Chương 18: Chuẩn Bị Phát Sóng Trực Tiếp, Định Hải Thần Châm Của Quốc Gia Xuất Hiện (1)
Biệt thự lầu ba, bên trong phòng ngủ của Cố Trường Khanh.
Hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, hai tay nắm năm viên tinh hạch khác nhau, vận dụng tinh thần lực hấp thu rồi luyện hóa chúng.
Từng tia năng lượng màu trắng chậm rãi tràn vào cơ thể, đầu tiên là du tẩu qua từng tế bào xương cốt của nhục thân, sau đó sẽ bị mười một đạo hình xăm khác nhau nuốt chửng.
Hiện tại đã là ba giờ sáng.
Trong quá trình tu luyện, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt bình minh đã ló rạng, màn đêm như thủy triều rút đi.
Nhưng bầu trời lại âm u không chút sức sống, một đám sương mù màu xám dày đặc bao phủ cả bầu trời.
. . .
Kinh đô, bên trong hội nghị tối cao của chính phủ.
Phía trước đại sảnh có ba con gấu trúc quốc bảo cao hàng chục mét đang bảo vệ đại sảnh, cùng với những chiếc xe tăng được trang bị vũ khí hạng nặng của quân đội.
Những con gấu trúc trong vườn thú này ban đầu chỉ có chỉ số IQ từ sáu hoặc bảy tuổi, nhưng sau khi đột biến, chỉ số IQ của chúng có thể sánh ngang với con người.
Hơn nữa bọn họ đều biết mình là quốc bảo, luôn được quốc gia chăm sóc đặc biệt, cho ăn ngon uống say, nay quốc gia gặp nạn, sao có thể không đứng lên trợ giúp?
Ở giai đoạn này, bọn chúng chắc chắn là sự tồn tại đỉnh cao giữa bầy dị thú.
.
Bên cạnh bàn hội nghị hình tam giác, ba vị Chính – Tài – Quân đang ngồi đối diện nhau.
Đây là ba người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt kiên nghị uy nghiêm, lúc này đều nghiêm nghị nhìn cảnh tượng đổ nát trong màn sáng chiếu trên bàn.
Long Chiến Quốc của Bộ Quân sự trầm giọng lên tiếng: "Sự thay đổi này đến quá đột ngột khiến chúng ta không kịp đề phòng. Nghe nói vào tháng 4, Cố Trường Khanh: người giàu nhất của thành phố Long Giang đã bỏ ra hàng chục tỷ để xây dựng một nơi trú ẩn lớn. Chẳng lẽ hắn ta có thể đoán trước được tương lai sao?"
Hiên Viên Vương Thuỵ từ Bộ Tài chính gật đầu nói: "Đúng vậy, đáng tiếc lúc đó không ai đặt chuyện này vào mắt. Lẽ nào hắn thực sự có thể đoán trước tương lai, hay chỉ là tình cờ trùng hợp?"
Hoàng Mạnh Quốc từ Bộ Chính trị không quá đồng tình, "Ngươi cho rằng trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao? Xem ra cái tên Cố Trường Khanh ấy có phần không đơn giản!"
Vừa nói, ông vừa vuốt vài lần trên màn hình ảo để chuyển video vệ tinh sang địa bàn nơi trú ẩn của Cố Trường Khanh.
"Đây là. . ."
Nhìn thấy cảnh tượng trong màn chiếu, cả ba người có mặt đều há hốc mồm.
Đập vào mắt là đàn kiến chi chít vô biên vô tận, tất cả đều mang hình dạng của những con chó sói trưởng thành, bọn chúng đen nghịt một mảng mà bao vây toàn bộ nơi trú ẩn, điên cuồng bò về phía bức tường.
Nhưng khi lên đến độ cao hơn mười mét, tất cả đều bị tấm thép điện giật mạnh, cháy khét rơi xuống.
“Ở khu vực ngoại ô phía Tây Long Giang thị xuất hiện đàn kiến hành quân sa mạc sao?”
"Chúng ta có nên phái máy bay chiến đấu đến oanh tạc và giúp đỡ Cố Trường Khanh kia không? Thứ mà hắn biết có lẽ không ít. Nếu hắn cứ như vậy mà chết đi, vậy thì quốc gia tổn thất còn nhiều hơn được lợi."
"Cứ xem Cố Trường Khanh này có biện pháp gì giải quyết đàn kiến hay không đã rồi tính, nếu không có thì phái máy bay chiến đấu qua bên đó cũng chưa muộn."
Ba người mở miệng thảo luận, sau đó đều dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào bức màn ánh sáng ở trước mặt họ.
Long Chiến Quốc của Bộ Quân sự nói: "Mở mạng vệ tinh trước, có gì cũng tiện liên lạc với Cố Trường Khanh hơn!"
"Ừm, thiếu chút nữa là bị một màn chấn kinh này làm cho quên mất."
. . .
Thành phố Long Giang tổng cộng có 6 chỗ trú ẩn dưới lòng đất, mỗi nơi đều có thể chứa hơn mười vạn người.
Dưới sự trợ giúp của không ít siêu văn nhân, trong một buổi tối quân đội đã cứu được gần bốn mươi vạn người tiến vào nơi trú ẩn.
Ầm ầm! Cộc cộc cộc!
Thành phố Long Giang, một nơi nào đó ở Long huyện, mấy trăm quân nhân được võ trang đầy đủ đang điều khiển mười chiếc xe tăng, mười mấy chiếc xe bus lớn có thể chứa hơn trăm người và một vài chiếc xe Jeep quân dụng. Những người sống sót đột phá vòng vây vừa cứu viện xong khu vực này.
Trên không trung có máy bay chiến đấu tân tiến nhất của quốc gia yểm hộ.
Hiện tại trên xe bus đã ngồi chật ních những người mang tâm trạng sợ hãi tột độ.
Chít chít chít!
Trong tiểu khu bị tàn phá bừa bãi, những con chuột so với mãnh hổ còn lớn hơn đang không sợ chết mà liều lĩnh lao đầu thẳng vào trận hình của quân đội.
Tuy đã bị hỏa lực bao trùm toàn bộ nhưng vẫn khó có thể xử lý hết.
Tiếng súng nổ, tiếng chuột kêu ầm ĩ không dứt bên tai.
“Lũ súc sinh này nhiều quá!”
Lâm Thần cầm đao Viêm Long, cùng Tô Ấu Vi hỗ trợ chém giết những con chuột đang vọt tới gần chỗ này.
Trừ hai người bọn họ ra thì còn có hơn mười vị siêu hình xăm khác cũng đang dốc sức tương trợ, nhưng trong đó chỉ có một người là siêu văn áo giáp, còn lại đều là siêu văn tăng cường lực lượng bản thân.
Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, không đến một giờ đã giết được số lượng hàng vạn con chuột đang bao vây.
Bọn họ hình như cũng không biết bên trong cơ thể dị thú có một viên tinh hạch, có thể để cho siêu văn nhân hấp thu.
Vì vậy hầu như mọi người đều không quan tâm đến những thi thể dị thú kia.