Trời đã tối, mọi nhà đều châm đèn sáng, Đoạn Tam Lang không muốn vào tiệm rượu, chỉ nhắc nhở nói: “Ngày mai cứ khai trương bình thường, giữa trưa ta sẽ dẫn người tới.”
Nói xong hắn chuẩn bị rời đi, Đỗ Tam Tư do dự một chút, sau đó mở miệng nhắc nhở, “Vậy ngươi… đi đường cẩn thận nhé.”
“Còn cần ngươi nhắc nhở?” Đoạn Tam Lang khép tay áo lại, quay đầu đi thẳng.
Đỗ Tam Tư nhún nhún vai, nàng cũng có ý tốt, tiểu phản diện không cảm kích thì thôi, dù sao nàng không làm chuyện gì xấu cả.
Đỗ Tam Tư vào phòng, quay lại đóng cửa, sau đó chui vào phòng bếp.
Nàng đói quá rồi.
Ở đầu phố, Đoạn Tam Lang nhìn ngọn đèn dầu trong tiệm rượu tỏa sáng, không lâu sau liền thấy ống khói bốc lên. Hắn bật cười, xoay người đi vào ngõ nhỏ đang bắn pháo hoa.
Trong ngõ không chỉ có ca vũ múa hát, thanh lâu mà còn có Giáo Phường ti (cơ quan quản lý âm nhạc), quán nhạc khúc. Tiếng vỗ tay cả ngày lẫn đêm không ngớt. Chiêng, trống, bát vàng, đàn nhị hợp tấu không ngừng.
Ở bên cạnh đạo sĩ đoán quẻ bói mệnh, có mấy thư sinh bày quán bán chữ, nhạc khúc, tiện thể còn bày công cụ pha trà. Vì gần chợ bán quần áo, nữ hầu bốc vác từng thớ vải sặc sỡ ra xe. Trên xe, vải lụa Hương Châu khiến bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, quên sạch từ ngữ trong sách thánh hiền.
Đoạn Tam Lang đi qua đường phố với đủ loại hàng quán, trực tiếp vào một nhà “Tiệm quần áo đủ loại của Trương bà bà”, đập năm mươi lượng bạc xuống quầy hàng, nhẹ nhàng nhướng mày.
“Cho ta hai bộ quần áo mùa đông của nữ tử, kiểu dáng thấp hơn ta nửa cái đầu, lấy thêm một bộ áo lông chồn mới, màu tuyết trắng mềm mại nhất và ba hoặc năm bộ quần áo nội y.”
Đoạn Tam Lang lại đi qua dãy hàng bán son phấn cùng tửu lầu bên cạnh, gặp mặt ăn cơm cùng mấy vị ăn chơi trác táng hơn một canh giờ, sau đó mới trở về phủ. Lúc này đã gần đến canh ba, Đoạn Cửu đã sắp xếp chỗ nghỉ cho Đổng Thanh.
Đoạn Phó đã quen đợi hắn, nhưng nhìn Đoạn Tam Lang xách một túi đồ to phía sau liền hỏi, “Thiếu gia đi mua đồ sao không gọi tiểu nhân, để tiểu nhân xách đồ cho ngài.”
“Không cần, ta tự làm được.” Đoạn Tam Lang đẩy tay hắn ra.
Đoạn Phó sờ sờ đầu, “Thiếu gia muốn mua thêm quần áo? May quá, hai ngày trước lão gia còn gọi Trương bà bà làm cho ngài mấy bộ quần áo mới, hiện giờ e là mới bắt đầu làm, chuẩn bị cho ngài mặc lúc làm lễ cập quan.”
Lễ cập quan. (giống với lễ trưởng thành ở hiện đại)
Nói đến lễ cập quan, Đoạn Tam Lang không nhịn được hừ một tiếng.
“Đổng Thanh kia chẳng qua chỉ là cháu trai của một vị học sĩ, thế mà cái gì cha cũng nói với hắn, ngay cả khi nào ta cập quan cũng nói.”
Đoạn Phó không hiểu rõ chuyện này lắm, “Dù sao công tử nhà họ Đổng cũng là người trong kinh, biết đâu quen biết con rồng cháu phượng cũng nên, đương nhiên lão gia muốn thân cận.”
Thân cận, hắn thấy cha hắn có vẻ kiêng kị thì đúng hơn.
Đoạn Tam Lang bĩu môi, đúng lúc đi đến cửa viện của chính mình thì phát hiện trong đình có nam nhân đang uống rượu ngắm trăng.
“...”
Cây liễu rủ nghiêng, trăng thanh gió mát chiếu vào vách tường lưu ly; cây bách xanh in bóng xuống hồ, ánh sáng mờ ảo lay động cành lá sặc sỡ.
Vườn đẹp, thanh tịnh lịch sự tao nhã, đại đình vuông vức trong viện rất thích hợp cho việc hóng mát vào giữa hè tháng sáu, sảng khoái nhất là cởi trần mà nằm trên sàn nhà được quét dầu cây du đồng* nhẵn bóng.
(*cây du đồng: loại cây mà quả có dầu, ép lấy dầu dùng được)
Nhưng bây giờ đình hiện bị Đổng Thanh chiếm, không chỉ thế, viện này còn có nhiều rất nhiều thị vệ đứng ở góc tường, ven đường.
Sắc mặt Đoạn Tam Lang không tốt lắm, dương cằm cao ngạo mà khinh thường thị vệ hai bên. Hắn đi vào bên trong, lúc đi ngang qua đình cố ý trợn mắt lườm Đổng Thanh.
“Hừ!”
Bọn thị vệ: “...”
Đổng Thanh ngạc nhiên, thấy một tiểu thiếu gia lại như người hầu ôm cái túi lớn vào trong phòng. Khuôn mặt diễm lệ, tinh xảo, gò má sắc sảo, nốt ruồi son nơi khóe mắt mọc đúng chỗ lý tưởng, e rằng vài năm nữa thiên hạ lại xuất hiện thêm một mỹ nam tử.
Có điều Đoạn Tam Lang còn quá trẻ.
Đổng Thanh vuốt chén rượu trong tay, ngón tay mượt mà đầy đặn, khớp xương rõ ràng, ánh mắt phản chiếu khuôn mặt của chính mình trong rượu, không nhịn được lắc đầu bật cười.
“Ê, sao ngươi lại ở đây?”
Vừa nãy Đoạn Tam Lang đi vào phòng, không lâu sau đã đi ra, vẻ mặt khó chịu, hiển nhiên coi Đổng Thanh là khách không mời mà đến.
Thị vệ đứng ở hai bên không biết có phải quá yên tâm với Đổng Thanh hay không hoặc là được Đổng Thanh căn dặn mà không so đo với sự vô lễ của Đoạn Tam Lang. Bọn họ chỉ liếc mắt đánh giá thiếu niên.
Càng nhìn càng kinh hãi.
Trên người Đổng Thanh mang theo men say, cặp mắt càng trở nên nồng nàn, chân thành tha thiết. Hắn giơ chén rượu trong tay lên, “Biểu đệ đặc biệt sai hạ nhân chuẩn bị rượu ngon, trong nhà vi huynh khuôn phép cực kỳ nghiêm ngặt, hiếm khi được uống rượu ngon nên không nỡ bỏ qua.”