Năm Quảng Đức thứ hai mươi bảy, cuối tháng chín của triều đại nhà Thương, ngày 20 trời mưa tầm tã.
Trời chiều chạng vạng, tại hẻm ngõ ở Lâm An, ráng chiều le lói, một đám mây đen cực lớn chậm rãi trôi tới, ngay lập tức tiếng sấm sét rền vang bầu trời, người bán hàng vội vã thu dọn đồ trước mặt cửa quán. Người đi đường cũng chạy vội tới mái hiên tránh mưa.
Cơn mưa xối xả ập đến, như muốn nhắc nhở con dân Tây Tấn rằng tiết trời đã vào thu, mưa mù rào rào trắng trời đất, trong khoảnh khắc, bầu trời tối mịt.
“Sao mưa nhanh thế nhỉ, liệu có phải ông trời tức giận hay không?”
“Hôm qua ta mới mua y phục mới, xong đời rồi, lát nữa đành phải thuê cỗ kiệu vậy.”
“Nhường một chút, nhường một chút, cho xin một chỗ tránh mưa!”
Dưới mái hiên mọi người chen chúc không còn chỗ đứng, bởi vì hôm nay là ngày phiên chợ, nên các hộ đều mở cửa buôn bán, người đông hơn so với ngày thường.
Ông chủ của tửu lầu cạnh đó rất vui, chú tiểu nhị còn đứng ở cửa kiếm khách, chạy qua chạy lại như bay, mở miệng hô “Đậu cải thảo, Thỏ đế mùa đông đây”, khiến người nghe thấy chỉ muốn ăn ngay.
Đỗ Tam Tư không chỉ đói bụng mà còn thấm mệt.
Mưa nói đến là đến, nàng không hề phòng bị, trên vai cõng Đoạn Tam Lang, nàng muốn tìm chỗ tránh mưa. Kết quả là chỗ nào cũng có người trú sẵn không nhường, mặc kệ có thấy sau lưng mình đang chật vật cõng người bệnh hay không.
Đỗ Tam Tư mím chặt môi, tiến hai bước về phía trước. Thân thể gầy yếu của nàng hơi lung lay, đi hồi lâu nữa mới thấy biển hiệu “Trịnh thị y quán” ở phía xa.
Nàng sáng mắt lên, trên đầu không biết mồ hôi hay nước mưa chảy vào mắt, khiến khóe mắt đỏ bừng.
“Rốt cuộc tới rồi.” Đỗ Tam Tư quay đầu lại nhìn Đoạn Tam Lang, tiểu phản diện đã ngất từ lâu, lúc này hình như còn sốt cao
Nàng thở sâu, liếc nhìn người qua đường hai bên đang đánh giá mình, ánh mắt kia…… không hẳn là thương hại, ngược lại giống kiểu vui sướng khi người gặp họa, còn theo bản năng mà co cụm lại với nhau, dường như cố tình muốn tránh xa vậy.
Cái quái gì thế.
Đỗ Tam Tư nhíu mày, không giúp thì thôi, còn không chịu nhường cho một chỗ tránh mưa.
Được rồi, Đỗ Tam Tư cũng biết danh tiếng của người sau lưng mình, ở thời cổ đại này, đạo đức gắn liền với sinh mệnh, nàng cũng bất lực thôi.
Cũng may, nàng căn bản không muốn tụ tập với đám người này chút nào.
Thân thể Đoạn Tam Lang rủ xuống, hắn vừa cao vừa nặng, Đỗ Tam Tư chỉ có thể cắn môi, nín một hơi bước về phía y quán.
“Nhường một chút!” Đỗ Tam Tư vùi đầu mà đi, còn chưa tới y quán, nàng lớn tiếng nói: “Đại phu! Đại phu cứu mạng với……”
Không cứu thì ta bị đè chết mất!
Ban đầu người ở cửa y quán hơi kinh ngạc, sau đó thấy rõ Đỗ Tam Tư cõng người, lúc này mới theo bản năng tránh ra.
Chỗ khác còn có thể xa lánh một chút, đây chính là cửa y quán, nếu có chuyện xảy ra thì bọn họ nếm đủ cay đắng.
Cậu bé học việc ở y quán nghe tiếng, vội sai hai người ra hỗ trợ, thân thể Đỗ Tam Tư lập tức được thả lỏng, đỡ Đoạn Tam Lang nằm ra đất.
“Ai nha, bắn hết nước lên người ta rồi!” Cô nương đứng bên cạnh trừng mắt lườm Đỗ Tam Tư.
“Đây chẳng phải là Đoạn Nha nội sao? Bị đánh à?” Người nói chuyện còn bồi thêm một câu bỏ đá xuống giếng, “Hà hà, ai có lòng tốt thay trời hành đạo như vậy nhỉ?”
Đỗ Tam Tư cõng người một lúc lâu, lại đi mãi trong mưa mới tới, cảm xúc đã không tốt, nghe thấy vậy nhất thời tối sầm mặt lại, cười lạnh nói: “Lời này rất đúng, ít nữa ta sẽ nói lại cho Tri phủ đại nhân.”
Đột nhiên tiếng nghị luận im bặt, mọi người ngượng ngùng nhìn nhau, vội vàng chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.
Lúc này đứa nhỏ học việc ở y quán đã nâng Đoạn Tam Lang vào, Đỗ Tam Tư lảo đảo đứng lên, trước mắt tối sầm, nàng lạnh lùng liếc mọi người, hừ một tiếng rồi đi vào.
Nàng vừa cất bước, người mỉa mai vừa nãy liền lạnh lùng nói thầm, “Còn chưa kết thân mà đã bênh vực gian phu rồi……”
Mẹ nó!
Cho rằng nàng không biết giận sao?
Đột nhiên Đỗ Tam Tư quay đầu lại, tỉ mỉ nhìn người nọ một cái.
Nam nhân ấy cao lớn, nhưng bộ dáng cay nghiệt, thấy nàng nhìn, nam nhân kia sửng sốt, “Ngươi nhìn cái gì?”
“Nhìn ngươi đó,” Đỗ Tam Tư nói kháy, “Ta phải nhớ kỹ ngươi, bằng không về sau làm sao mang Nha nội tới làm phiền ngươi được?”
Thoáng cái mặt người nọ trắng bệch, lại nghe Đỗ Tam Tư nói tiếp: “Hắn đào mộ tổ tiên ngươi hay cướp đoạt tỷ muội của ngươi à? Chỉ biết khua môi múa mép ở sau lưng như đàn bà lắm lời, vừa thấy gió đã phán mưa*, tích đức cho con cái mình đi!”
(*câu gốc là thính phong tựu thị vũ: nghe gió đã khẳng định mưa, ý nói mới chỉ nghe phong phanh việc gì đó đã phán định thành thật).
Nam nhân nhăn mặt lại, không dám cãi thêm câu nào nữa, đội mưa chạy đi.