Tương Trung Nhạc chờ Tăng Nghị về nhà của mình. Lúc đó, vợ của y là Cao Nhã Vân đang cầm bình sữa, dụ cho đứa bé bú. Tuy nhiên, đứa bé vẫn vô tình, không ngừng ngáp, căn bản không thèm quan tâm đến bình sữa.
- Như thế nào giờ này mới trở về?
Cao Nhã Vân có chút không hài lòng:
- Đi tặng đồ có cần lâu như vậy không?
Tương Trung Nhạc cũng không nổi giận:
- Mau đặt con sang một bên, đi pha cho chú em Tăng đây một tách trà. Nhớ là phải dùng loại trà ngon nhất.
Cao Nhã Vân không hài lòng, buồng đứa bé xuống, nét mặt bình tĩnh nói:
- Cả ngày chỉ biết ăn uống thôi. Người nào anh cũng đều tùy tiện dắt về nhà. Con bệnh con ra sao anh cũng không quan tâm.
Tương Trung Nhạc cau mày, nói:
- Nói nhiều làm gì, mau đi pha trà đi.
Nói xong, y khẩn trương mời Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa:
- Chú em Tăng, chị dâu của cậu điển hình ăn nói chanh chua. Chị ấy là vì tức tôi, nên cậu đừng để ý.
Tăng Nghị cười:
- Không sao đâu!
Cao Nhã Vân có chút không ngờ. Tương Trung Nhạc trước giờ chưa từng dùng giọng điệu như vầy nói chuyện với cô. Tương Trung Nhạc có thể lên làm Chủ tịch huyện Nam Vận chính là nhờ cha vợ. Cha của Cao Nhã Vân là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh Nam Giang. Tương Trung Nhạc không hề có bối cảnh, từ lúc quen biết Cao Nhã Vân đến bây giờ, chưa hề cao giọng nói chuyện.
đoán được người thanh niên trước mắt lại lịch không hề đơn giản, cũng ý thức được rằng hành động vừa rồi của mình có chút thất lễ. Không biết đối phương có lai lịch gì thì đã lên mặt. Cô im lặng, bước vào phòng bếp pha trà, sau đó đoan trang bước đến trước mặt Tăng Nghị:
- Mời uống trà.
- Cám ơn, chị dâu không cần phiền toái.
Tăng Nghị khách khí hai câu.
- Chú em Tăng, tới chỗ của tôi thì cũng nên xem như nhà của mình. Ngàn vạn lần đừng có khách sáo.
Tương Trung Nhạc lại nói với Cao Nhã Vân:
- Mau đi gọt một chút hoa quả, để cho chú em Tăng nếm thử một chút, thuận tiện để giải rượu.
Cao Nhã Vân trong lòng rất kinh dị. Thật sự không nghĩ ra chồng mình hôm nay lại như vậy. Bắt đi pha trà, rồi lại gọt hoa quả. Bình thường chỉ có cha mình đến đây thăm cháu thì anh ta mới nhiệt tình như vậy.
- Không nghĩ tới Chủ tịch huyện ở Vinh Thành còn có nhà.
Tăng Nghị cầm tách trà rồi đánh giá trong phòng.
Tương Trung Nhạc vung tay lên:
- Tôi ngồi ở cơ quan tỉnh nhiều năm, gần đây mới xuống cơ sở.
Tăng Nghị ồ lên một tiếng, thầm nghĩ ra thế. Xem ra Tương Trung Nhạc cũng là ở trên có người. Nếu không thì tuyệt đối không thể đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện.
Cao Nhã Vân mang hoa quả tới, sau đó lại tiếp tục dụ cho đứa bé uống sữa.
Tăng Nghệ nhân tiện nói:
- Chị dâu, chị mang đứa bé đến đây để tôi khám qua.
Cao Nhã Vân có chút không ngờ. Sao lại thế này? Người thanh niên này là thầy thuốc sao?
Tương Trung Nhạc thấy vợ của mình không nhúc nhích thì liền có chút mất hứng:
- Còn ngơ ngẩn đó làm gì. Mau mang Tiểu Thiên đến đây để chú em Tăng khám qua cho.
Cao Nhã Vân không khỏi buồn bực, thầm nghĩ Tương Trung Nhạc này thật sự uống say rồi. Dẫn một bác sĩ về nhà, lại dám sĩ diện trước mặt mình. Anh ta từ lúc lên chức Chủ tịch huyện đến giờ, khí thế càng lúc càng lớn. Nếu cứ như vậy, sợ là không đem mình để vào mặt.
Sau khi đưa đứa bé cho Tương Trung Nhạc, Cao Nhã Vân ngồi xem TV. Cô quyết định không hề để ý đến Tương Trung Nhạc. Thật sự là mất mặt mà.
