Chương 5: Bắt Đầu Xây Dựng Hầm Trú Ẩn, Tin Tức Chấn Động Cả Quốc Gia (1)
Buổi chiều ngày hôm sau.
Tô Ấu Vi đã sớm đợi ở bên ngoài cửa phòng Cố Trường Khanh. Thế nhưng mãi đến khi mặt trời lặn xuống thì cửa phòng mới mở ra.
Anil bước ra ngoài cùng với hai người phụ tá của mình.
"Anil tiên sinh, thế nào rồi?"
Tô Ấu Vi sốt ruột bước tới hỏi.
Anil gật đầu xem như chào hỏi, mỉm cười đáp: "Tô tiểu thư yên tâm đi, hình xăm của Chủ tịch nhà các người được khắc họa rất hoàn hảo, đây có lẽ là khoảng thời gian mà ta tập trung nhất trong cả cuộc đời làm nghề này đấy."
"Cố tiên sinh cũng bảo ta khắc cho ngươi một hình xăm, ngươi thích cái gì? Tối nay ta đã đặt vé trở về, khắc xong cho ngươi liền đi!"
"Sao?"
Tô Ấu Vi sững người, không nghĩ tới Cố Trường Khanh lại yêu cầu kỳ lạ như vậy.
"Nhất định phải khắc, ít nhất là một hình!"
Giọng nói nghiêm khắc của Cố Trường Khanh từ trong phòng vang lên.
"Vâng."
Tô Ấu Vi bất đắc dĩ đáp ứng, đành nói: "Khắc một cái lên cánh tay của ta..."
"Khắc hình nữ La Sát đi."
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị âm thanh của Cố Trường Khanh cắt ngang.
"Cái này..." Tô Ấu Vi thở dài, rồi nói: "Thôi được, đều nghe theo Chủ tịch."
"Tô tiểu thư, xin mời!"
Anil ra hiệu.
"Vâng!"
Bốn người bọn họ đi vào căn phòng bên cạnh.
Một lúc sau, Cố Trường Khanh để trần nửa thân trên đi ra khỏi phòng.
Trên cánh tay trái là một con rồng đen, trên cánh tay phải là một con hổ trắng.
Trước ngực là một con kỳ lân, sau lưng là Tu La.
Bên hông trái là Đại Thánh, bên hông phải là Na Tra.
Chân trái là Tử Thần, chân phải là La Hầu.
Một chiếc đầu lâu được khắc trên mu bàn tay trái, còn lại vị thần của thế giới ngầm thì được khắc trên mu bàn tay phải.
Ngoài ra còn có một cây huyết mâu được khắc giữa lông mày.
Cố Trường Khanh không biết, khi hình xăm thức tỉnh thì hình xăm nào càng lợi hại, thì người sở hữu nó lại càng phải gánh chịu phản lực đau đớn dữ dội.
Kiếp trước hắn không phải là siêu hình xăm nên hoàn toàn không biết chuyện này, chỉ biết là quá trình thức tỉnh có chút thống khổ.
Với số lượng hình xăm khủng bố trên cơ thể hiện tại, Cố Trường Khanh hoàn toàn có khả năng nổ tung thân thể ngay tại thời điểm hình xăm thức tỉnh.
Có điều tạm thời Cố Trường Khanh còn chưa biết, mà dù có biết thì có lẽ hắn cũng chẳng thèm đếm xỉa.
Không thành công thì thành nhân, Cố Trường Khanh vẫn chưa quên được cơn ác mộng ba năm tù đày chỉ vì bản thân là phế vật như thế nào.
. . .
Đêm đen kịt, khoảng chín giờ, Cố Trường Khanh tiễn mấy người Anil đi.
"Chủ tịch, tại sao ngài..."
Trong phòng, Tô Ấu Vi nhìn chủ tịch mở cửa bước vào, khắp người đều là hình xăm, cô thật sự không thể nào hiểu nổi hành vi của hắn.
