Chương 2: Quay Lại Trước Thời Khắc Đột Biến, Hình Xăm Cũng Có Thể Thức Tỉnh (2)
"Vâng, Chủ tịch, ngài còn phân phó điều gì khác không?"
"Không. Nhớ kỹ, người ta muốn là bậc thầy xăm hình hàng đầu thế giới, không ai bì kịp, nếu ngươi tìm một kẻ vớ vẩn đến đây thì đừng trách ta."
Thanh âm của Cố Trường Khanh cực kỳ lạnh lùng.
Dĩ nhiên hắn phải tìm một đại sư xăm hình giỏi nhất, bởi vì điều này có quan hệ mật thiết đối với địa vị của hắn sau khi thảm họa diễn ra, nếu cô thư ký này dám làm hỏng việc tốt của mình, thì chính Cố Trường Khanh hắn sẽ là người đầu tiên giết cô ta ngay sau khi thảm họa ập tới.
Đừng nghi ngờ tính cách của Cố Trường Khanh hắn làm gì, ba năm kinh khủng, cố gắng giành giật lấy sự sống đã khiến tính cách của hắn trở nên vô cùng méo mó, tăm tối. Hắn nói được thì sẽ làm được!
"Chủ tịch, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ mời bậc thầy xăm mình lợi hại nhất tới cho ngài."
Giọng nữ trong điện thoại đáp lại.
Cố Trường Khanh ừ một tiếng xem như trả lời, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời trong xanh bên ngoài, chưa bao giờ hắn cảm thấy trân trọng thời gian và bầu không khí hiện tại như lúc này.
Rất nhanh thôi, ngày 1 tháng 6 tới đây, cả thế giới sẽ bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Mặc dù khi đó vẫn còn có ban ngày và ban đêm, nhưng bầu trời ban ngày lại âm u đầy tử khí hệt như đã ngả chiều, còn khi màn đêm buông xuống thì phía trên trời cao lại là một mặt trăng máu nhìn cực kỳ quỷ dị.
"Chỉ còn hai tháng nữa là đến thời điểm phát sinh dị biến, ta nhất định phải tranh thủ thời gian kiến tạo một hầm trú ẩn cho mình."
Cố Trường Khanh đi về phía phòng tắm, sở dĩ hắn muốn xây một cái hầm trú ẩn là bởi vì một khi đại nạn đến, cho dù chỉ là một ngọn cỏ bé nhỏ ngày thường thì nay cũng sẽ hóa thân thành bùa đòi mạng.
Tới lúc ấy, sẽ có rất ít địa điểm mà con người cìn có thể sinh sống.
Vì vậy, dưới tình huống hắn không thiếu nhân lực, không thiếu tài chính thì nhất định Cố Trường Khanh phải tranh thủ cho người xây dựng một nơi trú ẩn quy mô lớn, một nơi mà bom đạn bình thường không thể phá hủy được, đồng thời hắn còn phải mau chóng tích trữ mọi vật tư thiết yếu.
Ước chừng nửa giờ đồng hồ sau, Cố Trường Khanh từ buồng tắm đi ra, đứng nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu từ tấm gương cao lớn trong phòng ngủ.
Trong gương là thân ảnh một người mảnh khảnh, cao hơn 1.8 mét, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh không chút tì vết.
Hiện giờ trên người Cố Trường Khanh không có một mảnh vải che thân, lộ rõ đường cong cơ bắp hoàn hảo, không quá nhiều cũng không quá ít, hết thảy đều cực kỳ hoàn mỹ.
Thế nhưng, hắn biết cơ thể đẹp mắt này sẽ sớm được phủ kín bởi nhiều hình xăm khác nhau.
Cố Trường Khanh sấy khô tóc xong thì mặc một vào một bộ đồ ngủ màu đen, sau đó mở cửa đi xuống lầu.
Dưới đại sảnh sang trọng ở tầng một, có một người phụ nữ trung niên khoảng tầm ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi đang chăm chỉ quét dọn, nghe thấy tiếng bước chân của hắn liền ngừng công việc trong tay lại, ngẩng đầu lên, thân thiết hỏi: "Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn ăn luôn không?"
Cố Trường Thanh ậm ừ đáp lại, đi thẳng xuống phòng ăn.
Người phụ nữ này tên là Vương Dung, từ khi Cố Trường Khanh còn rất nhỏ thì Vương Dung đã được phu nhân trong nhà mời về làm bảo mẫu riêng cho Cố Trường Khanh, tính đến nay cũng đã chăm sóc hầu hạ hắn được hơn mười lăm, mười sáu năm, dĩ nhiên cô biết rất rõ thói quen ăn uống của vị thiếu gia này.
"Thiếu gia, buổi chiều..."
Vương Dung bưng chén cơm tới, còn chưa nói xong thì đã bị Cố Trường Thanh cắt ngang: "Đi đi!"
Vương Dung kinh ngạc hỏi, "Ồ! Thiếu gia, làm sao ngài biết ta muốn nói cái gì?"
Cố Trường Khanh cầm ly sữa trên bàn, đưa lên môi hớp một nửa, hắn biết rõ người chồng của vị bảo mẫu này là một tên nghiện nặng cờ bạc, hơn nữa còn đã đi vay nặng lãi khắp nơi. Nếu như hắn nhớ không lầm thì ở ‘đời trước’, đối phương đã bị dồn ép tới mức nhảy lầu, tự tìm cái chết.
Vì người chồng vô dụng của mình mà Vương Dung đã phải vay hắn hàng trăm nghìn đô la để trả nợ thay cho ông ta.
Mặc dù đối với hắn mà nói thì đây chỉ là một số tiền nhỏ, nhưng Cố Trường Khanh vốn cho rằng, loại rác rưởi không biết ăn năn hối cải đó thì có chết cũng là chuyện xứng đáng!
"Tốt quá, vậy ta đi trước đây thiếu gia."
Mặc dù Vương Dung vẫn thấy rất khó hiểu, không rõ tại sao Cố Trường Khanh lại biết mình định xin nghỉ phép, có điều hiện tại không phải là lúc nên hỏi nhiều, Vương Dung vội vàng xuống dưới tầng hầm, lái chiếc xe gia dụng mà thiếu gia đã mua cho trước đó, vội vàng rời đi.