Tương Trung Nhạc cẩn thận đưa đứa nhỏ đến trước mặt Tăng Nghị:
- Chú em Tăng, cậu xem con của tôi gầy như thế nào. Nói thật, tôi gần đây toàn bộ tâm tư đều dồn cho nó. Trong phòng làm việc một giây cũng không ngồi yên.
- Tình thương của cha mẹ là điều có thể hiểu.
Tăng Nghị cười:
- Để tôi xem kỹ qua một chút.
Tăng Nghị quan sát khí sắc của đứa bé, phát hiện đứa bé tuy rằng không có tinh thần, buồn ngủ, nhưng dáng vẻ bình thường, không có dấu hiệu nhiễm bệnh. Khi hắn sờ lên trán, cũng không thấy bị sốt.
- Xuất hiện hiện tượng này bao lâu rồi?
Tăng Nghị hòi, đồng thời giơ tay bắt mạch đứa bé.
Tương Trung Nhạc khẩn trương đáp:
- Cả nửa tháng nay rồi. Cả ngày đều buồn ngủ, không thích ăn cái gì. Có đôi khi ngồi ngốc một chỗ thời gian rất lâu.
Cao Nhã Vân lập tức không vui:
- Sao lạo nói là ngồi ngốc chứ? Anh nói con mình ngu ngốc sao? Tiểu Thiên là đang suy nghĩ, anh có hiểu hay không?
Tương Trung Nhạc cau mày:
- Một đứa nhỏ như vậy có thể suy nghĩ cái gì? Em mau xem TV đi, để anh nói qua bệnh tình của con cho chú em Tăng nghe. Nếu không thực sự nói kỹ thì làm sao mà chẩn đoán bệnh chứ?
Cao Nhã Vân hậm hực xoay qua, cầm lấy điều khiển từ xa bấm lung tung.
Tăng Nghị đột nhiên cười nói:
- Chị dâu nói không sai. Đứa bé này thật đang suy nghĩ.
Tương Trung Nhạc nghĩ là Tăng Nghị đang khách khí nên nói:
- Chú em Tăng, cậu đừng nghe cô ấy nói bừa. Thương con cũng không phải là thương như thế.
Nói xong, anh ta hướng Cao Nhã Vân nhìn một ánh mắt, thầm nghĩ cô hôm nay sao không có nhân lực vậy.
Tăng Nghị cười lắc đầu:
- Chị dâu quả thật không có nói bừa. Đứa nhỏ này quả thật là đang suy nghĩ. Bệnh của bé gọi là bệnh tương tự.
Cao Nhã Vân liền bỏ điều khiển xuống, hỏi lại:
- Bệnh gì?
- Bệnh tương tư!
Tăng Nghị lặp lại một lần.
Lần này, không chỉ là Cao Nhã Vân kinh ngạc mà ngay cả Tương Trung Nhạc cũng cảm giác Tăng Nghị nói hơi quá mức. Một đứa bé vừa mới biết đi, thì có thể bị bệnh tương tự sao? Đây không phải là quá sớm à? Nó có thể tương tư ai chứ?
- Chú em Tăng, cậu không phải nói giỡn chứ?
Tương Trung Nhạc hỏi, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ. Y không phải hoài nghi y thuật của Tăng Nghị, nhưng cái này quả thật quá vớ vẩn, vượt qua phạm vi tưởng tượng của y.
Cao Nhã Vân hừ một tiếng, thầm nghĩ xem người mà anh mang về kia. Không ngờ lại nói một đứa bé con mắc bệnh tương tự.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Tôi không có nói giỡn. Nếu tôi đoán không sai, đứa bé lúc trước không phải sống ở huyện Nam Vận mà là Vinh Thành. Gần đây mới chuyển về Nam Vân. Bé có hành động khác thường cũng là từ khi đến Nam Vận mới xuất hiện.
Cao Nhã Vân lập tức kinh ngạc. Cô quay sang nhìn Tăng Nghị nói:
- Đúng vậy, Tiểu Thiên là sau khi đến Nam Vận mới như vậy. Trước đây chúng tôi đều nghĩ rằng do khí hậu không phù hợp.
Tương Trung Nhạc nhìn con trai của mình rồi lại nhìn Tăng Nghị. Đây quả thật là tà môn. Trên mặt đứa bé không viết chữ, sao Tăng Nghị lại biết đứa nhỏ là nửa tháng trước mới đến Nam Vân. Rồi lại đoán ra được là sau khi tới Nam Vận mới phát bệnh.
- Không phải là không quen với khí hậu mà là tưởng niệm quá độ.
