Bên ngoài cánh cửa sắt dày nặng của nơi trú ẩn, Trương Hổ mang theo chiến đao hợp kim còn đang nhỏ máu quay về, trên áo giáp cũng dính đầy máu của dị thú, tựa hồ còn thấy giết chưa đã nghiền.
Cố Trường Khanh nhìn về phía xa, không biết hắn đang nghĩ gì.
"Lão đại, làm sao vậy?"
Trương Hổ thấy hắn không nói chuyện, nghi ngờ dò hỏi: "Dựa vào thực lực của chúng ta, chẳng lẽ có thứ gì có thể khiến chúng ta cảm thấy kiêng kị?"
Cố Trường Khanh thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Kiến hành quân sa mạc, cũng không xem là uy hiếp gì quá lớn."
"Ha, thứ này không phải là sản vật của bên Hắc Châu sao?"
Trương Hổ nghe vậy thì lại thấy nghi hoặc: "Ở địa phương của chúng ta hình như chưa từng thấy qua."
"Ngươi đừng quên nơi đây từng là một tòa ngục giam, thế kỷ trước vì phòng ngừa tội phạm vượt ngục bỏ trốn nên đã dẫn từ Hắc Châu vào một đám kiến, bồi dưỡng trên sa mạc để dọa những tên tội phạm đó. Tuy đã trải qua gần một thế kỷ nhưng chúng nó có còn tồn tại hay không cũng không chắc chắn. Mùi máu tươi ở nơi này lại nồng đậm như thế, không chừng sẽ dẫn dụ chúng đến."
Cố Trường Khanh chầm chậm nói: "Đề phòng vạn nhất, bảo các anh em nhanh chóng thu thập xong tinh hạch của dị thú, nếu thật sự có kiến hành quân sa mạc xuất hiện thì đối với chúng ta sẽ là lợi nhiều hơn hại."
Đời trước hắn đã từng nghe nói, vài tháng sau khi thiên địa xuất hiện dị biến, nơi này đã xuất hiện kiến hành quân sa mạc, hơn nữa số lượng vô cùng nhiều. Sau khi quân đội biết được thì việc đầu tiên chính là lập tức phái ra mấy nghìn máy bay chiến đấu, dùng hỏa lực bao trùm toàn bộ khu vực sa mạc này.
Cố Trường Khanh đã sớm biết có kiến hành quân sa mạc mà vẫn quyết định xây dựng chỗ trú ẩn tại đây.
Mục đích rất đơn giản.
Chầm chậm giết chúng để lấy tinh hạch, nhanh chóng quật khởi!
Số lượng kiến tuy rất nhiều, nhưng hiện tại đối với tòa căn cứ trú ẩn này mà nói thì không tạo thành uy hiếp gì.
"Ha ha! Đúng là có lợi nhiều hơn có hại, với thực lực của chúng ta, mặc dù không thể tiêu diệt bọn chúng trong một lần nhưng cũng có thể từ từ giải quyết rồi lấy tinh hạch, bắt lấy cơ hội này để nhanh chóng đề tăng thực lực."
Trương Hổ nghe xong thì không khỏi cười lớn, lão đại nói không sai, vừa nghĩ cũng đã thấy được chỗ tốt cực lớn.
Nói xong hắn ta lắc mình rời đi, bàn giao cho các anh em nhanh chóng thu thập xong tinh hạch.
Cố Trường Khanh nhìn nhận mọi thứ rất rõ ràng, hiện tại mới chỉ là vừa bắt đầu.
Dị thú trong nội thành còn có thể giải quyết dễ dàng, nhưng dị thú trong sơn lâm dã ngoại lại rất khó xử lý.
Thứ có uy hiếp lớn nhất chính là hải vực chiếm hơn 71% tinh cầu này, đến lúc đó, hàng trăm triệu quái vật biển sẽ bò lên đất liền, đó mới chính là lúc mà nhân loại thật sự lâm vào cảnh tuyệt vọng.
