- Nghiêm trọng như vậy sao? Tăng Nghị cau mày hỏi. - Căn nhà này đừng nhìn bề ngoài nó cũ nát, giá cả mỗi mét vuông đều hơn năm ngàn đồng. Nếu là mặt tiền thì càng thêm quý giá. Nhưng giá cả hiệp nghị bồi thường áp đặt thì mỗi mét vuông sẽ là một ngàn một trăm đồng. Trần Long nhắc tới điều này có chút căm giận: - Nhà ở cho dù có muốn phá đi, tốt xấu gì cũng phải cho người ta một nơi ở khác. Nếu thực bị hủy, thì dựa vào khoản tiền bồi thường cũng không đủ để mua một căn phòng nhỏ. Vậy thì cậu bảo gia đình người ta phải đi đâu? Việc này mặc kệ là ai thay đổi ai, cũng không thể đáp ứng được. Tăng Nghị đối với chính sách, nhiều ít cũng hiểu biết một chút: - Tôi nhớ rõ quy định giải phóng mặt bằng ở Vinh Thành thì phải dựa theo thị trường để bồi thường. - Nhưng cũng phải dựa vào ai nữa. Nếu Viên Văn Kiệt làm chủ đầu tư thì quy định kia cũng chỉ là bài trí mà thôi. Trần Long dậm chân: - Thôi mau khẩn trương dọn đi. Hôm nay những người đó đều đổ ra đường biểu tình, lão Viên khẳng định là sẽ phẫn nộ đến cực điểm. Tôi thấy cưỡng chế phá dỡ là khẳng định phải có. Đến lúc đó sợ là hỗn loạn. Tài sản của cậu sợ không giữ được. Tăng Nghị trong lòng lửa giận dâng lên đến cực điểm. Viên Văn Kiệt thật sự khốn kiếp. Ở đây ít nhất có đến mấy trăm hộ. Nếu dựa theo giá cả này mà cưỡng chế phá dỡ, thế thì gần như trong một đêm, mấy trăm hộ gia đình phải trôi giạt khắp nơi. Nhà tan cửa nát. Cổ nhân có câu: “Phá gia tri huyện, diệt môn lệnh doãn”. Tới hôm nay, Viên Văn Kiệt chi là một thương nhân không có quyền, nhưng không ngờ lại khiến cho mấy trăm hộ người ta trong khoảnh khắc nhà tan cửa nát. Hành vi ác liệt, lực phá hoại cực lớn, so với tham quan ác bá thời xưa còn độc hơn nhiều. - Lão Thất hiện tại thế nào? Tăng Nghị cố nén lửa giận trong lòng. Trần Long lắc đầu: - Đừng hỏi, nên tranh thủ thời gian đi. - Không đi! Tăng Nghị vung cánh tay, khoanh tay đứng ở nơi đó: - Tôi muốn nhìn xem đến tột cùng Viên Văn Kiệt có thể coi trời bằng vung như thế nào. Trần Long gấp đến độ trên mặt đổ mồ hôi. Viên Văn Kiệt sở dĩ kiêu ngạo hống hách, còn không phải dựa vào bố của y sao? Đừng nhìn Viên Công Bình chỉ là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong bộ máy Ủy viên thường vụ tỉnh ủy chỉ xếp thứ ba, nhưng dù sao cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, đường đường cán bộ trung quản. Cho dù là Phương Nam Quốc tự mình ra tay cũng hoàn toàn chưa thể lật đổ được Viên Công Bình. Chỉ cần Viên Công Bình một ngày không ngã, Viên Văn Kiệt có thể tiếp tục tiêu dao. Nghe nói Viên Công Bình rất nhanh sẽ thăng tiến đến chức Chủ tịch tỉnh. Đến lúc đó, đường đường là nhân vật số hai, có thể trực tiếp cùng Phương Nam Quốc gọi nhịp, lại chẳng ai làm gì được ai. Trần Long thấy Tăng Nghị như vậy, chỉ biết khuyên là vô ích. Thôi cũng được, chính mình đã làm tốt bổn phận của mình. Sau khi Tăng Nghị đi làm, chính mình trực tiếp bảo chuyển nhà là được. Ôi, cũng chỉ biết như thế thôi! Trần Long trong lòng buồn bực. Cũng may cưỡng chế phá dỡ cũng không liên quan đến Tăng Nghị. Cho dù có hủy đi, thì mình sẽ nhận được tin tức trước tiên. Đến lúc đó hối Tăng Nghị là được. Là một phần tử của cơ quan chuyên chính, Trần Long hiểu được cưỡng chế phá dỡ chính là trường hợp nào. Y cũng không nghi ngờ Tăng Nghị có nhiệt huyết, muốn kháng cự lại cưỡng chế phá dỡ. Nhưng kháng cự lại thì kết cục sẽ không tốt. Không biết có bao nhiêu hảo hán cứng rắn, hiện tại đều bị đưa đi giáo dục lao động hoặc đưa vào viện tâm thần. Trước mặt