyển, Tần Nhất Chu lại nhìn đến chiếc giá đựng đĩa bằng đá cẩm thạch đặt ngay bên cạnh giá sách, trên đó để đầy băng từ hí kịch, xem ngày phát hàng đều đã rất lâu rồi. Giữa đống bằng đó còn có một ít bằng của các danh ca ngày xưa, hiện tại đều rất khó tìm thấy, không ngờ bọn họ cũng tìm ra được. Tần Nhất Chu lúc này không phải là bất ngờ mà là vô cùng kinh ngạc. Xem ra đây không phải là ngẫu nhiên rồi. Tinh Giang Nam để hiểu biết thật rõ về thói quen cuộc sống của Kiều lão, hiển nhiên là đã bỏ không ít côn sức. Thư pháp còn nói được, cứ cho là số người biết Kiều lão thích thư pháp không phải ít, nhưng số người biết Kiều lão thích hí kịch thì có thể nói là cực kỳ ít. Ngay cả người lái xe đi theo ông đã mười mấy năm cũng không biết sở thích này của ông, không biết người của tỉnh Nam Giang từ đâu mà biết được điều này. - Tốt lắm, tốt lắm! Tần Nhất Chu gật đầu liên tục, lại nhìn đến trên giá sách bày rất nhiều sách tra cứu kinh tế, y lại càng vừa lòng. Kiều lão thích đọc sách gì, y là thư ký là người rõ nhất. Kiều lão đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức Trung ương, người ngoài liền dựa vào đó cho rằng Kiều lão sẽ thích sách gì đó đại loại như “Tư trị thông giám”, kỳ thật kia đều là mười phần sai, sách mà Kiều lão thích đọc nhất lại là về kinh tế. Vu Chấn Á trong lòng càng thêm vui sướng. Thư ký đi tiền trạm, chính là để bới móc ra những chỗ làm không tốt. Nhưng Tần Nhất Chu lại tán thưởng liên tục, thật sự làm cho người ta có chút không ngờ, xem ra việc giữ chân Kiều lão đã có chút hi vọng rồi. Đi vào phòng ngủ, Tần Nhất Chu nói: - Đệm nhất định phải đổi, ở phần thắt lưng của Kiều lão bị thương, không thể nằm giường mềm được. Cảm giác trong lòng Nhạc Sơn Cao lúc này không thể dùng từ “kinh hãi” để diễn tả. Tăng Nghị sao có thể hiểu rõ như lòng bàn tay như vậy, y vội vàng nói: - Chủ nhiệm Tần, ngài sờ thử xem độ cứng như thế này đã được chưa? Chúng tôi đã phải chọn chiếc đệm cứng nhất có thể rồi. Tần Nhất Chu lại bất ngờ, đi đến ấn vào chiếc đệm, sờ một chút, rồi lại lo lắng tự mình ngồi lên thử, cuối cùng mới nói: - Không tồi, độ cứng này là vừa phải rồi. Ngọc Long Sơn Trang, ngay cả chuyện đệm mềm cứng như thế nào đều cũng đã suy xét tới, Tần Nhất Chu có nhìn thế nào cũng không ra khiếm khuyết nào, y nhìn trái nhìn phải, cảm thán nói: - Trưởng ban thư ký Vưu, bố trí nơi này của các ông vô cùng tốt, tốt đến nỗi đã làm thư ký cho Kiều lão mấy chục năm nay như tôi cũng có chút hổ thẹn. Nếu như để tôi tự mình sắp xếp thì cũng đến vậy thôi. Đây chính là một sự khen ngợi, Vu Chấn Á trên mặt tươi cười trả lời: - Chủ nhiệm Tần nói đùa rồi, ngài là tri kỷ bên cạnh Kiều lão, còn muốn mời ngài góp ý thêm. Tần Nhất Chu khoát tay, nói: - Đợi khi nào Kiều lão đến Nam Giang, chỉ cần các ông có thể thành tâm thành ý bố trí một gian phòng ở như thế này cho Kiều lão, tôi tin tưởng Kiều lão khi ở lại Nam Giang sẽ vô cùng thoải mái. - Chỉ cần Kiều lão cảm thấy thoải mái, chúng tôi vất vả thế nào cũng đáng giá. Vưu Chấn Á ha hả cười, trên mặt nở hoa. Nhạc Sơn Cao lúc này mới nói: - Chủ nhiệm Tần, ở sơn trang, chúng tôi còn bố trí một gian phòng với phong cách khác để dự bị, ngài có muốn xem hay không. - Không cần, gian phòng này cũng quá tốt rồi. Tần Nhất Chu nhìn Nhạc Sơn Cao, trong lòng nghĩ đây quả thực là một nhân tài, không biết làm cách nào mà có thể hiểu rõ Kiều lão như thế, hiệu suất làm việc có thể so với Ban tình báo của Bộ tổng tham mưu rồi. Nhạc Sơn Cao được khen ngợi, cảm thấy mở cờ trong bụng, ánh mắt y nhìn xung quanh tìm Tăng