"Ngươi sẽ cảm thấy biết ơn ta sớm thôi, tin ta đi."
Cố Trường Khanh liếc nàng một cái, yêu cầu cô ấy khắc hình xăm hoàn toàn là vì cô ấy đã ở bên hắn sáu bảy năm, có thể coi như tri kỷ.
Hắn dặn dò: "Sau khi trở về, nói với Bộ tài chính làm đơn giải ngân, giao cho Ngô Duệ quyền sử dụng mười tỷ trước đi, sau đó chuẩn bị sẵn ngân quỹ, tùy thời giải ngân thêm theo yêu cầu của ta."
"Mười tỉ?"
Tô Ấu Vi vội vàng hỏi: "Ngô Duệ cần số tiền lớn như vậy làm gì?"
Đây không phải là số tiền nhỏ, thế nên mặc dù cô biết Chủ tịch không thích người khác hỏi chuyện của mình, nhưng vẫn buộc phải mở miệng hỏi.
Có điều quả thật tính cách Cố Trường Khanh không thích tùy tiện giải thích cho người khác biết quyết định của mình, vì vậy hắn nhàn nhạt nói: "Không nên hỏi thì cũng đừng hỏi."
"Đã hiểu, Chủ tịch."
Tô Ấu Vi đã làm việc với Cố Trường Khanh nhiều năm, biết rõ tính cách của đối phương bạc tình bạc nghĩa, lãnh khốc như thế nào, thế nhưng đãi ngộ đối với thuộc hạ thì lại hoàn toàn không thể chê.
. . .
Thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt đã tới ngày Quốc tế Lao động, mồng 1 tháng Năm.
[Tiếp theo là tin tức mới nhất đang rất được nhiều khán giả quan tâm ở địa phương, người giàu nhất ở Long Giang không rõ vì sao lại bỏ ra một số tiền cực lớn mua lại một nhà tù lớn đã bỏ hoang ở ngoại ô phía tây thành phố. Và có vẻ đang cho công nhân cải tạo, xây dựng lại thành một nơi trú ẩn quy mô lớn. Theo chuyên gia ước tính, nếu tiếp tục xây dựng theo quy mô hiện tại thì chí ít phải tiêu tốn ba mươi đến bốn mươi triệu tệ thì mới có thể hoàn thiện, thậm chí có khả năng còn nhiều hơn.]
Kể từ khi đội ngũ dưới trướng Ngô Duệ bắt đầu khởi công từ 20 ngày trước, thì giới phóng viên đã đánh hơi được tin tức, rất nhiều phương tiện truyền thông túc trực thường xuyên tại phụ cận nhà giam để hóng tin hiện trường.
Hàng nghìn công nhân bắt tay vào làm việc ngày đêm, chưa đầy 1 tháng mà đã xây dựng được hơn ⅔ công trình, với tốc độ hiện tại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn chỉ cần khoảng 10 ngày nữa là sẽ hoàn công.
Những người bình thường khi nghe tin này đều chỉ nghĩ rằng, đúng là trò ‘ăn no rửng mỡ’ của giới siêu giàu, không có gì làm thì tiêu tiền lung tung vô tội vạ, chẳng một ai nghĩ rằng đây là dấu hiệu có người đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị cho ngày tận thế sắp sửa diễn ra.
Cố Trường Khanh đương nhiên không quan tâm đến suy nghĩ của người ngoài, suốt một tháng này, hắn chỉ chuyên tâm tập luyện trong phòng gym tại gia, tích cực nâng cao thể lực.
Kiếp trước hắn đã từng nghe nói, nếu như thời điểm hình xăm thức tỉnh mà thể trạng của chính chủ quá yếu thì có khi không thể chịu nổi lực lượng bành trướng mà dẫn tới tử vong, cho nên hắn nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thể trạng bản thân cho thật tốt.