chính phủ hùng mạnh, bất cứ kẻ nào, bao gồm cán bộ bên trong đều trở nên rất nhỏ bé. Xa không nói, nói đến lão Thất. Bình thường trên đường cũng là hét ra lửa, cũng tính là một nhân vật. Nhưng hôm nay trong vụ giải phóng mặt bằng, đảo mắt một cái đã bị thu thập. Không biết có bị bắt bỏ tù hay không chứ đừng nói chi đến đãi ngộ. Thấy Tăng Nghị xoay người bước vào phòng khám, Trần Long chỉ biết dậm chân, bảo công nhân của công ty chuyển nhà về, ngày mai lại đến. Tầng cao nhất của khách sạn Thanh Giang, vẫn là phòng Cẩm Tú. Chẳng qua là người dùng cơm thay đổi. Viên Văn Kiệt ở đây mở tiệc chiêu đãi người hợp tác với mình, Chủ tịch Đổng Lực Dương của tập đoàn Cửu Thái. - Đồng tổng, tôi xin kính ngài một ly. Viên Văn Kiệt giơ ly rượu: - Cầu chúc cho chúng ta hợp tác thành công. Đổng Lực Dương là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt chất phác. Chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên rất khó đem ông ta và một thương nhân có tài sản đến hơn tám mươi tỷ làm một người. Ở trong nước, tập đoàn Cửu Thái là một tập đoàn rất lớn. Ông ta khai thác, phát triển khu chung cư, khu thương mại khắp đại giang nam bắc. Thậm chí rất nhiều người còn đem việc địa phương đó có tài sản của tập đoàn Cửu Thái hay không làm thành tiêu chuẩn để cân nhắc thành phố đó có phồn hoa hay không. - Viên tổng quá khách khí rồi. Đổng Lực Dương giơ ly rượu lên, nhẹ nhàng cùng với Viên Văn Kiệt, trên mặt lộ ra vẻ mặt hả hê. Viên Văn Kiệt biểu hiện tương đương hào sảng, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: - Viên tổng khó có được chuyến đi đến Vinh Thành. Là chủ nhà, tôi khẳng định phải tiếp đãi chu đáo. Tối nay chúng ta không say không về. Đổng Lực Dương khoát tay, dựa lưng vào ghế nói: - Già rồi, không theo được người trẻ như các người. Hiện tại nếu uống nhiều rượu, sẽ khó chịu mất vài ngày. Rất cảm ơn thịnh tình chiêu đãi của Viện tổng. Về phần uống rượu thì tôi thấy phải có chừng mực, tận hứng là được rồi. - Vậy thì chúng ta uống cạn ly này. Viên Văn Kiệt cũng không bắt buộc. Trên thực tế y cũng không thể cưỡng cầu. Đồng Lực Dương người thương nhân này không hề giống như vẻ bề ngoài thật thà chất phác của ông ta. Người này rất có thủ đoạn, năng lượng không nhỏ. Đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cho tập đoàn Cửu Thái ngày một lớn mạnh. Đổng Lực Dương là một thương nhân không có lợi là không làm. Ông ta lần này sở dĩ chú trọng đến việc đầu tư ở Vinh Thành, thứ nhất chính là xem trọng phát triển kinh tế ở tỉnh Nam Giang. Thứ hai, mảnh đất trong tay Viên Văn Kiệt thật sự là giá trị rất lớn, rất phù hợp với phong cách “Đại đầu tư, đại tiền lời, đại hiệu quả và lợi ích”. Ông ta tin tưởng, chỉ cần tập đoàn Cửu Thái có thể xây dựng quảng trường buôn bán ở Vinh Thành, nhất định sẽ trở thành một địa điểm xây dựng lớn nhất ở Vinh Thành. Khi đó chính mình chỉ cần ngồi chờ kiếm tiền là được rồi. Đổng Lực Dương thoạt nhìn ăn uống không được tốt lắm, chỉ lướt qua một chút rồi dùng đũa. Ông ta nói: - Viên tổng, nghe nói công tác giải phóng mặt bằng không được thuận lợi. Buổi chiều còn có cư dân đến kháng nghị. Viên Văn Kiệt khoát tay chặn lại, chẳng hề để ý: - Đổng tổng cứ yên tâm. Chỉ qua vài ngày nữa, tôi có thể khiến tất cả những người trên mảnh đất kia cút hết đi. Đổng Lực Dương hơi gật đầu. Ông ta trong lòng rất rõ ràng là chuyện gì đã xảy ra. Khoản tiền bồi thường giải phóng mặt bằng khẳng định là phải do nhà đầu tư khai thác gánh vác. Tập đoàn Cửu Thái và Viên Văn