Hiện Hannah đang tham gia xem mắt, mà người thân của đối tượng xem mắt lại “bình phẩm” về Hannah thế này thì bất kể hai người Hannah và ngài Collins có thành đôi hay không cũng chẳng lịch sự chút nào. Thế nên vừa nghe thấy vậy, chút hảo cảm mới nhú trong lòng Mễ Hòa dành cho vẻ đẹp của thiếu niên tóc bạc cũng theo đó mà tiêu tan.
Cô đáp: “Bởi vì mẹ rất tốt bụng và chân thành, luôn đối xử tốt với một người đã bình thường lại không có gì nổi trội như em, thế nên nếu anh còn nói những lời không hay về mẹ, em sẽ vào trong đó méc ngài Collins đấy! Sao người nhà của chú ấy lại bất lịch sự như vậy, chỉ biết đoán mò về người khác thôi!”
Thiếu niên tóc bạc thấy cô nhóc với mái tóc xù trước mặt phùng mang trợn mắt tức giận thì bật cười khúc khích, nổi nóng mà cũng đáng yêu vậy sao, hệt như gấu mèo ấy. Nghĩ đoạn, cậu ấy cười bảo: “Thôi thôi, xem như anh sai.” Ý cười ngập khắp đôi mắt xanh xám khiến chúng càng thêm chói mắt.
Đúng lúc này, thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh chợt mở miệng: “Luke, đừng chọc em ấy nữa, em ấy vẫn còn nhỏ.”
Mễ Hòa hừ nhẹ một tiếng, thiếu niên tóc bạc lại nói tiếp: “Quên chưa giới thiệu nhỉ, anh là Luke·Collins, còn anh ấy là anh họ của anh, Freddy·Collins, người xem mắt với mẹ em hôm nay là chú của anh - William·Collins.”
Mễ Hòa “Ờ” một tiếng lấy lệ, sau đó không nói thêm gì nữa.
Luke thấy Mễ Hòa không chịu để ý đến mình thì lại chọc tiếp: “Đừng giận nữa mà, anh mời em ăn thử món “Đưa bạn bay lên trời” nổi tiếng nhất nhà hàng này nhé, được không nào?”
Mễ Hòa cảm thấy nếu cuộc xem mắt lần này của Hannah và ngài Collins thành công thật thì cô cứ mặt nặng mày nhẹ với cậu thiếu niên tên Luke này cũng không ổn cho lắm, bèn thuận theo cái thang mà cậu ấy đưa để trèo xuống: “"Đưa bạn bay lên trời" là gì? Tên lạ quá chừng.”
Luke trả lời: “Đợi em ăn thử rồi sẽ biết ngay thôi, ngon đến độ đưa em bay thẳng lên trời luôn đó.” Dứt lời, cậu ấy lập tức dẫn Mễ Hòa ngồi vào một khoang thực tế ảo còn trống, chỉ lát sau người máy đã bưng đồ uống lên cho họ.
Mễ Hòa nhìn dịch dinh dưỡng đựng bên trong cái ly trông như ly cocktail, từng lớp màu chồng lên nhau thật sự vô cùng xinh đẹp, có điều trong lòng vẫn cảm thấy bất an lắm: “Không chứa chất kích thích hay ảo giác gì đâu, đúng không?”
Luke đáp: “Ba người chúng ta đều chưa trưởng thành, sẽ không có chuyện người máy cho em uống dịch dinh dưỡng chứa thành phần gây ảo giác đâu.”
Mễ Hòa nói: “Vậy anh uống thử trước đi, để em xem anh có bị gì không đã.”
Luke chậc lưỡi: “Cô nhóc này, tuổi không lớn nhưng sao cảnh giác quá chừng.”
Nói thì nói thế nhưng cậu vẫn cầm thìa lên, múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng, sau đó mặt mày hơi đỏ lên, phảng phất ý cười, cả người từ trên xuống dưới tỏa ra cảm xúc vui vẻ, khiến Luke trông càng thêm xinh đẹp, báo hại Mễ Hòa lại không kiềm được mà nhìn chằm chằm thêm mấy lần.
Luke vui vẻ nói: “Thấy chưa…”
Mễ Hòa cũng thuận theo mà múc một miếng nhỏ nếm thử, hương vị vừa chua vừa ngọt đồng thời nổ tung trong cổ họng, sau đó, cảm giác kích thích như xộc thẳng lên não, khiến đầu óc cô bỗng trở nên sáng sủa lạ thường, kế tiếp, cảm xúc phấn khởi, vui mừng, hoan hỉ, tựa như gặp được chuyện tốt đẹp gì đó đồng loạt dâng trào, khiến cô không nhịn được mà hé miệng cười.
Cái cảm giác xông thẳng lên não này không phải ảo giác thì là gì hả???
Dưới tác dụng của chất gây ảo giác, lửa giận trong lòng Mễ Hòa nhanh chóng bị sự vui mừng hòa tan, dù có muốn mắng người thì lời ra khỏi miệng toàn là tiếng cười ngây ngô: “Đồ lừa đào, hì hì, rõ ràng có chất gây ảo giác mà…”
Lúc này, người nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh xem hai người kia cười khờ - Freddy chợt mở miệng, giọng nói thanh mát như dòng suối cất lên: “Trong phạm vi đế quốc, ngoại trừ máy điều tiết cảm xúc, đây là thứ duy nhất chứa thành phần gây ảo giác có tác dụng điều hòa cảm xúc được phép cho cho trẻ em dưới mười sáu tuổi sử dụng. Loại thuốc này không chỉ không có hại cho não bộ mà còn có thể điều hòa nội tiết nữa.”
Mễ Hòa liếc nhìn Freddy, cảm thấy anh vừa mở miệng, khí chất người định hướng tinh anh càng thêm nồng đậm. Lời lẽ mạch lạc rõ ràng, dáng vẻ bình tĩnh lý trí, khiến cho dung mạo vốn bình thường của anh lại như trở nên không tầm thường chút nào.
Mễ Hòa muốn khen anh mấy câu, chỉ là tác dụng của chất gây ảo giác lại ập đến, cảm xúc vui sướng lập tức bùng nổ, làm cô cứ thế ngây ngốc cười ngọt ngào, hệt như nhớ tới chuyện gì đó rất vui vậy. Lúm đồng tiền hai bên má hiện ra, đôi mắt cong thành vầng trăng nhìn về phía Freddy, cô nói: “Cảm ơn anh, hì hì..."