Kiếp trước, tất cả các thành phố ven biển đều bị hải thú phá hủy, số lượng nhiều khủng khiếp ấy khiến quân đội của các quốc gia không có cách nào ngăn cản.
Bởi vậy hắn phải bằng mọi giá, cố gắng mang mọi người quật khởi trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi các anh em nhận được thông báo của Trương Hổ thì đều lấy tốc độ nhanh nhất mà thu thập tinh hạch.
Khoảng hơn mười phút sau, trong tay mỗi người đều mang theo mấy bao tải tinh hạch to thu thập được ở ngoài cửa lớn.
Số lượng còn chưa kịp đếm.
"Lão đại, thu hoạch rất nhiều, thật sự có kiến hành quân sa mạc sao? Chúng ta vẫn còn muốn ra ngoài săn giết!" Trương Phong phấn khởi đi tới.
Cố Trường Khanh nhàn nhạt đáp: "Mùi máu tươi quanh đây nồng đậm như vậy, sau đêm nay nếu không thấy chúng nó tới thì hẳn là không có."
"Trước cứ quay về, luyện hóa một ít tinh hạch đã."
Dứt lời, Cố Trường Khanh liền dẫn theo mọi người quay về nơi trú ẩn.
Gào! Gào!
Hắn vừa mới xoay người thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một tiếng gầm.
Hửm?
Nghe thấy âm thanh, mọi người đồng loạt theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy trong tầm mắt có một con mèo đen có hình thể khổng lồ, lấy tốc độ hơn mười mét mỗi giây phóng như điên đến đây.
Trên lưng nó hình như còn có một cô gái.
Trong chớp mắt đã đến gần phía trước mặt mọi người.
"Ô, đây không phải là hot girl mạng nổi tiếng Tiểu Đoàn Đoàn sao?"
Trương Hổ liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái trên lưng mèo đen, trêu đùa nói: "Đây là mèo mà ngươi nuôi à?"
Phù!
Gặp được bọn họ, Tiểu Đoàn Đoàn vội nắm chặt túm lông trên lưng mèo đen, trái tim đang căng thẳng lúc này mới bình tĩnh lại, thờ phào một hơi, cắn môi đáng thương nói: "Các vị đại ca có thể để cho ta vào trong nơi trú ẩn hay không? Yên tâm, ta sẽ không ở không đâu, những việc như quét dọn vệ sinh ta đều có thể làm, chỉ cầu xin các ngươi đồng ý thu lưu ta."
Nhìn thấy bọn họ đều mặc áo giáp vừa ngầu vừa chói mắt, cùng với vô số thi thể dị thú chất đầy trên mặt đất, trong lòng nàng tuy rất nghi hoặc, nhưng hiện giờ không phải là lúc để hỏi những điều này.
Ánh mắt của Tiểu Đoàn Đoàn nhìn thẳng về phía Cố Trường Khanh.
Nàng cảm thấy có lẽ vị này chính là Cố tổng: người giàu nhất thành phố Long Giang trong miệng của giới truyền thông, và cũng là chủ nhân của tòa trú ẩn này.
Khí chất ở trên cao lâu ngày thực sự đã ăn sâu vào máu, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể dễ dàng nhận ra được ai mới là người có quyền quyết định ở đây.
Tinh tế đánh giá hắn một phen, Tiểu Đoàn Đoàn phát hiện người đàn ông này thật sự rất có mị lực.
"Hi vọng ngươi có thể nói được làm được, chỗ của ta không nuôi kẻ nhàn rỗi."
Cố Trường Khanh rất vừa lòng với thái độ hạ mình khiêm tốn của Tiểu Đoàn Đoàn, nhưng chỉ cần nàng dám thể hiện ra một chút kiêu ngạo nào thì hắn tuyệt đối sẽ không cho cô gái này nhiều thêm một ánh mắt.
"Nhất định, Cố ca bảo ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây!"
Nghe thấy hắn đồng ý, trái tim đang lo lắng của Tiểu Đoàn Đoàn mới bình tĩnh trở lại, vội vàng đi theo bọn họ tiến vào nơi trú ẩn.