Mãi về sau, rất nhiều lần Mễ Hòa tình cờ nhìn thấy Hannah đi ra từ phòng của Trung tá Dương, nhưng không có phôi thai nào của bọn họ được nuôi dưỡng trong phòng thí nghiệm hết, ngay cả Trung tá Dương cũng không nhắc lại chuyện phôi thai nữa.
Tuy không nuôi dưỡng được phôi thai, nhưng hai năm qua gen các thế hệ sau của Cô Cô đã dần trở nên ổn định, kết quả cải tiến cuối cùng là gà vẫn hai đầu nhưng kích thước to hơn gà lấy thịt cổ đại, với cả loại gà này có thể đẻ trứng, hơn nữa cũng không cần phân ra gà trống hay gà mái, bởi vì những con gà này là gà lưỡng tính.
Thậm chí Mễ Hòa còn có cơ hội được ăn thịt gà sau thí nghiệm nữa cơ, hương vị đó khiến Mễ Hòa cảm động đến sắp khóc, mùi vị quá giống với gà lấy thịt cổ đại, đầu gà nướng, cánh gà nướng kiểu Orleans của cô có hy vọng rồi.
Công việc khôi phục gen gà lấy thịt của Hannah đã có kết quả, nghe nói gã nhà giàu cổ địa cầu đó rất hài lòng, cảm thấy mùi vị này vô cùng chính thống, nên đã thanh toán chk tổ nghiên cứu khoa học một số tiền lớn.
Ngoài ra, hợp tác trồng trọt thay đổi gen lúa nước giữa Hannah và hành tinh Viên Long Bình cũng đã có thu hoạch, dù là cảm giác khi ăn vào miệng hay sản lượng đều khiến bọn họ rất ưng ý, lập tức quyết định ký hợp đồng đào tạo giống lúa nước thứ hai với Hannah.
Mà vụ mùa thứ hai Mễ Hòa cũng đã đến lúc thu hoạch. Ngày thu hoạch, Trung tá Dương giúp Mễ Hòa cùng gặt lúa nước, còn mượn cả máy tuốt của Mộc Thần, chỉ là lúa nước thu hoạch trong vụ mùa lần này lại có màu trắng tinh, giống với giống lúa mà Hannah cho, không còn biến dị thành gạo ngũ sắc nữa.
Mễ Hòa cảm thấy có lẽ là độ phì nhiêu của hoa sen trắng đã biến mất rồi nên không có gạo ngũ sắc, trong lòng thấy hơi tiêng tiếc, dù không ăn được thì có thể đem trưng mà, hạt gạo sặc sỡ sắc màu cũng đẹp mắt chứ bộ.
Vì tổ nghiên cứu khoa học có thêm hai khoản tiền thu vào nên tình hình cũng nhẹ nhõm hơn, Doro quyết định mua cho mỗi người ở phòng thí nghiệm một con cá vàng Lapra làm phần thưởng.
Mễ Hòa hỏi: "Cá vàng Lapra là gì?"
Mộc Thần nói: "Mễ Hòa quê quá đi, cá vàng Lapra cũng không biết."
Chê xong còn nói: "Là một loại cá vàng đặc sản ở thánh địa du lịch trứ danh - hành tinh Lapra, là loài cá ngon nhất dải ngân hà, giá của những con cá vàng xấp xỉ với vàng nguyên chất cùng khối lượng đó."
Mễ Hòa nghe vậy, cảm thấy đúng là đáng hâm mộ.
Trung tá Dương nhìn vẻ mặt mong đợi của con gái bèn âm thầm đưa một khoản tiền cho Doro, bảo ông ấy mua thêm hai con, anh ấy cũng muốn cho Mễ Hòa nếm thử.
Sau khi Mễ Hòa biết được đã ôm lấy Trung tá Dương hôn một trận, cũng càng thêm mong đợi con cá vàng này hơn.
Khi phi thuyền tiếp tế chở một đống vật tư mới đến, một thùng cá vàng Lapra được mọi người nâng như nâng trứng, ngay cả khi mở thùng cũng có một đám người vây xem.
Trong chiếc hộp trong suốt được đậy kín có một con cá màu vàng kim bị đông cứng như đá, nhìn bề ngoài của con cá kia thì gần giống với cá hoa vàng của cổ địa cầu, nhưng nó không có vảy cá, cả người nó vàng choé sáng lấp lánh, vẫn còn được giữ nguyên hình dạng khi được vớt từ biển lên, cái miệng há rộng ra như thiếu ô-xi.
Flaxen cũng đang vây xem, nói: "Cá vàng Lapra nổi tiếng là cách biển sẽ không ngon nữa, nếu thật sự muốn ăn nó thì phải đến hành tinh Lapra mới có thể ăn được thứ cá ngon nhất."
Có người không nhịn được mỉa lại cô ta: "Vậy hôm nay cô đừng có ăn, cô đi mà đến Lapra ăn cá vừa được đánh bắt lên đi." Thoáng chốc đã khiến Flaxen không nói được câu nào.
Cho dù là cá vàng Lapra đông lạnh thì giá cả cũng tương đối đắt đỏ, nếu không phải lần này tổ nghiên cứu khoa học kiếm được số tiền lớn thì làm gì nỡ ăn loại cá đắt tiền như vậy? Nghe nói loại cá này được cung cấp riêng cho hoàng tộc, dân chúng bình thường muốn ăn loại cá này đều phải tốn số điểm tín dụng để dành tận mấy tháng mới được một con đấy.
Sau đó, qua sự bàn bạc kỹ càng của các nhà khoa học phân tử và sự sống đứng hàng đầu trong dải ngân hà, họ quyết định chưng con cá này lên ăn. Kế tiếp, tất cả mọi người ngồi lại trong phòng thí nghiệm, chờ người máy bưng cá đã chưng xong đến.
Mễ Hòa nuốt nước miếng nói với Mộc Thần: "Anh Thần Thần, trước đây anh đã từng ăn chưa."
Mộc Thần đắc chí, ẩn bên trong còn kèm theo sự kiềm chế mà hếch cằm nhỏ lên: "Đương nhiên là ăn rồi, mà còn là ăn sống khi đi du lịch ở Lapra."
"Có ngon không?"
Mộc Thần nói: "Ngon đến mức khiến những món ăn khác không còn nổi bật nữa."
Mễ Hòa nghe vậy càng mong đợi hơn.
Đến khi cá được nấu xong, bưng lên, Mễ Hòa phát hiện trong khay còn có một lớp chất lỏng màu vàng óng, không biết là nước biển hay là máu cá nữa. Lúc Mễ Hòa bỏ một miếng thịt cá nhúng chất lỏng màu vàng vào miệng mình, nụ vị giác như muốn bùng nổ.
Đầu óc cô như bất thình lình bị oánh bom oanh tạc, cả bộ óc như bị hương vị hạnh phúc này kích thích đến hoá thành pháo hoa nổ liên tục trên bầu trời đêm, thật là một mỹ vị không chê vào đâu được!
Mễ Hòa cảm thấy mình sống hai kiếp, hơn nữa kiếp trước cô còn là một đầu bếp trứ danh, vậy mà lại chưa từng được ăn món nào ngon tới vậy bao giờ.