Nghị, phát hiện Tăng Nghị không đi cùng lên lầu, chắc đang chờ ở dưới lầu. Trong lòng Nhạc Sơn Cao có chủ ý, chính mình sau này nhất định phải quan hệ tốt với vị chuyên gia này. Lời hắn thốt ra chính là lời vàng ý ngọc, tùy tiện nói mấy câu mà làm cho công việc của mình được cấp trên khen ngợi, nếu nhiều lần như vậy thì việc thăng quan phát tài của mình đã có thể không xa. Đầu năm nay, làm tốt không bằng được làm khéo léo, làm khéo léo không bằng làm vừa mắt lãnh đạo. Chỉ cần có thể vừa mắt lãnh đạo, lãnh đạo sẽ cho rằng anh là một cán bộ có năng lực, đến thời điểm đề bạt, tự nhiên sẽ nhớ đến anh. Tần Nhất Chu kiểm tra một lượt, cũng không dừng lại ở sơn trang Ngọc Long, kế tiếp, y còn phải đi kiểm tra nhiều việc khác, ví dụ như khí tượng, tài liệu địa chất 20 năm gần đây của Ngọc Long sơn trang, trình độ chữa bệnh của Nam Giang... Lúc rời khỏi Ngọc Long sơn trang, Vu Chấn Á rất thân thiết vỗ vỗ vai Nhạc Sơn Cao: - Cố gắng làm tốt, tổ chức tin tưởng cậu nhất định sẽ làm được rất tốt. - Có Trưởng ban thư ký cổ vũ, chúng tôi nhất định không ngừng cố gắng, sẽ làm tốt hơn nữa. Nhạc Sơn Cao cười, hướng Vưu Chấn Á báo cáo nói: - Kỳ thật, công tác tiếp đón lần này sở dĩ có thể khiến chủ nhiệm Tần vừa lòng, cũng không phải toàn bộ là công tạo của tôi. Về phương án bố trí phòng, có rất nhiều là ý kiến của Chuyên gia Tăng của Cục bảo vệ sức khỏe. Nhạc Sơn Cao không dám độc chiếm công lao này. Tăng Nghị là người Giám đốc sở Phùng phái tới, hơn nữa hôm đó Vương Kim Trụ cũng có mặt, chắc chắn y trong lòng cũng đang vô cùng kinh ngạc, cho dù mình có không nói thì Vương Kim Trụ cũng sẽ đem chuyện này từ đầu chí cuối báo cáo lên cấp trên. Vu Chấn Á “b” một tiếng, ghi nhớ trong lòng, sau đó lên xe cùng với Tần Nhất Chu đi thành phố. Buổi chiều thị sát xong, sau khi bố trí ổn thỏa cho Tần Nhất Chu, Vưu Chấn Ángựa không dừng vó chạy về Tinh ủy. Nghe xong báo cáo, Phương Nam Quốc cũng vô cùng phấn chấn. Trước kia Nam Giang cũng đã đón tiếp qua rất nhiều lãnh đạo, nhưng chưa từng có vị nào đánh giá công tác đón tiếp cao đến thế, ông ta nói: - Tốt lắm, xem ra lần này việc Kiều lão ở lại là có hi vọng rồi. Vưu Chấn Á cười gật đầu: - Tôi có thể nhìn thấy, Chủ nhiệm Tần vô cùng vừa lòng đối với công tác tiếp đãi của chúng ta. - Hai ngày này anh vất vả rồi, làm cho tốt công tác tiếp đãi Chủ nhiệm Tần. Vưu Chấn Á vội gật đầu: - Đây đều là công việc của tôi, không nói tới vất vả. Hiện tại nếu như có ai muốn cướp đi phần “vất vả” này của y, nhất định y sẽ rất bất mãn. Đối với y, đây chính là công trạng đã đưa đến tay. Buổi tối lúc ăn cơm, Phương Nam Quốc từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ nói chuyện trong bữa cơm, liền phá lệ nói: - Hôm nay Tần Nhất Cho đến đây, ông ta vô cùng vừa lòng với công tác tiếp đón Kiều lão. Vưu Chấn Á nói, trong việc này có công rất lớn của Tăng Nghị. Rốt cuộc là như thế nào? Phùng Ngọc Cầm hơi không ngờ, nói: - Cậu ta ở tổ trù bị của Cục bảo vệ sức khỏe cũng đưa ra rất nhiều đề xuất tốt, là một người vô cùng có ý tưởng. Ngoài ra, tôi còn nghe cấp dưới nói, cậu ta có mở một phòng khám. Phương Nam Quốc chau mày, gắp một gắp đồ ăn cho vào trong bát, nói: - Người trẻ tuổi chắc là muốn đi đường lớn thôi! Phùng Ngọc Cầm liền hiểu được ý tứ của chồng. Trong mắt Phương Nam quốc, chỉ có chấp chính vì dân, chống đỡ thiên hạ mới là đường lớn chân chính. Nếu so sánh với việc chữa bệnh cứu người cho một số ít người thì chỉ là đường nhỏ mà thôi. Phùng Ngọc Cầm gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm, trong lòng đã có chủ ý.