Kiệt trước đó đã ước định điều khoản hợp tác. Cả hai bên sẽ rót vào một khoản tiền, và khoản tiền này sẽ dùng để bồi thường giải phóng mặt bằng, cùng với những hạng mục trù bị trước đó cần dùng đến tài chính. Tập đoàn Cửu Thái là một công ty rất lớn đã đưa ra thị trường nên khá chú ý đến hình tượng của mình. Số tiền Đổng Lực Dương bỏ ra có thể thỏa mãn yêu cầu của cư dân trong việc giải phóng mặt bằng. Nhưng hiện nay lại xuất hiện việc kháng nghị. Đồng Lực Dương liền cảm thấy mình rất có khả năng đã chọn sai người hợp tác. Lần này ông ta đích thân đến Vinh Thành, hướng Viên Văn Kiệt thực hiện áp lực. Khoản tiền kia bị Viên Văn Kiệt lấy đủ loại cớ để hợp thức hóa biến mất. Mưu mẹo trong đó có thể tưởng tượng cũng biết. Loại chuyện này Đồng Lực Dương thấy được, nhưng cũng không quan tâm khoản tiền này rốt cuộc là bị Viên Văn Kiệt gian lận hay là bị chính quyền địa phương giữ. Ông ta chỉ cần có thể thuận lợi khởi công, thuận lợi hoàn thành hạng mục mà không làm tổn hại đến danh tiếng, hiệu quả và lợi ích của tập đoàn Cửu Thái. Thậm chí ông ta thà rằng dùng rất nhiều tiền cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà trì hoãn tiến độ công trình. Thông qua chuyện hôm nay, Đổng Lực Dương trong lòng có chút khinh thường Viên Văn Kiệt. Đó là một người có tầm nhìn hạn hẹp, không linh hoạt, ngu ngốc. Hiện tại ngành bất động sản khởi sắc như thế, chỉ cần có thể hoàn thành hạng mục một cách thuận lợi thì tiền là chờ anh đến nhặt mà tôi. - Có những lời này của Viên tổng, tôi có thể an tâm. Đồng Lực Dương cười tủm tỉm. - Hạng mục này rất nhanh sẽ được hoàn thành. Hiện tại, tài chính, nhân lực, vật lực cơ bản đã đúng chỗ. Những chỗ không đúng, cũng đang tích cực điều phối lại. Tôi không hy vọng chỉ vì một số chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến hạng mục này. Nói đến điểm này, Viên Văn Kiệt sao không rõ ý tứ của Đổng Lực Dương. Tuy nhiên, y quả thật không có khí phách như Đổng Lực Dương. Y chỉ biết khi mình đã ăn cái gì vào bụng thì tuyệt đối không thể phun ra. - Đổng tổng cứ yên tâm. Tôi biết cân nhắc, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến công trình của Đổng tổng. Đổng Lực Dương cũng chỉ có thể tin tưởng những lời này của Viện Văn Kiệt. Dù sao Viên Văn Kiệt cũng là con ông cháu cha có tiếng của tỉnh Nam Giang, năng lượng không thể khinh thường. Ông ta cười nói: - Chỉ cần chúng ta đồng lòng hợp tác, thuận lợi hoàn thành hạng mục công tác lần này, tôi có thể cam đoan Viên tổng có thể kiếm được rất nhiều. Động Lực Dương duỗi thẳng năm ngón tay. Viên Văn Kiệt lập tức như mở cờ trong bụng. Trước đây y một phần tiền cũng không bỏ ra, thì đã lời được năm trăm triệu. Kinh doanh này thật sự là có lời. Tuy nhiên trong nháy mắt, Viên Văn Kiệt lại suy nghĩ, Nếu mình hạn chế khoản tiền bồi thường lại, chính mình có thể kiếm được bảy trăm triệu. Tiền của Đổng Lực Dương quả thật kiếm rất dễ. - Đồng tổng, tôi xin kính ngài một ly. Viên Văn Kiệt vui đến không tự kìm hãm được, lại giơ ly lên. - Khách khí, khách khí, tôi xin kính Viên tổng. Trong phòng Cẩm Tú là một mảnh hòa hợp, êm thấm. Hai người đều là nét mặt tươi cười, giống như là hòa hợp nhưng thật sự lại không phải vậy. Trong lúc Động Lực Dương cho rằng Viên Văn Kiệt là người có tầm nhìn hạn hẹp, ngu ngốc thì Viên Văn Kiệt cũng đồng thời cho rằng Đồng Lực Dương là một thằng ngốc. Động Lực Dương thờ phụng chính là “Đại đầu nhập, đại sản xuất” nhưng còn Viên Văn Kiệt theo đuổi chính là “Không đầu nhập, đại sản xuất”.