Tăng Nghị giơ một ngón tay, đùa giỡn với đứa bé một chút rồi nói:
- Nhìn không ra, còn lại là một đứa bé luôn trọng ân tình cũ.
Tương Trung Nhạc nội tâm lo lắng:
- Chú em Tăng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi vẫn nghe không rõ.
- Trung y cho rằng, ngũ tạng cùng thất tình lục dục luôn tồn tại quan hệ. Đơn giản mà nói, chính là tim đại diện cho vui, gan đại diện cho giận, phổi đại diện cho buồn, tỳ đại diện cho suy nghĩ, thận đại diện cho sợ hãi. Ngũ tạng này, tuy rằng trong giải phẫu tây y có tên giống nhau, nhưng lại không có hàm ý cùng.
Tăng Nghị cười giải thích:
- Khi con người đắm chìm quá độ trong một cảm xúc nào đó, thì sẽ khiến nội tạng sinh ra bệnh. Từ đó dẫn đến đủ loại bệnh.
Tương Trung Nhạc gật đầu. Điều này có thể hiểu, nhưng vì sao con của mình lại mắc bệnh tương tư? Điều này hoàn toàn không có đạo lý.
- Tôi vừa rồi đã xem qua mạch của bé, hắn là tưởng niệm quá mức đến sinh ra bệnh. Tinh thần không phấn chấn thì tự nhiên sẽ không thèm ăn. Biểu hiện ra ngoài chính là không buồn ăn cơm, chị buồn ngủ.
Cao Nhã Vân lo lắng, xoa tay. Con trai của cô còn chưa biết nói. Ai biết nó đang nghĩ gì chứ.
- Một đứa bé con khi đăm chiêu chuyện gì đó, đơn giản chỉ có một vài chuyện thôi. Thứ nhất là món đồ chơi ưa thích của mình. Thứ hai là hoàn cảnh ở quen thuộc. Thứ ba là bạn. Tăng Nghị nhìn xung quanh phòng ở:
- Bé hiện tại về lại chỗ ở ban đầu cũng không có biểu hiện vui vẻ. Tôi nghĩ cái thứ hai có thể loại trừ. Mọi người suy nghĩ một chút, trước khi đến Nam Vân thì bé có thích món đồ chơi hoặc có bạn nào không?
Bình thường đều là do Cao Nhã Vân chăm sóc con, cô lập tức nói:
- Đồ chơi của nó nhiều lắm. Trước khi đến Nam Vân, chúng tôi cảm thấy mang đi rất phiền toái nên toàn bộ đều để lại Vinh Thành.
Tương Trung Nhạc liền ôm đứa bé đứng lên nói:
- Còn đứng đó làm gì. Mau đem những món đồ chơi của Tiểu Thiên về đi.
Cao Nhã Vân lần này không có tức giận. Cô kích động ném điều khiển trong tay xuống, vào bên trong một gian phòng. Một lát sau, cô mang hai cái hòm ra. Bên trong tất cả đều là đồ chơi đủ loại kiểu dáng của trẻ con.
- Đừng có gấp, cứ để cho bé chọn.
Tăng Nghị cười:
- Chúng ta cứ thử. Nếu bé có biểu hiện hưng phấn thì chính là tìm đúng rồi.
Tương Trung Nhạc lấy ra một tấm thảm nhỏ, thả đứa bé lên. Hai vợ chồng cùng nhau đổ một hòm đồ chơi ra. Bé con vẫn ngồi im một chỗ, có chút dại ra.
Cho đến thùng thứ hai, từ bên trong rớt ra một con rối gỗ. Bé con đột nhiên vươn tay, miệng kêu a a, cấp bách đến khó chịu nổi, liền bò sang.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Tương Trung Nhạc chính mình kích động kêu lên:
- Không thể tưởng tượng được. Thật sự không thể tưởng tượng được. Món đồ như vầy lại khiến cho con tôi ra như thế.
Tăng Nghị cười:
- Đừng nôn nóng, cứ chờ một chút, xem bé còn thích cái gì nữa hay không.
Hai người tiếp tục đổ đồ chơi ra ngoài. Từng món đồ chơi đặt trước mặt cậu bé, nhưng bé con chỉ cầm lấy con rối gỗ của mình, miệng kêu a a, như đang nói gì với con rối gỗ. Thỉnh thoảng còn mừng rỡ đánh rắm vài cái. Căn bản không thèm quan tâm đến những món đồ chơi khác.
Sau khi thu dọn lại đồ đạc, hai vợ chồng Tương Trung Nhạc cũng là một thân mồ hôi.
Tương Trung Nhạc đứng dậy, tay chống nạnh. Y nhìn con trai mình đang đùa với con rối gỗ, không khỏi thở phào một hơi. Đã lâu rồi nó không vui như vậy. Y cười nói: