Sau khi ngủ một giấc thật ngon vào buổi tối, ngày hôm sau, lúc rời giường, Hannah dẫn Mễ Hòa tới tham quan hoàng cung.
Mễ Hòa biết sắp tới hoàng cung của Đế Quốc tham quan thì rất phấn khích, cô nhớ lại đầu năm cô còn nhìn thấy Hoàng tử Friedrich trên màn hình không gian ba chiều, Hoàng tử đã mười sáu tuổi thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, nếu trước kia cậu ấy còn là thiếu niên thanh tú, thì bây giờ đã hoàn toàn là dáng vẻ trưởng thành rồi.
Trên Tinh Võng có người miêu tả cậu ấy như thế này: “Dưới mái tóc màu vàng nhạt kia là một trong những bộ não thông minh nhất trong thế kỷ này, cùng với dung mạo không có gì có thể sánh bằng của cậu ấy khiến người ta nhớ tới Thần Mặt Trời Apollo trong thần thoại của cổ địa cầu. Không có một từ ngữ nào có thể ca ngợi Hoàng tử Friedrich của chúng ta, chân thành chờ mong ngày mà vương miện của Đế Quốc được mang trên đầu con người cao quý đó. Tôi tin rằng, bất kỳ loại bảo thạch hoa mỹ nào cũng chẳng thể lộng lẫy bắt mắt bằng Hoàng tử của chúng ta.”
Đoạn này miêu tả lúc Hoàng tử Friedrich phát biểu vào năm sinh nhật thứ mười sáu của cậu ấy, lúc đó số người chuyển tiếp bài này đã lên tới ba trăm triệu, lập tức trở thành đề tài nóng nhất trên toàn Tinh Võng.
Đương nhiên, Mễ Hòa đi tham quan hoàng cung không thể nào gặp được thành viên của Hoàng thất. Bọn họ sống trong các chính điện tương đối riêng tư, hơn nữa nghe nói phòng ở chân chính của Hoàng đế Bệ hạ nằm dưới mặt đất một ngàn mét, là chỗ vô cùng nghiêm mật.
Những phần của cung điện được mở ra cho mọi người tham quan chủ yếu để triển lãm cuộc sống hàng ngày của các đời Hoàng đế, còn có một ít gian phòng được sử dụng trong trường hợp trọng đại của lịch sử, bên trong thậm chí còn có những hình ảnh ba chiều được chiếu đi chiếu lại để triển lãm phần lịch sử đó.
Hơn nữa cung điện cũng không xa hoa như trong tưởng tượng của Mễ Hòa, Vương tộc Otto từ khi lập quốc đã giương cao chủ nghĩa đơn giản, phỏng chừng là vì tính cách lý trí và bình tĩnh của người định hướng.
Mễ Hòa cảm thấy chỗ này không đẹp giống như cố cung, có điều với trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ của loài người, những món đồ cổ trong viện bảo tàng của cố cung đoán chừng cũng chỉ có mỗi một mục đích là để trang trí.
Sau khi thăm quan toàn bộ khu này, Mễ Hòa ấn tượng sâu sắc nhất chính là sở thích của Đại Đế Mars. Vị Hoàng đế này say mê màu đen và vàng kim, toàn bộ căn phòng hầu hết đều dùng màu xám đen, ngẫu nhiên điểm xuyết thêm một chút sắc vàng kim. Mễ Hòa cảm thấy, trách không được quốc kỳ của Đế Quốc có nền màu xám đen và sư tử vàng, phòng chừng cũng là vì sở thích của vị Hoàng đế khai quốc này.
Sau khi tham quan xong hoàng cung, Hannah còn dẫn Mễ Hòa đi ăn điểm tâm ở tiệm cơm mà hôm qua cô thích. Mễ Hòa phát hiện, cho dù là Trái Đất trước kia hay thời điểm hiện tại – năm trăm năm sau, mọi người vẫn không thể nào rời bỏ đồ ăn ngon, bởi vì tiệm cơm gọi là Ngự Trù Tô Đan kia thật sự chật ních người, người máy đứng xếp hàng thay cho chủ cũng đã kéo thành một hàng thật dài…
Cũng may người máy xếp hàng của nhà Linley đã chuẩn bị hết cả, Mễ Hòa có thể hưởng thụ mỹ vị đến từ tiệm cơm Ngự Trù này.
Trình độ hương vị của bữa cơm này khiến Mễ Hòa rất vui vẻ, cô cảm thấy mặc kệ đồ ăn có sự biến hóa tới cỡ nào, con người theo đuổi mỹ thực cũng là chuyện cả tỉ năm cũng chẳng thay đổi.
Cô càng thêm kiên định với giấc mơ mở một tiệm cơm nhỏ của mình.
Sau khi ăn cơm xong, Hannah phải chuẩn bị cho việc xem mắt vào buổi tối, Mễ Hòa ở lại trong nhà Linley.
Chị họ Lita ở bên cạnh vừa đọc sách trên thiết bị đầu cuối vừa trào phúng nói với Mễ Hòa: “Đối tượng xem mắt lần này của dì nhỏ có hơn chín mươi phần trăm là sẽ kết hôn, ngẫm lại xem tới lúc đó em phải làm sao bây giờ?”
Mễ Hòa nói: “Tất nhiên là em ở cùng với cha rồi, em họ Dương, cũng không phải họ Linley, mẹ có thể gặp được chú nào đó mà mẹ thích, em vui mừng thay cho mẹ.”